Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 100: Vạch trần



Sau này mấy người bạn già của ông mà biết được ông tìm về loại con dâu như thế này, họ không cười rụng răng mới lạ! Mặc dù ba Ninh làm người rộng lượng, nhưng cũng không rộng lượng tới mức thay con trai cưới về một người con dâu rẻ mạt như vậy.

“Ba, con kính trọng ba, mới đem Tích Nhi trở về cầu xin ba, bây giờ cô ấy đang mang thai, cho dù ba không nể mặt con, cũng nên nể mặt cháu của ba chứ! Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, Tích Nhi vì muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với ba, quỳ ở đây lâu như vậy, sao ba lại nhẫn tâm như vậy?” Lầm này Ninh Vân Thành trở về là vì chuyện hôn sự của hắn và Cố Doanh Tích, đồng thời lần này hắn trở về cũng là muốn xin tiền từ ba Ninh, hắn ta thua hơn 1000 vạn tại sòng bạc, gần đây người trong sòng bạc tìm hắn đòi nợ, hắn ta không có bản lãnh tự mình trả nợ, lúc này nghĩ tới nhân lúc Cố Doanh Tích mang thai con của mình mà báo tin cho ba Ninh, đồng thời lại tìm ông để mượn tiền.

Ninh Vân Thành vừa dứt lời, ba Ninh còn chưa kịp mở lời, Lan Lăng Yến vòng tay qua người Ninh Vân Hoan rồi nói:

“Mấy tháng rồi?”

Vừa nghe thấy Lan Lăng Yến mở miệng nói chuyện, Cố Doanh Tích kích động tới mức toàn thân run rẩy, ả ta cảm thấy thân thể ả ta bây giờ không còn trong sạch nữa, không xứng với Lan Lăng Yến nữa, nhưng không có nghĩa là ả ta không còn tư cách thầm lặng thích Lan Lăng Yến, cùng lắm thì ả không tranh với Ninh Vân Hoan nữa, từ nay về sau thầm lặng thích anh là được.

Dù sao yêu là vô tội, tình yêu của ả ta đã hèn mọn như vậy, Cố Doanh Tích nghĩ như vậy, ánh mắt chứa lệ, vội vàng hít hít mũi cố gắng cắn chặt răng ngăn chặn tiếng khóc nức nở.

Từ khi yêu Lan Lăng Yến lâu như vậy cho đến nay, anh rất ít khi nói chuyện với ả, mỗi lần anh coi nhẹ ả ta đều làm cho Cố Doanh Tích đau lòng!

Đến nay khó khăn lắm anh mới nói chuyện cùng với ả, ánh mắt Cố Doanh Tích nhất thời đỏ ửng, hít sâu hai cái, không đợi Ninh Vân Thành trả lời, cũng không nghĩ ngợi gì mà đáp: “Hai tháng rồi..........”

Lời này vừa nói ra, ngoài Ninh Vân Thành lộ ra vẻ mặt ngu dại giống như bị sét đánh trúng, ba Ninh trầm mặc một lát, đột nhiên sắc mặt tái mét!

“Hai tháng? Sao tôi lại nhớ lúc tôi làm phẫu thuật, bởi vì có xu hướng bạo lực mà Vân Thành bị đưa vào cục cảnh sát, cho nên bị quản trong đó hai tháng?” Lúc này ba Ninh tức tới mức biến đổi giọng điệu, tay run rẩy, chỉ vào Ninh Vân Thành: “Hai tháng đó mày có ở cùng ả ta hay không? Đứa trẻ trong bụng ả ta rốt cuộc là của ai?”

Càng nói ba Ninh càng tức, cậy gây trong tay đập vào đầu Ninh Vân Thành: “Mày nói đi!”

Khi nghe thấy cái thai trọng bụng Cố Doanh Tích mới có hai tháng, Ninh Vân Thành liền ngơ ngác, lúc ba Ninh lấy gậy đánh tới, ngay cả tránh né hắn ta cũng quên, chỉ nghe một tiếng "cốp" vang lên, cây gậy liền trực tiếp đánh vào đầu hắn ta, Ninh Vân Thành liền kêu đau, một vệt máu đỏ sẫm chảy dài xuống trán hắn, chảy xuống cằm rồi rớt tí tách xuống đất.

“Vân Thành, Vân Thành, anh bị làm sao vậy?” Cố Doanh Tích vốn bị mĩ sắc của Lan Lăng Yến mê hoặc, lúc này mới hồi thần, hét lên thảm thiết, giống như quả phụ có chồng chết vậy, hai tay nắm lấy cánh tay của Ninh Vân Thành không ngừng lắc mạnh.

Thời khắc quan trọng, không biết ả lấy đâu ra sức lực mà lắc Ninh Vân Thành tới mức đầu óc quay mòng mòng, vết máu trên trán càng chảy mạnh hơn.

Sau khi ba Ninh đánh Ninh Vân Thành nhưng lại thấy hắn không né tránh, trong lòng có chút hối hận, nhưng lúc này còn ngại mặt mũi, mẹ Ninh bị dọa đơ người, Ninh Vân Hoan coi như phản ứng kịp, nhưng bây giờ cô muốn xem kịch còn không được, ngu gì mà gọi bác sĩ thay cho Ninh Vân Thành. Cô chỉ hứng thú bừng bừng dựa vào trong lòng Lan Lăng Yến xem kịch thôi!

“Vân Thành, anh đừng xảy ra chuyện gì, anh đừng bỏ lại một mình em.” Cố Doanh Tích khóc tới mức nước chảy thành sông, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc mím chặt, nhìn có vẻ yếu đuối làm cho người ta yêu thương, không biết có phải nhờ tiếng hét thê lương lúc nãy của Cố Doanh Tích hay không, khuôn mặt tuấn lãng của Ninh Vân Thành có chút cau có, lộ ra vẻ đau đớn: “Tích Nhi, tại sao, tại sao em phản bội anh? Lẽ nào có Tạ Trác Doãn và anh, em, em còn cảm thấy chưa đủ hay sao?”

“Không, không phải vậy!” Lúc này Cố Doanh Tích khóc tới mức khàn cả giọng, vốn dĩ muốn cất dấu thật tốt bí mật này, không ngờ lại dễ dàng bị khơi ra như vậy, nhưng ả ta nên trách ai đây? Trách Lan ca ca? Không, ả ta sao nỡ, anh chỉ là quan tâm đến ả thôi, anh không muốn đối xử với ả như vậy, anh ấy không cố ý!

Trong lòng Cố Doanh Tích mượn cớ thay cho Lan Lăng Yến, sau khi mọi chuyện xảy ra không thể giấu mọi chuyện được nữa, ả ta hồn nhiên quyết định không dấu chuyện này nữa.

“Vân Thành, em xin lỗi anh, sau khi anh và Doãn ca xảy ra chuyện, đám người Lưu Tấn Quân bị bắt đi, em, em vì cứu bọn họ, kết quả, kết quả, kết quả bị người ta.............” Cố Doanh Tích nói tới đây, giống như nghĩ tới ác mộng ngày hôm đó, nhịn không được nhào vào lòng Ninh Vân Thành khóc nức nở: “Em xin lỗi anh! Sau khi xảy ra chuyện, Vân Thành, em thực sự muốn chết, nhưng em không thể chết, Vân Thành, anh đánh em đi, anh mắng em đi, đều là lỗi của em, thân thể em đã bẩn rồi, đã không còn xứng với anh nữa, Vân Thành, cầu xin anh buông tha em...........”

Biểu tình của Ninh Vân Thành lúc mới bắt đầu là kinh ngạc, sau đó là hoảng hốt, cuối cùng biến thành kiên nghị và thương tiếc, cũng không thèm quản vết rách trên đầu nữa, dịu dàng yêu thương ôm Cố Doanh Tích vào lòng:

“Cô gái ngốc, sao em lại ngốc như vậy? Em lương thiện như vậy, vì những người mới quen biết mà chịu thiệt như vậy, sao anh có thể bỏ em được, anh yêu em còn không kịp ấy chứ, tất cả không phải lỗi của em, may mà em không chết, nếu không anh biết làm sao?”

Mặc dù trong lòng không dám nghĩ tới kết quả khi mất đi người yêu, nhưng Ninh Vân Thành nghĩ tới thân thể thuần khiết mà trong trắng của ả đã bị người khác đụng vào, vốn dĩ trước đây ôm thân thể mềm mại này vào trong lòng là huyết mạch sôi sục, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng không thoải mái, nếu không phải sự thương tiếc đối với Cô Doanh Tích áp chế được sự thô bạo trong lòng hắn, biết được bản thân hắn không thể tức giận, nếu không phải sợ hãi Cố Doanh Tích tự sát, hắn ta cũng sẽ không nhẫn nhịn sự phãn nộ như hiện tại mà đẩy Cố Doanh Tích ra, đồng thời làm ra những chuyện tổn thương người trong lòng của hắn!

Hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, lần đầu tiên trong đời nghe thấy tiếng khóc của Cố Doanh Tích, ngoài thương tiếc ra, hắn ta còn cảm thấy tuyệt vọng và khó chịu.

Vốn còn lo lắng cho vết thương trên đầu con trai, ba Ninh mẹ Ninh nghe thấy lời thật tâm bày tỏ của Ninh Vân Thành không những không cảm thấy cảm động, ngược lại ba Ninh còn cảm thấy dạ dày trào ngược, ghê tởm tới mức không nói nên lời.

Không biết có phải do ông già rồi nên không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi hay không, hay là con trai ông cứ gặp phải cô gái họ Cố này liền biến thành não tàn, ba Ninh chỉ cảm thấy đôi nam nữ ôm nhau chặt chẽ trước mặt không chỉ không làm ông cảm thấy xúc động, ngược lại còn cảm thấy ghê tởm, ông vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Ninh phu nhân, lúc này thực sự là chẳng còn lời nào để nói với Ninh Vân Thành nữa!

Nhưng ông không muốn nói chuyện với Ninh Vân Thành, không có nghĩa là hắn ta không có lời nào để nói: “Ba, Tích Nhi chịu khổ sở đau đớn như vậy, đứa trẻ trong bụng cô ấy khẳng định không thể giữ lại!”

Ánh mắt Ninh phu nhân sáng lên, đang cảm thấy kể từ sau khi quen biết Cố Doanh Tích, con trai bà lần đầu tiên nói tiếng người, Ninh Vân Hoan ở một bên lại cười lạnh, dựa vào cánh tay của Lan Lăng Yến, dơ tay ra kéo cổ của anh xuống nói khẽ vào tai: “Nghe xem, kịch hay tới rồi.”

Quả nhiên, Ninh Vân Thành kiên định mà quyết đoán nói: “Ba, trước tiên ba đưa con hai vạn tệ, để con đưaTích Nhi đi làm phẫu thuật!”

Hắn nói tới đây, bất chấp sắc mặt ba Ninh mẹ Ninh đã trở nên xanh trắng, tự hỏi tự đáp: “Sức khỏe Tích Nhi vẫn luôn không tốt, nếu như làm phẫu thuật, không thể làm ở bệnh viện bình thường được, bây giờ cô ấy còn chưa gả đi, làm chuyện này cần phải đến bệnh viện chính quy mới được, không thì sẽ làm hại tới thân thể, hai vạn cũng không biết có đủ không nữa.........”

Mặc dù mọi chuyện đã xảy ra, lần đầu tiên người trong lòng mang thai lại không phải con của hắn, đả kích này đối với Ninh Vân Thành mà nói, không khác gì việc lấy dao đâm vào tim hắn, nhưng để hắn mở to mắt mà nhìn nghiệt chủng ả ta mang thai với kẻ khác, hắn ta không thể nhịn được, cho nên lúc này cũng không quan tâm xem đứa trẻ thành hình rồi nếu bỏ đi sẽ tổn hại tới thân thể Cố Doanh Tích như thế nào, cùng lắm thì tìm bác sĩ và bệnh viện tốt một chút, chuyện quan trọng bây giờ là xóa sạch nghiệt chủng trong bụng Cố Doanh Tích trước đã!

“Trước đây anh quen bao nhiêu bạn gái, cùng người ta đi làm phãu thuật, không phải anh có kinh nghiệm phong phú hay sao?”Xem kịch nửa ngày, trong lòng Ninh Vân Hoan đã sớm cười vỡ bụng rồi, nếu không phải sắc mặt hai người ba Ninh mẹ Ninh quá khó coi, e rằng cô đã sớm cười ra tiếng rồi: “Bên ngoài dán rất nhiều quảng cáo, nhiều nhất là 1000 đã có thể làm rồi, nghe nói sinh viên còn có chiết khấu nữa, Cố học tỷ năm nay tốt nghiệp chưa? Nếu như chưa tốt nghiệp, năm sau học lại, theo lí vẫn còn là sinh viên đấy!”

Lời nói của Ninh Vân Hoan làm sắc mặt Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành tái xanh, Cố Doanh Tích run rẩy khóe môi, ánh mắt nhìn Ninh Vân Hoan giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy, nếu như không phải tính cách ả ta vẫn luôn ôn nhu hiền lành, lúc này nghe thấy lời nói châm chọc của Ninh Vân Hoan, đặc biệt là còn cười nhạo ả trước mặt người trong lòng, ả ta căn bản không thể nhẫn nhịn được nữa.

Vốn dĩ đứng trước mặt Lan Lăng Yến nói tới chuyện mình bị cường bạo, đã đủ làm cho ả tuyệt vọng rồi, ả ta thậm chí còn không dám nhìn mặt Lan Lăng Yến, chính là sợ nhìn thấy vẻ kinh ngạc thất vọng trên khuôn mặt anh, nhưng Ninh Vân Hoan lại cứ thích thêm dầu vào lửa, Cố Doanh Tích cuối cùng cũng không thể nhịn được nữam khóc nấc lên:

“Ninh tiểu thư, cô cũng là phụ nữ, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có lỗi với cô ở điểm nào? Tại sao cô lại không đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ? Tôi bị người ta làm như vậy, là do tôi nguyện ý hay sao? Cô có biết trong lòng tôi khó chịu như thế nào không, uất ức như thế nào không? Sao cô không thể thông cảm cho tôi, lẽ nào trước mặt Lan ca ca nói tôi như vậy, cô rất vui vẻ hay sao? Tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng với cô, tại sao ngay cả cơ hội đó cô cũng không cho tôi! Bây giờ tôi đã bỏ cuộc rồi, tôi chỉ muốn thầm lặng nhìn anh ấy, nhìn từ xa, không nghĩ ngợi thêm gì nữa, sao cô lại làm khó tôi như vậy.......”