Hiện giờ Ninh Vân Hoan không biết nếu cô nói ra chuyện Mộ Cẩn Ngôn giả ngu, thì kết quả sẽ như thế nào, dù sao cũng mặc kệ, khẳng định đối với bản thân sẽ được lợi nhiều hơn hại, sau này sự tình phát triển như thế nào, Mộ Cẩn Ngôn dã tâm bừng bừng cuối cùng sẽ có kết cục ra sao, nói thật, cô vô cùng chờ mong có thể sớm nhìn thấy ngày đó.
Người Mộ gia có được tin tức của Cố Doanh Tích, sau khi xác định ả có phương pháp đối phó với đàn ông, mặc kệ người khác có tin hay không, nhưng liên quan đến con mình, Mộ phu nhân sẽ tin, cũng sẽ để ý chuyện này, Ninh Vân Hoan nói mấy câu nữa rồi nhìn ra cửa, bóng dáng Mộ Cẩn Chi đã không thấy đâu, cô nhoẻn miệng cười, lập tức giấu đi lãnh ý trong đáy mắt.
May mắn lấy chuyện của Cố Doanh Tích mở đầu, dần dần Ninh Vân Hoan cũng theo kịp nói được vài câu, phụ nữ ở đây ai cũng mạnh vì gạo bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả), lúc này chị một câu tôi một câu khiến không khí nóng lên, ngay cả trong lòng Mộ phu nhân luôn lo lắng cho Mộ Cẩn Ngôn cũng giảm bớt, nói đùa vài câu, bầu không khí đang náo nhiệt, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng vang ‘bùm bùm’, tựa như có người đụng phải vật gì, khiến toàn bộ chén dĩa trên bàn đều rơi xuống đất bể nát.
Ý cười trên mặt Lâm lão phu nhân Mộ Minh Lệ đã có chút phai nhạt, nhưng không lộ ra vẻ giận dữ, ngược lại cười:
“Ta đích thân đi xem ai đến, động tĩnh lớn như vậy.”
Vài người cười theo hai tiếng, cùng đứng lên đi đến cửa, Ninh Vân Hoan đi theo phía sau liền nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đã bị ngã vào cái bàn trong đại sảnh, cả người vô cùng chật vật, dáng vẻ tựa như nhất thời không đứng lên nổi, bên cạnh còn có một người quen thuộc an ủi ả ta, không nói đến vẻ mặt xanh mét của hai vợ chồng Lâm Sâm đang đứng bên cạnh, tức giận nói không ra lời.
“Làm sao thế?” Mộ Minh Lệ vẫn chưa mở lời hỏi, vài người đàn ông chỗ Lâm Mậu Sơn đã đứng lên, cau mày nhìn về phía này, biểu tình Lâm Sâm có chút xấu hổ: “Ba, đừng để ý tới nó. Nhàn rỗi không có gì làm mới gây ra náo loạn.”
“Gia gia, vì sao tối nay cả người ngoài cũng mời nhưng lại không mời chúng con? Chúng con vẫn còn mang họ Lâm mà!” Lâm Xuyến ôm mũi nhờ Liễu Yến bên cạnh đỡ nên miễn cưỡng đứng lên, tay Lâm Sâm vẫn còn nắm thành đấm, vừa nãy ả nhất định bị Lâm Sâm đánh rồi, Liễu Yên đang nhỏ nhẹ an ủi ả ta, Lâm Xuyến che mũi, vẻ mặt lớn lối.
Cháu trai cháu gái của Lâm Mậu Sơn không ít, vô cùng không hài lòng với đứa cháu gái luôn phản nghịch này, tính cách ông vốn bảo thủ nghiêm túc. Nếu tính cách Lâm Xuyến nghịch ngợm ít cổ quái một chút thì sẽ hoàn hảo. Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác ả ta đều tỏ ra phản nghịch. Người Lâm gia muốn lấy lòng Lâm Mậu Sơn không ít, đương nhiên không thiếu cháu gái như Lâm Xuyến, càng nhìn cách ăn mặc không ra người ngợm của ả, càng xem càng chướng mắt. Lúc này lông mày đều nhíu lại:
“Nếu như mày không có việc gì, cần phải trở về học tập lại một cô gái chưa gả thì nên như thế nào, ăn mặc như du côn lưu manh ngoài đường, sao Lâm gia chúng ta lại dạy dỗ ra đứa như mày vậy chứ?”
Lâm Mậu Sơn nói một câu hơn cả Lâm Sâm nói mười câu, tiếng nói ông vừa dứt, không chỉ sắc mặt Lâm Xuyến trắng bệch, mà ngay cả sắc mặt của mẹ Lâm Xuyến, Diệp Từ cũng vô cùng khó coi. Lâm Sâm hít sâu một hơi, miễn cưỡng muốn qua tạ lỗi, Lâm Xuyến lại giương cằm lên: “Gia gia, dù sao người cũng đã nhìn con không vừa mắt. Con cũng không có gì để nói, hôm nay con đến đây chỉ muốn tìm anh họ thôi!”
Ả ta nói xong, kéo Liễu Yên đến chỗ Lan Lăng Yến, ánh mắt nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan: “Anh họ, phụ nữ như họ Ninh này anh cũng để ý. Chị Liễu Yên của em không hề kém cô ta, anh chấp nhận chị ấy đi!” Lâm Xuyến nói xong tự nở nụ cười. Nhìn ra được ả ta đã đi làm phẫu thuật chỉnh mũi, hiện giờ khuôn mặt vẫn chưa hết sưng, ngay cả phấn trang điểm cũng không che được vết xanh xanh tím tím trên mặt.
Mọi người vì lời này của ả ta mà trở nên yên tĩnh, còn trong mắt Lâm Mậu Sơn hiện ra phiền chán, Lan Lăng Yến lại nở nụ cười lạnh:
“Loại người như vậy, cũng xứng giới thiệu với tôi ư, xem tôi là kẻ nhặt thứ đồ bỏ đi à, cái gì cũng muốn sao?”
Một câu không chỉ khiến sắc mặt Lâm Xuyến biến đổi, ngay cả cơ thể Liễu Yên cũng run lên.
“Chị Liễu Yên…”
“Cút.” Lan Lăng Yến thản nhiên nói một câu, người quen thuộc với anh đều biết hiện giờ Lan Lăng Yến đã có chút mất kiên nhẫn muốn đánh người, ba Lan đang muốn bước lên kiềm chế con trai lần nữa, thì Lan Lăng Yến đã tránh rất xa ông rồi.
“Tiểu Cửu…” Lâm Mẫn muốn giúp cháu gái nói một câu, tuy Lâm Xuyến giới thiệu phụ nữ cho con trai khiến lòng bà có chút khó chịu, vì Lâm Xuyến đoạt đi quyền lợi của bà thôi, sao Lâm Mẫn có thể dễ dàng để người khác tính toán trên đầu chồng và con trai bà như thế, nhưng không biết vì sao, cháu gái của Lâm gia không ít, nhưng bà chỉ thân thiết với mỗi Lâm Xuyến, bà cũng thích Lâm Xuyến nhất, bây giờ thấy ả ta bị con trai trách mắng, đương nhiên Lâm Mẫn muốn ra mặt giúp ả ta.
“Mẹ, nếu ngài thích loại chuyện này, con không ngại giới thiệu quan lại quyền cho ba, Hoàn phì Yến gầy, mặc ông lựa chọn, thế nào?” Lan Lăng Yến đã cực lực khống chế rồi, không thể chịu được người khác huơ tay múa chân trước mặt anh, lúc này Lâm Mẫn cũng đã phạm vào kiêng kỵ của anh, ánh mắt anh bắt đầu lộ ra vài phần hung ác nham hiểm, như thế làm Lâm Mẫn đang tức giận cũng sợ chết khiếp, ngược lại ba Lan lại nở nụ cười.
“Con trai ngoan!”
Lâm Sâm trầm mặc không lên tiếng, hắn biết ba mình vô cùng thích cháu ngoại Lan Lăng Yến này, chỉ sợ con cháu Lâm gia không ai được Lâm Mậu Sơn thương yêu như Lan Lăng Yến, con trai hắn cũng không thể lướt qua Lan Lăng Yến rồi.
Tuy Lâm Sâm có lý trí, nhưng Diệp Từ lại không chịu nổi con gái mình bị người ta vũ nhục như vậy, bà ta vừa định mở miệng, khi thấy ánh mắt Lâm Mậu Sơn, trong lòng lập tức lạnh lẽo, không dám há mồm.
Thật phiền, hôm nay ngồi đây nửa ngày không bằng về nhà ôm bà xã chung một chỗ khiến người ta thoải mái hơn, Lan Lăng Yến không kiên nhẫn muốn cáo từ, thì ba Lan đã mở lời trước một bước:
“Thời gian không còn sớm, ba, hôm nay để Mẫn Mẫn ở lại với ngài và mẹ, con về trước cùng tiểu Cửu.”
Lâm Mẫn có chút không vui khi xa chồng, nhưng bà biết tính cách của chồng, môi khẽ giật, rốt cuộc không nói muốn ông ở lại hay là cùng ông rời khỏi, nhưng lại nhìn Lan Lăng Yến nói:
“Tiểu Cửu, lần trước con cho mẹ một cái chìa khóa, mẹ làm mất rồi, con cho mẹ cái khác đi.”
Lan Lăng Yến cười lạnh, nhìn cũng không nhìn Lâm Mẫn, không nói chuyện, nhưng biểu tình này khiến Lâm Mẫn lập tức hiểu rõ, nhất thời nổi trận lôi đình:
“Con có ý gì? Chẳng lẽ muốn con đưa cái chìa khóa mà khó như vậy sao?”
“Hết rồi.” Lan Lăng Yến cố gắng bình tĩnh, trực tiếp quay đầu, kéo Ninh Vân Hoan muốn đi khỏi, Lâm Mẫn tức giận đến hộc máu, nhưng nhìn thấy nụ hôn gió của chồng ngón tay kia để trên môi ông một lúc lâu, tuy trong mắt ba Lan mang ý cười, nhưng thật ra có ý muốn bà đừng nói nữa, cơn tức trong lòng Lâm Mẫn biến thành buồn bực trong lòng.
Hai vệ sĩ luôn ở trên xe không xuống, xe không ngừng nổ máy, lúc này không cần khởi động lần nữa, vì phía trước có hai vệ sĩ đang ngồi, ba Lan muốn ra phía sau ngồi, phía sau là hai hàng ghế bằng da sofa tựa như chỗ ngồi, tuy rằng ngồi ba người như vậy là đủ rồi, nhưng Lan Lăng Yến không muốn ngồi chung với ông:
“Ba, lần này trở về không lẽ không có người lái xe ư? Nếu tạm thời không có xe, không bằng ngài chọn một chiếc, xem như con tặng.”
“Ô ô, thật lạnh nhạt.” Ba Lan cười cười, lơ đễnh lấy cái tẩu ra, nhìn Lan Lăng Yến nhướng mày, rồi thu lại: “Hình như ông ngoại con muốn trực tiếp giao Lâm gia cho con.”
Mấy đời trước Lâm gia nhân tài đông đúc, nhưng không biết có phải bởi vì thịnh cực tất suy hay không, sau Lâm Mậu Sơn không còn người kinh tài tuyệt diễm nữa, cũng vì như thế, Lâm gia không người nối nghiệp, Lâm Mậu Sơn cũng đành phải giao vài quyền lực to lớn cho người khác, vào trên tay Tô gia.
Thứ này giao ra thì dễ, nhưng lấy lại rất khó. Thế hệ Lâm gia, Lâm Sâm, Lâm Kỳ, Lâm Quân, tài trí của anh em họ cũng không phải bình thường, nhưng cũng không phải nhân tài, những người này sẽ có khiếm khuyết về phương diện khác, Lâm Sâm có dũng mà vô mưu, Lâm Kỳ có chút nhanh trí thông minh nhưng tính cách lại không quả quyết, hoàn toàn không kham nổi việc lớn, còn lại Lâm Quân không có dã tâm cũng không có bản lĩnh, có chí tiến thủ, nhưng không có chút thiên phú nào, người như vậy chỉ có thể làm thủ hạ, còn làm gia chủ, thì kém xa lắm.
Con cháu bên trong, Lâm Sâm chỉ có hai đứa con gái mà không có con trai, con những đứa cháu trai khác chỉ biết sống phóng túng bại hoại, thanh danh không có, chỉ có bản lĩnh chơi phụ nữ là không nhỏ, làm sao Lâm Mậu Sơn có thể nhẫn tâm giao toàn bộ Lâm gia cho những người này! Ông gả con gái cho một người sinh ra một đứa cháu ngoại khiến ông hài lòng nhưng khổ nỗi đứa cháu đó không mang họ Lâm, vài năm nay nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, không biết trong lòng ảo não bao nhiêu!
“Thế nào? Đứng ở góc độ của người nước ngoài mà nói, ta rất xem trọng, nếu lấy thân phận nước ngoài của ta, ta và con hợp tác, nội ứng ngoại hợp, con biết có bao nhiêu lợi ích không.” Ba Lan nói đến đây, lần đầu tiên kéo xuống mặt nạ hào hoa phong nhã, lộ ra vẻ mặt hung tàn thật sự.
“Con không có hứng thú, nhưng nay cơ thể ông ngoại vẫn rất tốt, con thấy chống thêm hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, nếu ông nguyện ý, con có thể đưa Lan Ý cho ông.” Lan Lăng Yến sớm không chịu nổi con trai rồi, từ nhỏ tình cảm của cha con anh cực kỳ mỏng, tuy cũng có chút cảm tình với con trai nhưng không sâu, tình cha con không quan trọng bằng tình vợ chồng, chỉ cần Lan Ý còn ở đây, tâm tư Ninh Vân Hoan luôn luôn xoay quanh thằng bé, nếu có thể ném con trai vào nhà ông ngoại, từ nay về sau anh mới là quan trọng, sau này anh tiếp nhận sự nghiệp của ba Lan, dùng danh nghĩa nước ngoài đầu tư vào Hoa Hạ rửa tiền, cha con hợp tác như vậy, có thể nói là vô địch, còn có thể khuếch đại thế lực của Lan gia càng lớn mạnh, đối với anh trăm điều lợi mà không hề có hại.