Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 83: Người quan trọng



Con kiến còn ham sống, họ Cố mặc dù cảm thấy ả bị bẩn rồi, nhưng theo thời gian trôi đi, ả lại càng ngày càng luyến tiếc không muốn chết đi, ả còn chưa gặp được Lan Lăng Yến, cho dù thân thể của ả bị bẩn không còn xứng với anh nữa, nhưng ả muốn yên lặng ở phía sau nhìn anh, như vậy đã mãn nguyện rồi, thứ ả ta muốn cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lúc Cố Doanh Tích tự bi ai tự oán giận, Lan Lăng Yến lại không biết Mộ Cẩn Ngôn cứu Cố Doanh Tích là có ý gì, sau khi cho người đi thăm dò, cuối cùng cũng cho người thả Ninh Vân Thành ra một chút, Ninh Vân Thành bị người ta trông coi như trông coi phạm nhân trong suốt hai tháng, cả người đều có chút phát điên rồi, ngay sau khi thân thể được tự do, chuyện đầu tiên cần làm chính là đi tìm người trong lòng của hắn.

Nhưng những ngày nay hắn đều bị nhốt trong Ninh gia, tin tức về Cố Doanh Tích giống như bốc hơi trong nhân gian, hắn không tìm thấy bóng dáng của Cố Doanh Tích ở Cố gia, ngay cả Tạ Trác Doãn cũng bị gọi về Tạ gia.

Trong lúc nhất thời giống như tin tức về Cố Doanh Tích bị người ta phong tỏa vậy, không tìm được người trong lòng, Ninh Vân Thành sắp phát điên rồi, người Cố gia cũng lo lắng, bắt đầu tìm kiếm Cố Doanh Tích khắp nơi, mấy người nghĩ mọi biện pháp, hợp lực cùng nhau dán thông báo, mà ở sau lưng, cũng có một thế lực nước ngoài đang ở trong bóng tối nghe ngóng tin tức của Cố Doanh Tích.

Đối với những chuyện này, Ninh Vân Hoan cũng không chú ý tới, gần đây sức khỏe ba Ninh tốt hơn nhiều, một buổi sáng Ninh Vân Hoan đã hoàn tất thủ tục xuất viện cho ba Ninh, ba Ninh liền nhanh chóng ngồi trên xe được Lan Lăng Yến phái tới đón trở về.

Ở trong bệnh viện một thời gian dài, ba Ninh bày tỏ ông sắp mất đi nửa cái mạng rồi, mặc dù bây giờ sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, sau khi phẫu thuật lưu lại chút di chứng, nhưng có thể nhặt về một cái mạng, ba Ninh đã cảm thấy rất vui mừng rồi, sau khi lên xe liền hỏi Ninh Vân Hoan về tin tức của Lan Lăng Yến, sau khi biết anh đang làm việc, cũng không cảm thấy vì anh không bớt chút thời gian tới đón ông mà cảm thấy không vui, ngược lại còn cười nói: “Nó là người có tâm, trên phương diện công việc cũng nghiêm túc có trách nhiệm, so với anh trai con, thực sự là tốt hơn gấp bội. Đến nay con kết hôn rồi, trong lòng ba cũng thở phào nhẹ nhõm, sau này lấy công ty làm đồ cưới cho con, có người quản lí, vừa lúng lúc ba nghỉ hưu đưa mẹ con đi du lịch khắp nơi.”

Trải qua lần bị bệnh này, ba Ninh cũng nghĩ thông rồi, hiện nay ông cũng lớn tuổi, trước đây thời gian ông ở bên cạnh vợ không nhiều, đến nay công ty được Lan Lăng Yến quản lí, người có năng lực dưới trướng anh cũng không ít, mặc dù tính cách ba Ninh nghiêm túc có trách nhiệm, nhưng ông lại không phải một người quản lí khôn khéo, công ty Ninh gia trong tay ông chẳng qua cũng chỉ giữ vững được thành tựu ban đầu thôi, mà không thể phát triển hơn nữa, còn không bằng nhân cơ hội này giao cho Lan Lăng Yến, còn ông thì vui vẻ ở bên cạnh vợ.

Vốn dĩ ông chỉ có một đôi trai gái, mặc dù trước đây ba Ninh cũng không phải không có ý muốn giao công ty Ninh gia cho con trai, nhưng hiện nay Ninh Vân Thành giống như trở thành một người khác vậy, lần này rõ ràng ba Ninh sắp mất mạng, nên suy nghĩ càng phóng khoáng hơn nhiều, vừa nói ra lời này, mẹ Ninh vừa cảm thấy kinh ngạc cũng cảm thấy vui mừng, người một nhà cười cười nói nói, rất nhanh liền về tới Ninh gia.

Mấy người xách đồ xuống xe, Ninh Vân Hoan vừa muốn đi mở cửa, ai ngờ cửa bên trong đột nhiên mở ra, đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Ninh Vân Thành, phía sau hắn là ba người nam nữ vây quanh hắn, còn có Cố Nhàn sắc mặt trắng bệch, khi nhìn thấy mấy người bên ngoài xuống xe đi vào, đầu tiên Ninh Vân Thành ngây ngẩn một lúc, sau đó lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Ninh Vân Hoan nói:

“Mày còn đến đây làm gì, có phải mày bắt Tích Nhi đi rồi hay không?” Ninh Vân Thành nghĩ tới lúc trước hắn bị bảo vệ trong trường bắt tới đồn cảnh sát, cũng bởi vì nguyên nhân hắn tranh chấp với Ninh Vân Hoan, hắn là anh trai ruột của cô, nhưng Ninh Vân Hoan lại trơ mắt nhìn hắn bị bắt đi, căn bản không nói thay hắn một lời nào, lúc hắn bị cảnh sát trông giữ, lúc tinh thần hắn có khuynh hướng bị bạo lực, người em gái này cũng không nói thay hắn một câu nào!

Cũng chính bởi vì vậy mà hắn bị giam giữ gần hai tháng, lúc đi ra đã không thấy Cố Doanh Tích rồi, lúc trước Ninh Vân Thành không nghĩ tới những điều này, nhưng hiện nay nhìn thấy Ninh Vân Hoan, hắn liền nghĩ ngay ra tiền nhân hậu quả, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý nghĩ to gan: “Là mày, nhất định là mày!”

Hắn nói tới đây, quay đầu lại nói với Cố Nhàn: “Dì Cố, khẳng định là nó đã giấu Tích Nhi đi rồi!”

Nước mắt Cố Nhàn chảy ra, vội đẩy hai cánh tay đỡ bà ta của hai cô con gái, lảo đảo bước đi hai bước, "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Ninh Vân Hoan: “Ninh tiểu thư, con gái tôi không có chỗ nào đắc tội cô, cầu xin cô đại nhân đại lượng, tha cho con gái tôi, cô tha cho con gái tôi một lần đi, tôi dập đầu trước cô, tôi cầu xin cô.”

Mấy người nghe thấy lời này, đều ngây ngẩn, ba Ninh cau mày, liếc mắt nhìn con trai ở một bên, Ninh Vân Hoan hít sâu một hơi: “Bà Cố, đồ ăn còn thể ăn bừa, nhưng không thể nói bừa, con gái bà có đắc tội với tôi hay không là một chuyện, nhưng bà dựa vào cái gì nói tôi bắt con gái của bà đi? không có bằng chứng gì bà đã dám nói như vậy, bà có tin tôi đi báo cảnh sát hay không.”

Cô không nói tới chuyện báo cảnh sát còn đỡ, vừa nói tới từ báo cảnh sát, Ninh Vân Thành liền bộc phát, cào cào tóc, lớn tiếng nói: “Mày còn có thủ đoạn nào khác không? Ngoài báo cảnh sát ra, mày còn có thể làm gì? Mày nói mày không bắt cóc Tích Nhi, ai tin?”

Trên mặt người nhà họ Cố cũng lộ ra thần sắc không tin, ngay cả Cố Thiếu Đào cũng lộ ra bộ mặt hoài nghi và phẫn nộ, càng không cần phải nói tới hai đứa em gái của Cố Doanh Tích nữa, lúc này chúng chỉ vào Ninh Vân Hoan nói:

“Chính là cô làm, chị tôi chẳng đắc tội ai cả, chỉ có cô nhìn chị ấy không thuận mắt, không phải cô còn có thể là ai?” Cố Doanh Nặc lớn hơn một chút trong hai chị em lại nói tiếp: “Chị tôi bình thường là người thiện lương nhất, người ta ai mà không khen chị tôi tốt, cũng chỉ có cô nhìn chị ấy không thuận mắt, chính là cô làm.”

Cố Doanh Nặc này chính là bạn gái sau này của con trai Tống Thanh Vân - Tống Mẫn Nhiên, nhưng mệnh cô ta không tốt, ở kiếp trước sau khi Ninh Vân Hoan biết tới nhân vật là cô ta, thì cô ta đã bị tai nạn xe chết đi rồi, lúc đó tới Cố gia để dự lễ tang của cô ta. Lần trước khi cô về nước cũng có gặp qua Cố Doanh Nặc, nhưng lúc đó cô không để tâm tới Cố Doanh Nặc, một người vốn dĩ chết đi ở trong sách cũng như ở trong kiếp trước, không có bất kỳ giao điểm nào với cô, nhưng không ngờ lúc này cô ta nói chuyện thay Cố Doanh Tích mà chẳng thèm phân biệt phải trái đúng sai, có thể nhìn ra cô ta rất có hảo cảm đối với chị gái cả, trong lòng Ninh Vân Hoan đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cổ quái.

Nếu như kiếp này Cố Doanh Nặc không chết, cô ta không chỉ tận mắt chứng kiến chị gái ruột của cô ta ở cùng một chỗ với bạn trai mà cô ta yêu sâu sắc, mà ngay cả ba chồng tương lai của cô ta cũng đã sớm có một chân với chị gái ruột rồi, không biết trong lòng cô ta sẽ có cảm giác gì, nghĩ tới đây, Ninh Vân Hoan bắt đầu cười lên.

“Mày còn cười, mày đem Tích Nhi trả lại cho tao!” Ninh Vân Thành nhìn thấy em gái như vậy, liền vô cùng khẳng định chuyện này do cô tàm, những ngày qua hắn sống không được tốt, hai mắt toàn tia máu đỏ, mà khuôn mặt của hắn vì mấy ngày nay bất kể ngày đêm đi tìm Cố Doanh Tích nên biến thành nứt nẻ, miệng khô khốc tới mức không thể kích động nói chuyện, nếu không sẽ nứt ra tơ máu, càng không cần nhắc tới quần áo như rau xanh khô héo cùng với sắc mặt khó coi.

Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy bộ dáng nghèo khổ của con trai, mẹ Ninh lộ ra thần sắc không nỡ, dù sao cũng là cốt nhục tình thâm, cho dù trước đây có hận tới mức nào, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con trai, cuối cùng mẹ Ninh cũng mềm lòng.

Ninh Vân Hoan vừa thấy liền biết không tốt, sợ rằng chút nữa ba Ninh cũng đồng tình với Ninh Vân Thành, nên vội vàng nói:

“Ba sinh bệnh nằm viện anh không lo lắng gấp gáp, bị anh làm cho tức giận phải làm phẫu thuật anh cũng không tới thăm ba, đến nay chỉ vì người phụ nữ kia, anh lại trở thành bộ dáng như thế này!” Ninh Vân Hoan nói ra lời này, mẹ Ninh ngẩn người, cùng với chồng nhìn nhau, một chút không nỡ đối với con trai vừa rồi ngay lập tức biến thành oán hận. Đúng vậy, ba ruột của nó sinh bệnh nằm trong bệnh viện nó cũng không quan tâm, sau khi ba Ninh làm xong phẫu thuật, nó chỉ vì muốn đi đón người phụ nữ kia tan làm mà vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, mấy ngày nay càng không tới thăm ba Ninh một lần nào.

Cho dù lúc trước nó bị cảnh sát bắt đi, không tiện đi lại khắp nơi, nhưng sau khi nó được cảnh sát thả ra, chuyện đầu tiên nó làm không phải là tới đón ba Ninh xuất viện, mà là đi tìm người tình của nó!

Nghĩ tới đây, mẹ Ninh dù có thương con tới đâu, cũng nhịn không được mà lạnh lòng, nhìn con trai cũng không có sắc mặt tốt, nó càng mất hồn lạc phách, mẹ Ninh cũng cho rằng nó chỉ vì Cố Doanh Tích con tiểu tiện nhân kia nên mới thành ra như vậy, trong lòng ngày càng bất mãn!

“Cái gì mà người "phụ nữ kia"? Đó là chị gái tôi!” Cố Doanh Nặc không thể nhẫn nại được, mở miệng phản bác lời nói của Ninh Vân Hoan: “Ninh đại ca là anh rể tương lai của tôi, anh ấy không giúp tôi tìm chị gái, lẽ nào lại đứng một bên mà nhìn hay sao?”

“Cô phải nhìn cho rõ ràng, ba tôi nhưng là ở trong bệnh viện, chị gái cô rốt cuộc được gả tới nhà ai còn không biết đâu, chỉ là không tìm thấy cô ta, cũng không phải chết rồi, lẽ nào cô ta còn quan trọng hơn ba tôi?” Lời nói của Ninh Vân Hoan làm ba Ninh bất giác gật đầu, ánh mắt nhìn Ninh Vân Thành cũng vô cùng thất vọng, ông cũng nhìn ra đứa con trai này không đáng để dựa dẫm vào, nhưng không ngờ nó lại hồ đồ như vậy, ông tự mình nuôi nó hai mươi mấy năm, kết quả là còn không bằng một đứa con gái nó mới quen biết được một năm.

Cố Doanh Nặc bị một câu nói của Ninh Vân Hoan chặn đứng không nói được lời nào, trong lòng bất mãn đối với việc Ninh Vân Hoan dám coi thường chị gái của cô ta, nhưng cũng không dám nói ra rằng trong mắt cô ta mạng của ba Ninh chẳng quan trọng bằng chị gái cô ta, e rằng lúc này mà cô ta nói ra, người Ninh gia sẽ xé xác cô ta ra mất, cho nên có chút gấp gáp nhìn Ninh Vân Thành một cái, Ninh Vân Thành vội vàng nói: “Nặc Nặc, em ít nói chuyện với nó đi, làm cho nó sớm giao Tích Nhi ra!”

Đối với việc Cố Doanh Tích bị mất tích thực sự cũng có quan hệ tới Ninh Vân Hoan, nhưng cuối cùng nói tới chuyện Cố Doanh Tích ở trong tay ai, vẫn là không có liên quan gì tới cô, Ninh Vân Thành nghĩ cũng không thèm nghĩ liền khẳng định chuyện này có liên quan tới cô, không phải trong tay hắn có chứng cứ gì, mà đơn giản chỉ giống như kiếp trước, chỉ cần Cố Doanh Tích xảy ra bất kỳ chuyện gì, đàn ông của ả luôn nghĩ là lỗi của người khác, vì điều đó, không biết Ninh Vân Hoan đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, may mà cô đã sớm không xem Ninh Vân Thành là anh trai, cho nên đối với sự chỉ trích không phân rõ phải trái của hắn cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cười lạnh: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bắt cóc Cố Doanh Tích?”

*****

Từ lúc bắt đầu edit truyện tới giờ, bao nhiêu nhân vật xuất hiện nhưng người thường thì ít mà não tàn thì nhiều.........