Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 99: Chuyện cười



Đám người Lâm Thâm đi vào đúng lúc Lan Ý khóc không ngừng, nhìn thấy trên trán cậu bé vãn còn vương vài giọt máu, tóc cạo sạch sẽ, một cái chân trắng ngần bị kim đâm vào lại được bọc bởi tấm mút, Ninh Vân Hoan nhìn thấy người Lâm gia đi vào, biểu tình lạnh lẽo: “Không biết Lâm phu nhân nhìn thấy tình cảnh này cảm thấy như thế nào?”

Diệp Từ mẹ của Lâm Xuyến bị Ninh Vân Hoan hỏi một câu, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó cười lạnh nói: “Cô không chăm sóc tốt con trai cô, bây giờ lại hỏi tôi? Cũng không phải tôi sinh ra, có liên quan gì tới tôi?”

Cho dù chuyện này không liên quan tới Lâm Xuyến, dù sao thì Lan Ý cũng có quan hệ với Lâm gia, Diệp Từ nói như vậy cũng quá lạnh nhạt đi, Lâm Thâm cau mày, đang muốn nói hai câu, Ninh Vân Hoan ôm con trai vỗ vỗ, vốn muốn đưa cậu nhóc cho bảo mẫu, nhưng cô vừa động, Lan Ý lại nắm lấy áo cô mà khóc, cô cũng chỉ có thể ngồi xuống, cởi áo khoác đưa cho bảo mẫu, lúc này mới ôm con trai ngồi thoải mái trên ghế sô pha, cười lạnh nhìn Diệp Từ:

“Lâm Xuyến chưa được sự đồng ý của tôi, đã tự tiện ôm con trai tôi ra ngoài, nó vẫn chưa được một tuổi, bị giày vò tới mức khóc thê thảm, mũi cũng bị đẩy cho sưng lên.”

Người Lâm gia không tìm tới cửa còn tốt, vừa tìm tới cửa đã làm cho Ninh Vân Hoan tức giận không thể nhịn được: “Nếu như không phải tôi trở về kịp thời, có phải con trai tôi sẽ bị cô ta chơi cho đủ hay không? Các người cho rằng con trai tôi là gì, đồ chơi của cô ta à?”

Giọng nói của Ninh Vân Hoan ngày càng lớn, người Lâm gia ngơ ngác, Diệp Từ theo bản năng quay đầu nhìn con gái một cái, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng nghĩ tới cái mũi của Lâm Xuyến, trong lòng bà ta cũng không vui vẻ gì:

“Cho dù con gái tôi không hiểu chuyện, cô cũng không nên ra tay mạnh như vậy. Cô không những dám đánh nó, hơn nữa còn đẩy lệch cả mũi của nó! Con gái tôi, cô có tư cách gì mà đánh nó?”

“Tôi dùng sức còn không bằng một nửa cô ta đấy, tôi chỉ đẩy như vậy cô ta đã kêu đau, lẽ nào con trai tôi không phải là người hay sao?” Ninh Vân Hoan càng nói càng tức giận, nhẫn nhịn trong lòng không muốn mắng chửi to tiếng, nhưng biểu tình vô cùng khó coi:

“Hơn nữa bây giờ là mùa gì. Tôi không tin Lâm Xuyến lớn từng này lại không biết, cô ta là người trưởng thành mà còn không chịu được khi ở bên ngoài, con trai tôi bị cô ta ôm ra ngoài, tối hôm đó lièn bị sốt cao, bà có nhìn thấy không, đứa trẻ nhỏ như vậy mà trên trán toàn là lỗ kim tiêm! Các người cùng là ba mẹ, tôi chỉ thay con tôi trút giận thôi mà các người đã hung hãn tìm tới tận cửa, con trai tôi bị hại thành như thế này, Lâm phu nhân cảm thấy tôi nên làm như thế nào mới có thể trút giận đây?”

Thấy thái độ lạnh như băng của Ninh Vân Hoan, cũng với bộ dáng đáng thương của Lan Ý, Diệp Từ có chút không dám tin trừng to hai mắt. Bà ta chỉ biết con gái bị đánh, hơn nữa còn bị đánh lệch cả mũi, nhất thời tức giận liền tìm Ninh Vân Hoan để trút giận, muốn lấy lại công bằng cho con gái.

Nhưng chân tướng sự việc như thế nào Lâm Xuyến lại không nói rõ, lúc này người Lâm gia bị Ninh Vân Hoan chất vấn, sắc mặt lúng túng xấu hổ, Lâm Thâm trừng mắt nhìn Lâm Xuyến kẻ đang chột dạ bịt kín mặt, sao đó mới từ từ mở miệng: “Ý cô là, Lâm Xuyến dẫn người tới Lan gia, đồng thời ôm Lan Ý ra ngoài, chọc cậu bé cho tới khóc, bị dính gió dính lạnh mà bị sốt?”

Ninh Vân Hoan nghĩ rằng ông ta không tin, ôm con trai đứng dậy, tiến lên mấy bước tới trước mặt người Lâm gia, nghiêng mình cho bọn họ nhìn rõ: “Mũi của Lan Ý vẫn còn xanh tím, nhìn rõ chưa.”

May mà thời gian trôi qua chưa lâu, lại thêm da trẻ con vốn mềm mỏng, sau khi bị sưng đỏ vào ngày hôm đó, hôm nay vẫn có thể nhìn thấy màu xanh tím. Lúc này người Lâm gia nhìn thấy rõ ràng, lại nhìn thấy trán Lan Ý có mấy nốt ta nốt nhỏ bị kim đâm vào, Lâm Thâm không thèm nghĩ ngợi gì tát cho Lâm Xuyến một cái.

Sức lực của ông ta rất lớn, Ninh Vân Hoan không thể so sánh với ông ta được, Lâm Xuyến bị đánh quay người hai vòng, rồi mới "phù phù" một tiếng đâm vào góc bàn trà, cuối cùng ngã trên đất.

May mà bàn trà đó làm bằng đá cẩm thạch, bị ả ta đâm vào không di chuyển chút nào, đồ ở trên bàn cũng không bị rơi xuống đất, ngược lại Lâm Xuyến bị đâm vào nhất định là rất đau, bởi vì chiếc khăn quàng bị rơi xuống lộ ra khuôn mặt trắng bệch của ả.

“Ba..........” Lâm Xuyến bị dọa điên mất rồi, bụm mặt theo bản năng hét lên.

Khuôn mặt của ả bây giờ vô cùng đặc sắc, ngòi cái mũi bị lệch sang bên, dấu tay trên mặt ả vô cùng rõ ràng, lúc này khóe miệng của ả bị rách ra, thấm ra chút tơ máu.

“Mau xin lỗi chị dâu họ của mày đi!” Lâm Thâm hít sâu, nắm tay lại, lạnh giọng nói với con gái.

“Con không!” Lúc này Lâm Xuyến bị đánh trước mặt Ninh Vân Hoan, trong lòng hận thù Ninh Vân Hoan, hận không thể ăn thịt uống máu của cô, bây giờ lại nghe thấy ba của mình bảo ả xin lỗi Ninh Vân Hoan, ả ta làm sao có thể đồng ý, liền lắc đầu quật cường nói: “Dựa vào cái gì bắt con phải xin lỗi? Ai biết mũi con trai cô ta xảy ra chuyện gì, con chỉ là đẩy vài cái, có thể biến thành như vậy hay sao? Về việc bị sốt, cô ta nói ba liền tin hay sao?”

Diệp Từ đứng ở một bên không lên tiếng, Lâm Thâm nghe thấy lời nói của Lâm Xuyến, liền giận dữ, lại nắm chặt nắm đấm, Lâm Xuyến bị dọa tới mức bụm mặt co rúm người lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, thiếu nữ mặt lạnh ngồi bên cạnh ả ta lại vội vàng đứng dậy:

“Ba, ba đã đánh Xuyến Xuyến rồi, em ấy nhất định biết lỗi rồi, chỉ là sợ mất mặt thôi.” Thiếu nữ nói giúp Lâm Xuyến mấy câu, lúc này mới ngồi xổm xuống, vuốt vuốt tóc Lâm Xuyến, cười mỉm nói: “Xuyến Xuyến, em nói có phải không?”

“Ai cần chị giả bộ tốt bụng! Lâm Đan, chị cút ra đằng kia.” Lâm Xuyến vừa mở miệng, càng làm cho Lâm Thâm tức giận, ngay cả Diệp Từ cũng có chút bất mãn: “Xuyến Xuyến, sao lại nói chuyện với chị của con như vậy, chị con chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Ai biết trong lòng chị ta nghĩ như thế nào! Chị ta chỉ hi vọng con bị ba đánh chết thôi!” LÂm Xuyến nói xong, Lâm Thâm không thể nhẫn nhịn được nữa, lấy chân đạp cho ả ta một cái, Lâm Xuyến không chịu được, bò dậy bỏ chạy, Diệp Từ không yên tâm cũng chạy theo xem ả ta thế nào, Lâm Thâm nhìn thấy ả chạy thì càng tức giận, cũng đuổi theo sau, Lâm Đan ở phía sau hét lên hai câu: “Ba, đừng đánh em ấy, em ấy chỉ là con nít chưa hiểu chuyện.”

Nói xong một câu, Lâm Xuyến nhịn không được đáp trả: “Mèo khóc chuột giả từ bi!” Lời nói vừa dứt, cơn tức của Lâm Thâm càng lớn hơn nữa, biểu tình cũng khó coi.

Sau khi Lâm Đan nói xong, quay người lộ ra chút ý cười, làm gì còn lo lắng như lúc vừa rồi, cô ta đi tới chỗ Ninh Vân Hoan: “Thế nào, bây giờ xả giận hết chưa?”

Biểu tình Ninh Vân Hoan nhất thời có chút hỗn độn, thiếu nữ này vừa rồi còn mang khuôn mặt băng lãnh bây giờ lại lộ ra chút giảo hoạt, Ninh Vân Hoan không nhịn được, nghi ngờ hỏi: “Cô ta thực sự là em gái ruột của cô sao?”

“Ai cũng từng hỏi như vậy!” Lâm Đan lại quay về bộ dáng lạnh nhạt lúc ban đầu, sau khi Ninh Vân Hoan hiểu rõ câu nói của cô ta, liền cười lên: “Chẳng trách cô ta không thích cô.”

“Nếu như nó mà thích tôi, tôi sẽ rất bối rối đấy.” Lâm Đan lạnh nhạt đáp lại một câu, nhìn thấy Lan Ý ánh mắt cô ta cũng sáng lên, “Có thể cho tôi ôm chút được không?”

Ninh Vân Hoan không vui lòng lắm, nhưng chưa kịp mở miệng cự tuyệt, Lâm Đan đã giơ tay ra, cô do dự một chút, vệ sĩ đứng ngay bên cạnh, cô không tin nếu Lâm Đan muốn trút giận thay cho Lâm Xuyến mà làm hại con trai cô, cô đứng ngay bên cạnh lại không phản ứng kịp. Cho nên mới đem con giao cho cô ta, ai ngờ vẫn chưa kịp chuyển sang tay, Lan Ý cảm giác rời xa vòng tay của mẹ mà mở mắt ra, trong miệng lầu bầu muốn khóc, Lâm Đan ở bên cạnh giơ tay ra, biểu tình lạnh nhạt:

“Đến đây, dì họ cũng có sữa.”

Nghe thấy vậy, không chỉ Ninh Vân Hoan cứng ngắc, mà bà vú và vệ sĩ đứng bên cạnh cũng cứng ngắc, nhưng Lâm Đan lại không quan tâm, giơ tay ra ôm cả Ninh Vân Hoan và Lan Ý vào lòng.

Bị cô ta làm ra hành động như vậy, lông tơ Ninh Vân Hoan đều dựng đứng hết lên, trong mắt cô cũng thấy Lâm Đan sẽ không làm hại tới con trai cô, cảm giác bị một người phụ nữ ôm cả đời cô cũng không muốn thử nữa, chỉ có thể hi sinh con trai giao cho Lâm Đan, bản thân vội vàng chà xát cánh tay nổi dầy da gà, ngồi xuống một bên.

Lan Ý đáng thương bị dì ôm đi nhìn thấy mẹ không ôm mình nữa, liền khóc, nhưng ánh mắt Lâm Đan lại sáng lên, vuốt ve khắp người cậu nhóc, thân thể trẻ con vốn mềm mại, bị Lâm Đan sờ vuốt như vậy, dọa cho nước mắt trong hốc mắt của cậu nhóc trở về, hai tay quơ quơ, trong miệng y nha y nha kêu lên.

“Thật đáng yêu, tặng cho em đi chị dâu họ.”

Ánh mắt Lâm Đan phát sáng, gân xanh Ninh Vân Hoan nảy lên, nhưng vẫn cự tuyệt cô ta: “Không được.”

“Ai.” Có chút tiếc nuối thở dài, Lâm Đan càng thêm vuốt ve cánh tay của Lan Ý, mắt thấy cậu nhóc sắp khóc lên, Ninh Vân Hoan mới liếc mắt nhìn hai người ra hiệu, mấy người liền vội vàng ôm lấy cậu nhóc, dỗ dành cậu, lúc này Lan Ý mới bẹp bẹp môi không khóc nữa.

Mặc dù người ôm cậu nhóc bây giờ không phải Ninh Vân Hoan, nhưng so sánh với nữ quái vừa rồi, thì bà vú ôm vẫn thoải mái hơn chút.

Đang lúc Lâm Đan cảm thấy tiếc nuối, Lâm Thâm lôi con gái trở về.

Có thể nhìn ra lúc này Lâm Xuyến hận chết Ninh Vân Hoan rồi, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo huyết tanh, Ninh Vân Hoan căn bản không sợ ả, ngược lại còn cười lạnh với Lâm Xuyến, biểu tình của Diệp Từ có chút khó coi, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, Lâm Thâm lạnh giọng nói:

“Chuyện nó làm sai, tất nhiên phải chịu phạt, nếu Ninh tiểu thư còn có chỗ nào không hài lòng, cứ việc trút giận, tôi tuyệt đối không can thiệp.”

Dù sao Lâm Xuyến cũng là con gái của Lâm Thâm, mặc dù con gái làm mất mặt ông ta, Lâm Thâm đã đích thân đánh ả, nhưng ông ta đánh xong cũng vơi bớt sự tức giận hơn nửa rồi, lúc này trong lòng có chút hối hận vì đánh con gái, chi rlà ngài mặt mũi nên không nói ra thôi, trong lòng chắc chắn có chút không vui đối với Ninh Vân Hoan, dù sao cũng là người ngoài, người kia lại là con gái ruột thịt, trái tim con người luôn thiên vị, cho nên lúc nói chuyện ông ta gọi cô là Ninh tiểu thư.

Đối vợi sự xa cách của Lâm Thâm, sau khi Ninh Vân Hoan ngẩn người liền bật cười, cũng không để ý:

“Không sao, dù sao ngài Lâm đã dạy dỗ qua rồi, tôi cũng không có gì để nói, chỉ mong lần sau Lâm phu nhân có gì không thoải mái, đừng đến tìm tôi trút giận là được.”

Một câu nói làm cho sắc mặt Diệp Từ khó coi, trong mắt càng lộ ra sự phiền chán.

Lâm Xuyến đứng bên cạnh không lên tiếng, Lâm Thâm chỉ là hít sâu một hơi, gọi con gái lớn đang ngồi trên ghế sô pha, rồi lạnh nhạt nói với Ninh Vân Hoan:

“Nếu Ninh tiểu thư đã trút giận rồi, nể mặt Lâm gia và Lan gia, mong rằng sau này Ninh tiểu thư sẽ không nhắc lại.”

Vốn dĩ ấn tượng của Ninh Vân Hoan về trưởng bối Lâm Thâm này không tồi, lúc này nghe ra ý nghĩ trong lời nói của ông ta, trong lòng liền có chút không thoải mái: “Người nhắc lại chuyện này từ trước tới nay đều không phải là tôi, lời này của ngài Lâm không nên nói với tôi mới phải.”

Lan Ý bị sốt cô còn chưa kịp tới Lâm gia thu thập Lâm Xuyến, người Lâm gia lại bao che khuyết điểm mà tìm tới tận cửa, bây giờ ý của Lâm Thâm lại nói cô khong chịu buông tha chuyện này, sắc mặt Ninh Vân Hoan cũng lạnh xuống, đang định mới người Lâm gia về cho, Lâm Thâm đã mặt lạnh nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi không làm phiền nữa.” Nói xong lời này, Lâm Thâm mới dẫn vợ con rời đi, không lâu sau liền truyền tới tiếng động cơ, người Lâm gia rời đi rồi.

Một ngày vốn êm đẹp bị Lâm gia phá hỏng, trong lòng Ninh Vân Hoan cũng phiền muộn, dỗ dành con trai vừa mới truyền nước biển ngủ một lát, nhân lúc Lan Ý ngủ, Ninh Vân Hoan nghĩ tới đã mấy ngày cô không về thăm ba Ninh, đang định buổi chiều đi thăm ba Ninh, Lan Lăng Yến trở về, biết được Ninh Vân Hoan muốn về nhà thăm ba, anh cũng lên xe đi cùng cô luôn.

Mặc dù đã thừa nhận hai người kết hôn trước mặt ba Ninh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lan Lăng Yến về thăm cha vợ, mấy lần gặp mặt trước đây trong bệnh viện tất nhiên không tính, anh muốn đi cùng, Ninh Vân Hoan tất nhiên không có cách nào khác, lúc lên xe Lan Lăng Yến cho người chuẩn bị một ít thuốc như dông trùng hạ thảo, xuống núi lấy đồ xong hai người liền đi tới Ninh gia.

Gần đây mỗi lần về Ninh gia đều gặp chút chuyện, bây giờ đối với việc về Ninh gia, Ninh Vân Hoan có chút bị ám ảnh, sợ rằng trên đường lại gặp phải mấy người họ Cố.

May mà ngoài cửa tiểu khu vẫn yên tĩnh, sau khi xe tới cổng tiểu khu, cảnh vệ đi ra nhìn thấy là xe của Ninh Vân Hoan, lúc này mới mở cổng, chiếc xe thuận lời tiến về phía Ninh gia.

“Người Lâm gia có làm khó em không?” Lan Lăng Yến xuống xe liền đem Ninh Vân Hoan ôm xuống, cũng không đặt cô xuống đất, mà ôm cô tiến vào biệt thự Ninh gia, vốn chỉ mất hai ba bước là tới, Ninh Vân Hoan giãy dụa muốn xuống, anh liền dơ tay vỗ một cái lên mông của cô: “Yên lặng nào! Anh đã gọi điện cho ông Đường rồi, buổi tối ông ta sẽ lên núi một chuyến.”

Chân của Ninh Vân Hoan bị trật khớp, bây giờ có chút sưng đỏ lên rồi, dù sao bây giờ cũng đến cửa Ninh gia rồi, cũng không mất bao lâu, Lan Lăng Yến muốn ôm cô cũng không phản đối nữa, chỉ là khuôn mặt cô đỏ hồng lên.

Bảo mẫu trong nhà nhìn thấy tình cảnh ngoài hành lang, khuôn mặt đầy ý cười đi ra mở cửa, lúc này mới nhỏ giọng nói với Ninh Vân Hoan: “Tiểu thư, đại thiếu gia trở về rồi.”

Vừa nghe thấy tên của Ninh Vân Thành, tâm trạng vốn đang tốt đẹp của Ninh Vân Hoan liền trở nên khó coi, cô gật gật đầu không nói gì, Ninh phu nhân ở trong phòng lại đứng lên, sau khi nhìn thấy Lan Lăng Yến ôm con gái thì có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

“Trật chân ạ, không sao đâu mẹ.” Lúc này ngoài trời mưa bụi bay bay, lúc Lan Lăng Yến ôm Ninh Vân Hoan tiến vào nhà, mẹ Ninh đã kêu người làm đi chuẩn bị khăn nóng mang tới.

Ba Ninh nhìn thấy hai vợ chồng đi tới, vừa lòng gật gật đầu, hai người Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành đang quỳ trước mặt ông, khong khí trong phòng vô cùng cứng ngắc, cũng không biết trước khi cô tới Ninh Vân Thành đã nói gì, ba Ninh chống gậy, vẻ mặt có chút khó coi.

Ánh mắt của Cố Doanh Tích đã sớm dính chặt vào người Lan Lăng Yến rồi, lúc nhìn thấy rõ anh đang ôm Ninh Vân Hoan, sắc mặt ả ta liền trở nên trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, Ninh Vân Thành ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng đau lòng đem ả ta ôm vào lòng, nhìn Ninh Vân Hoan nói bằng giọng chán ghét: “Mày đến đây làm gì?”

Ninh Vân Hoan nghe thấy liền bật cười, nhịn không được vỗ vỗ Lan Lăng Yến, ý muốn anh đem cô đặt trên ghế sô pha, lúc này mới nhận lấy cốc nước nóng mẹ Ninh đưa cho, uống một ngụm: “Cảm ơn mẹ.” Sau khi cảm ơn mẹ Ninh, Ninh Vân Hoan mới từ từ liếc tới Ninh Vân Thành đang chán ghét nhìn cô: “Bây giờ anh vẫn chưa có quyền quyết định ở Ninh gia, chỉ có anh trở về, còn tôi không thể trở về được à?”

Nghe thấy vậy, trong lòng Ninh Vân Thành tức giận, cười lạnh nói: “Mày lại muốn như thế nào đây?”

Nhìn thấy dáng vẻ đối địch của hắn ta, Ninh Vân Hoan không thèm để ý tới, Ninh Vân Thành lại căm hận nói: “Có phải mày muốn đến để cười nhạo tao?”

Khó có dịp Ninh Vân Thành tức giận như vậy, lúc này Ninh Vân Hoan thật sự hiếu kì chuyện hai người này trở về làm gì, quay đầu nhìn Ninh phu nhân một cái, Ninh phu nhân tất nhiên là hiểu ý con gái, nhìn Cố Doanh Tích đang quỳ trên đất cười lạnh một cái, lại nhìn thấy ánh mắt ả ta cứ liếc trên người con rể, trong lòng Ninh phu nhân tức giận khủng khiếp: “Cô đang nhìn cái gì?” Ninh phu nhân nhìn thấy bộ dáng này của Cố Doanh Tích là tức giận, vốn muốn nói khó nghe một chút, nhưng thấy con rể ở đây, ngại không muốn anh chê cười, nên bà cố nhịn sự chán ghét, lạnh giọng nói:

“Vân Thành, có chuyện gì con không thể nói rõ với ba con được à, sao phải mang cô ta về nhà?”

“Mẹ!” Giọng nói bất mãn của Ninh Vân Thành vang lên, biểu tình có chút kích động: “Tích Nhi thực sự mang thai đứa con của con, lẽ nào chúng con không nên kết hôn hay sao? Không phải mẹ mong con sớm có con à, để cho ba mẹ ôm cháu hay sao?”

Mẹ Ninh thực sự muốn có cháu để ôm, cũng mong con trai sớm kết hôn, nhưng quan trọng là chọn người phụ nữ nào không chọn, sao cứ phải chọn Cố Doanh Tích tới để chọc tức bọn họ cơ chứ!

“Nếu như con tìm người phụ nữ khác mẹ với ba con đã chẳng nói gì, chẳng sợ gia thế kém cỏi, chỉ cần nhân phẩm tốt, chỉ cần là cô gái giữ mình trong sạch ba mẹ đều đồng ý, còn Cố Doanh Tích, con nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Ba Ninh nghe vậy, nhịn không được, mạnh mẽ đập gậy xuống nền nhà: “Nếu như mày thực sự thích cô ta, tự mình có bản lĩnh lấy được cô ta, tao sẽ không nói hai lời, nhưng nếu muốn tao lấy tiền tổ chức đám cưới cho hai đứa chúng mày, mày đừng có mơ! Mày có thể chấp nhận được người này, tao thì không chấp nhận nổi!”