(Nữ Phụ Văn) Cốt Truyện Đã Tan Vỡ

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm nay, An Vũ Phong như thường tới trường. Nhưng cậu vừa đi tới cửa lớp bị một đám nam sinh chặn lại, cưỡng ép kéo vào WC. Dù dọc đường có nhiều người nhìn thấy nhưng không ai ra tay ngăn cản.


An Vũ Phong muốn phản kháng, nhưng sức lực cậu quá yếu ớt. Cậu bị họ tạt nước, bị quyền đấm cước đá. An Vũ Phong chỉ có thể nằm trên sàn nhà cuộn tròn người lại, hai tay ôm đầu.


Đau...đau quá...


Cậu nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ, muốn cậu quỳ cầu xin chúng. An Vũ Phong cắn chặt răng, đôi mắt đỏ bừng lên vì tức giận.


Lúc này cậu nghe được tiếng nói của cô ta - Thẩm Nhược Giai. Cô ta tới đây làm gì? Muốn xem bộ dáng thảm hại của cậu sao?


An Vũ Phong tay nắm thành quyền.


Nhưng câu nói kế tiếp của Thẩm Nhược Giai khiến cậu sửng sốt.


" Nhớ kỹ, An Vũ Phong là người nhà họ Thẩm nhận nuôi, hắn là em ta, trừ ta, không ai được ức hiếp hắn! Cút!"


An Vũ Phong kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên.


Cô gái khoanh tay, bộ dáng cao ngạo không có vẻ nói giỡn.


Một cảm xúc khác thường sinh ra trong lòng cậu. Đã lâu lắm rồi, chưa có ai nguyện ý đưa tay ra giúp cậu. Nhưng hôm nay, kẻ cậu chán ghét đột nhiên ... Vì sao? Vì sao đột nhiên đứng ra bảo vệ cậu? Cô ta...


Trước mắt An Vũ Phong dần dần trở nên mơ hồ.


Thẩm Nhược Giai ngồi xuống. Cô đánh giá cậu ta, mặc dù cô có ký ức của nguyên chủ. Thiếu niên môi hồng răng trắng, rất đáng yêu nhưng mà hơi gầy. Lúc này cả người chật vật, yếu ớt, làm người nhịn không được thương tiếc.


Thẩm Nhược Giai cau mày gọi:


- Này!


Nhưng thiếu niên không có phản ứng gì, cậu ta nhắm chặt mắt.


Hình như là... ngất rồi?


Thẩm Nhược Giai rối rắm. Cô ghét bỏ nhìn quần áo ướt đẫm còn có mấy vết chân của An Vũ Phong. Cô có chút hối hận, biết thế để đám con trai kia ở lại làm cu li.


Thẩm Nhược Giai lấy điện thoại ra gọi.


Năm phút sau, một nam sinh thở hồng hộc chạy tới.


- Chị Giai !


- Ừ, khiêng cậu ta tới phòng y tế đi. - Thẩm Nhược Giai tay chỉ vào An Vũ Phong còn nằm trên sàn, mệnh lệnh nói.


Nam sinh:...


Thế là nam sinh mệt nhọc khiêng An Vũ Phong. Dọc đường còn bị Thẩm Nhược Giai đả kích.


- Chưa ăn cơm hả? Nhanh chân lên!


Nam sinh:...


Thật muốn đánh người mà!


-------------------


An Vũ Phong tỉnh lại, mơ màng nhìn trần nhà màu trắng. Cậu đang ở đâu?


An Vũ Phong nhìn xung quanh. Nơi này hình như là phòng y tế?


Cậu nhớ rồi, cậu bị một đám nam sinh đánh. Lúc đó, Thẩm Nhược Giai xuất hiện. Cô ta...


An Vũ Phong bật dậy.


- Tỉnh rồi?


Cậu giật mình, ở đây có người ? An Vũ Phong quay đầu, Thẩm Nhược Giai ung dung ngồi trên ghế chơi điện thoại, cô không nhìn cậu một cái.


- Cô... đưa tôi tới đây?


- Đúng vậy.


An Vũ Phong mở to mắt vì kinh ngạc. Cậu nhớ lại câu nói của cô trước lúc cậu ngất. An Vũ Phong sắc mặt phức tạp.


- Cô vì sao giúp tôi?


Thẩm Nhược Giai ngẩng đầu, nhíu mày, không kiên nhẫn nói:


- Tôi nói rồi, cậu được nhà tôi nhận nuôi, vì vậy cậu được tính là người nhà họ Thẩm.


An Vũ Phong cảm xúc phức tạp.


Chẳng phải cậu bị bắt nạt còn một nguyên nhân là do Thẩm Nhược Giai mà. Sao hiện tại cô ta lại nói vậy? Chẳng lẽ ,thực ra cậu chịu đau khổ không phải cô ta làm?


Hay là...cô ta lại đổi biện pháp chơi cậu?


An Vũ Phong tay nắm chặt chăn.


Chắc chắn là thế.


Thẩm Nhược Giai sẽ không đột nhiên đối tốt với cậu!


Thẩm Nhược Giai nhìn thiếu niên vẻ mặt biến đổi liên tục. Cuối cùng cậu vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.


Thẩm Nhược Giai :...


Tên này đang suy nghĩ cái gì vậy?


Chắc chắn đang nghĩ xấu về cô.


Haizz, muốn làm người tốt cũng thật khó.


Cô đứng dậy ra khỏi phòng.


An Vũ Phong thấy cô rời đi, cậu mới thả lỏng xuống. Cậu cúi đầu, mím môi.


-------------------


Thẩm Nhược Giai mới không để ý thụ đang nghĩ gì, cô đang thích ứng làm trùm trường. Mới đầu cô có chút khẩn trương, về sau cô cảm giác như này cũng không tồi. Có chút thoải mái?


Thế là cả ngày của cô trôi qua vui sướng như thế. Đến tối, Thẩm Nhược Giai ngồi một mình trên bàn ăn.


Thẩm Tinh thường sẽ vì công việc mà ra ngoài, có tối không về là điều bình thường. Thẩm Trạch Dương thì  đi chơi với một đám bạn, rất ít về. Bố cô- Thẩm Hiên và mẹ kế - Lộ Khiết vì công việc đi tới thành phố khác, dự là một tuần sau sẽ về. Còn An Vũ Phong, à, hình như bị Thẩm Nhược Giai nói là không có tư cách ngồi ăn với cô. Nên là giờ có lẽ cậu ta đang ăn trong phòng.


Thẩm Nhược Giai vui vẻ ăn cơm. Cô cảm giác mình là vua trong nhà này.


Đêm khuya, cô không ngủ được. Cô suy nghĩ rất nhiều. Từ đột nhiên xuyên qua rồi hiện tại phải ứng phó một tương lai thê thảm. Từ ban đầu hoảng loạn, hiện tại bình tĩnh.


Cô biết nữ phụ thực ra là người đáng thương. Khi cô chết, chỉ có người vì cô buồn là Thẩm Tinh, người cô chán ghét. Hắn vì cô trả thù. Còn bố nữ phụ, ông ta không có chút đau lòng nào, tựa như cái chết của cô như là trong nhà chết một con chó hay một con mèo, không quan trọng. Chính vì sự lạnh lùng của ông ta, Thẩm Nhược Giai mới trở nên phản nghịch, kiêu căng không ai bì nổi. Cô muốn làm ông ta mất mặt! Muốn ông ta chú ý tới đứa con gái này!


Đáng tiếc, tất cả điều cô làm đều vô ích.


Thẩm Nhược Giai nhắm mắt, cô thở dài.


Cô đọc truyện nên biết rõ, Thẩm Hiên tàn độc bao nhiêu. Ông ta cưới Lê Phương- mẹ nữ phụ cũng chỉ vì để ý tới cái công ty mà thôi. Bố vợ bị ông ta tự tay giết chết, đến cuối cùng ông ta cũng không tha cho vợ mình. Ông ta cùng Lộ Khiết kết hôn cũng giống vậy, hai người đều vì lớn mạnh công ty mình.