Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 43: Anh không sống được bao lâu nữa đâu



Càng ngày, Tiếu Lệ càng thêm đau sủng Bạch Thiến Thiến, coi cô như tròng mắt mà cẩn thận sủng ái, cũng không hề kém hơn trình độ của Lục Ngân lúc trước.

Cách Bạch Thiến Thiến lấy lòng Tiếu Lệ, trừ bỏ thường bị anh thao tới nỗi không xuống được giường, thì cũng không có gì khác, vẫn như cũ mỗi ngày ba bữa cơm vì anh ta chuẩn bị.

"Bảo bối, sao thân thể em lại thơm như vậy?" Tiếu Lệ dây dưa trêи thân thể cô, dùng sức hít lấy mùi thơm trêи người cô, cái loại cảm giác này, so với thuốc phiện càng khiến anh nghiện hơn.

Bạch Thiến Thiến câu lấy cổ anh, cười khẽ: "Vậy anh thích sao?"

"Lão tử yêu muốn chết bộ dáng ɖâʍ đãng đê tiện này của em ~" Tiếu Lệ hung hăng hôn lấy miệng nhỏ, hạ thân điên cuồng luật động, thọc vào rút ra không ngừng, hận không thể cùng cô hòa hợp thành một thể.

Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp mê ly nhiễm xuân sắc, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.

Tư vị của người phụ nữ này quá tốt đẹp, mặc kệ là thân thể, hay linh hồn, anh chỉ sợ đã nghiện cô.

Chỉ cần nửa ngày không nhìn thấy thân ảnh cô, đều sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên.

Cũng chỉ có đem phân thân của mình cắm thật mạnh vào trong thân thể cô, hai người nước sữa hòa nhau, chẳng phân biệt nam nữ, anh mới có thể cảm thấy nhè nhẹ thỏa mãn.

Ngẫm lại, Tiếu Lệ cũng bình thường trở lại.

Hiện tại cô là người phụ nữ của anh, về sau là, tương lai cũng là! Mặc kệ như thế nào, cô đừng nghĩ lại muốn rời khỏi anh.

Nghĩ vậy, eo Tiếu Lệ càng nhanh tốc độ, thao người phụ nữ dưới thân đến rêи rỉ liên tục.

Trong lúc hưng phấn, Tiếu Lệ không phát hiện, đáy mắt cô chợt lóe qua tia nhìn trào phúng……

Từ lần phát sinh mâu thuẫn với Giang Ly xong, Bạch Thiến Thiến vẫn luôn tránh né anh ta, cũng không phải sợ anh ta trả thù, mà chỉ đang kiêng kị tính tình âm trầm bất định kia của anh ta, ai biết tên kia lúc nào sẽ lại phát điên.

Nhưng cô tránh tới tránh đi, vẫn không tránh ngẫu nhiên từ xa xa gặp được anh ta vài lần.

Hơn nữa mỗi một lần, Giang Ly đều sẽ dùng một loại ánh mắt thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhìn đến lông tơ cả người đều dựng đứng, e sợ đối phương lại nghĩ ra hoa chiêu gì khinh dễ cô.

Kỳ quái chính là, Giang Ly cũng không chất vấn chuyện lần trước bị đánh lén, mỗi lần đều chỉ từ rất xa nhìn cô, cũng không tiến lên, ngược lại cái loại ánh mắt thâm trầm khó lường, càng ngày càng thâm u, khiến da đầu Bạch Thiến Thiến tê dại. Mỗi lần đều dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét, rời khỏi tầm mắt đối phương mới dừng lại, thở hổn hển, sửa sang quần áo.

Bạch Thiến Thiến tính ngày, cách ngày thực thi kế hoạch càng ngày càng gần, mắt thấy Tiếu Lệ càng ngày càng ỷ lại cô, loại cảm xúc thống kɧօáϊ quỷ dị ở đáy lòng càng ngày càng không thể che dấu.

Nụ cười trêи mặt cũng càng thêm vài phần chân thật.

Có đôi khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Bạch Thiến Thiến, Tiếu Lệ cũng cầm lòng không đậu mà nhếch miệng cười theo.



Kỳ quái, anh rõ ràng không thích ăn đường, nhưng hiện tại trong lòng lại giống như hũ mật, ngọt ngấy.

Anh rất thích bộ dáng mèo hoang nhỏ cam tâm tình nguyện ở bên anh!

Lại không nghĩ tới, ý cười khóe miệng cô, căn bản không giống như anh tưởng tượng.

Sau đó, lại qua hai tháng.

Bạch Thiến Thiến canh giữ trước nồi cơm, nhìn mỹ thực trong nồi, ý cười khóe miệng dần dần lạnh xuống.

Cũng chỉ kém, một bước cuối cùng……

Hôm nay, cô vẫn như trước dựa vào trong lòng ngực Tiếu Lệ, từng ngụm đồ ăn đút cho anh.

Tiếu Lệ một bên ăn đồ trong miệng, một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong ngực, khóe miệng vẫn luôn treo lên ý cười nhàn nhạt, vết sẹo trêи mặt anh thoạt nhìn cũng không dữ tợn như vậy nữa.

Càng ở lâu với cô, vẻ ôn nhu trêи mặt Tiếu Lệ, càng ngày càng dày đặc, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, lão đại hắc bang lãnh lệ lúc trước, ho một tiếng cũng khiến hắc bạch lưỡng đạo sợ run, vậy mà cũng sẽ có thời điểm nùng tình như vậy.

Thật khiến người khác kinh ngạc.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên trêи người hai người đang ôm nhau, giờ khắc này, không khí giữa hai người vô cùng ấm áp.

"Không ăn." Tiếu Lệ đè lại cái muỗng lần thứ hai cô đưa qua, nhéo nhéo mũi nhỏ, nhướng mày: "Vật nhỏ, mỗi ngày em đều hầu hạ tôi đến ăn ngon uống tốt, muốn vỗ béo tôi thành heo a?"

Bạch Thiến Thiến hờn dỗi quét mắt, tức giận nói: "Nếu anh không thích, về sau tôi liền đi hầu hạ người khác."

"Em dám!" Sắc mặt một giây trước còn đang hòa hoãn, một giây sau biến thành mây đen dày đặc, sắc mặt Tiếu Lệ âm trầm, trong giọng nói khó nén tàn nhẫn: "Em mẹ nó còn muốn đi hầu hạ ai!"

Nhìn thấy tia hài hước trong đáy mắt cô, Tiếu Lệ mới hiểu được chính mình bị lừa, trừng phạt cắn cắn mũi cô, híp mắt, khóe miệng cười xấu xa: "Mèo hoang nhỏ lại thiếu dạy dỗ đúng không?"

Nói xong, bàn tay to hung hăng nhéo trêи ᘻôиɠ cô một phen.

Nếu là lúc trước, Bạch Thiến Thiến khẳng định sẽ cười duyên né tránh, nhưng hiện tại, cô dần dần thu hồi vẻ mặt ôn hòa, trở nên vô cảm, thậm chí có chút lạnh nhạt.

Cô tránh khỏi lòng ngực anh ta, đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn anh.

Giống như trong giây lát đã biến thành một người khác.



Tiếu Lệ bị thần sắc đột ngột biến đổi của cô làm cho ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn khoảng trống vắng vẻ trong lòng ngực, đột nhiên có loại cảm giác tâm như bị ai đào đi một khối.

Thậm chí là giống như trước ngực bị mở một cái lỗ, gió lạnh gào rít bên trong.

Loại cảm giác này rất quái dị, Tiếu Lệ nhíu mày, quơ tay, đem loại cảm giác không thể hiểu được này ném ra, hỏi cô: "Mèo hoang nhỏ tức giận sao?"

Hồi tưởng lại lời mình vừa nói, hình như cũng không có gì khác ngày thường a, không hiểu được tại sao tự nhiên cô lại tức giận.

Ai ngờ, lại thấy Bạch Thiến Thiến móc từ trong túi mặt ra một đồ vật, Tiếu Lệ không nhận ra đó là cái gì, vật đó giống như ngọn nến, chỉ thấy cô dùng bật lửa, mồi vào vật đó.

Xoẹt xoẹt một tiếng, trong không khí bay lên khói trắng nhàn nhạt, mùi hương rất gay mũi.

Tiếu Lệ chỉ cảm thấy cô càng ngày càng kỳ quái, ngữ khí cũng không khỏi lạnh nhạt hơn: "Em đang làm gì!"

Lời vừa nói xong, anh liền tính toán đứng lên túm cô vào trong lòng ngực.

Nhưng Tiếu Lệ vừa mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy trước mắt choáng văng, thế giới biến thành màu đen, đầu não như muốn hôn mê, bước chân lảo đảo, anh theo bản năng đỡ ghế, thở hổn hển, mở to hai mắt trừng cô: "Em làm cái gì!"

Tiếu Lệ không phải ngu ngốc, lúc này còn không nghĩ thông vấn đề, vậy thật uổng phí nhiều năm làm lão đại hắc bang như vậy rồi.

Bạch Thiến Thiến nhìn người đàn ông nắm chặt tay, bộ dáng trừng mắt hung thần ác sát, phảng phất như ngay sau đó sẽ xông tới xé nát cô.

Cô nửa điểm cũng không lo lắng, lắc lắc khói trắng trong tay, thậm chí Bạch Thiến Thiến còn lớn mật tiến về phía trước vài bước, vươn một đầu ngón tay, chỉ lên trán anh, nhẹ nhàng chạm vào.

Tiếu Lệ, một người đàn ông thân cao chân dài, cường tráng như vậy, lại bị một ngón tay đầu cô đẩy ngã trêи mặt đất.

Bùm một tiếng.

Anh không thể tin, trừng lớn hai mắt, đáy mắt bắn ra mãnh liệt tức giận, lạnh giọng rống giận: "Mèo hoang nhỏ,êm quả thực đang tìm chết!"

Cả người Tiếu Lệ không còn nửa điểm sức lực, chân bủn rủn kỳ cục, thậm chí đến thanh âm cũng tái nhợt vô lực, trong mắt Bạch Thiến Thiến, hiện tại anh chỉ là một con hổ giấy.

Bạch Thiến Thiến trước mặt anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, học động tác của anh trước kia, nắm cằm anh kéo lên, đối diện với ánh mắt như mãnh thú của anh, cô vẫn rất bình tĩnh: "Anh cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có hôm nay đi."

Tiếu Lệ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như sắp bắn ra dao nhọn, hung tợn nói: "Bạch Thiến Thiến, hôm nay em có lá gan lớn như vậy, dám đối phó với tôi, không sợ sau này tôi giết chết em?"

Bạch Thiến Thiến cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ là nụ cười này thập phần lương bạc: "Không cơ hội…… Tiếu Lệ, từ nay về sau, anh không còn cơ hội làm bất cứ chuyện gì với tôi, bởi vì……"

Trong giây lát, ánh mắt anh ngưng lại, cô thấy được ả