Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 77: Yêu một người thì ra lại đau như vậy



Edit: Tiểu Y Y

Bạch Thiến Thiến không nói lời nào, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Lòng Giang Ly chìm xuống một chút, gắt gao nhìn chằm chằm cô, lần thứ hai ép hỏi: “Tình cảm vài ngày trước của chúng ta đều là giả sao? Em đau lòng anh cũng là giả sao? Anh tặng em hoa hồng, cùng em yêu đương, cũng là giả sao? Buổi sáng chúng ta vẫn còn tốt không phải sao? Anh biết em thích ăn điểm tâm, cố ý phân phó nhà ăn làm cho em, lòng tràn đầy chờ mong mang điểm tâm tới tìm em, em lại nói với anh, nhất đao lưỡng đoạn? Bạch Thiến Thiến, người phụ nữ anh nhận định là em, sao có thể dễ dàng chia tay?”

“Vậy anh muốn thế nào?” Bạch Thiến Thiến lạnh lùng nhìn anh.

Giang Ly cười khổ, nhìn cô thật sâu: “Anh còn có thể như thế nào? Anh đương nhiên là hy vọng em không chia tay! Anh còn muốn ở bên em cả đời, sao có thể nói xong liền xong? Em tức giận chuyện anh đưa Mạc Tiểu Vũ cho ngục giam trưởng, anh biết, nhưng khi đó anh căn bản không ý thức được bản thân thích em a, lần đầu tiên anh gặp em, đã có loại cảm giác đặc biệt, sau lại nhìn thấy em cùng Mạc Tiểu Vũ quan hệ thân cận, anh cũng không biết sao lại thế, dù sao chính là rất để ý! Sau đó anh vẫn luôn nhằm vào em, tất cả đều bởi vì anh để ý em a!”

“Thương tổn tôi chính là thích tôi? Thích đến mức hại chết Mạc Tiểu Vũ?” Cô trào phúng cong môi, loại thích này cô nhận không nổi.

Giang Ly thở sâu, lập tức quyết định: “Anh nguyện ý chuộc tội, chỉ cần em đừng rời khỏi anh.”

“Chuộc tội?” Bạch Thiến Thiến thấp giọng lẩm bẩm, nhìn về phía chùy thủ trong tay, đột nhiên ngẩng đầu cười: “Nếu anh dám lấy cây đao này, cắm vào thân thể mình, tôi mới tin tưởng anh thật sự muốn chuộc tội, Tiểu Vũ mất đi một tánh mạng, mà anh, chỉ đổ chút máu, tương đối tiện nghi.”

Không ai phát hiện, nụ cười này, lạnh như băng, không có một chút độ ấm, ý cười căn bản không đạt tới đáy mắt.

Giang Ly không hề do dự, tiếp nhận chùy thủ trong tay, không lưu tình cắm thẳng vào bụng mình, toàn bộ quá trình đôi mắt anh chưa chớp một cái, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.

Phụt một tiếng.

Máu tươi theo quần áo chảy ra, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống dưới chân.

Xoát một cái, anh lưu loát rút dao ra, ném xuống đất.

Lưỡi dao sáng loáng, lạnh lẽo bị máu đỏ nhuộm kín, ghê người.

Vết thương tuy rằng không trúng chỗ yếu hại, nhưng rốt cuộc vẫn là cắm một dao vào người mình, theo máu tươi chảy ra, sắc mặt Giang Ly vốn trắng nõn, càng thêm tái nhợt.

Kiều Vũ vẫn luôn lẳng lặng nhìn mọi chuyện phát sinh, chỉ cúi đầu uống trà, không tính toán ngăn trở, giống như đang xem diễn.

Ngược lại là Bạch Thiến Thiến, cô ngây ra một lúc, ánh mắt rơi con dao nhỏ nhiễm máu.

Cô mím môi, biểu tình trấn định làm Giang Ly hoảng hốt: “Anh đã chuộc tội, em trở về cùng anh, được không?”

Bạch Thiến Thiến chậm rãi nâng mắt, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm tên yêu nghiệp sắp không xong trước mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi đồng ý cùng anh trở về khi nào? Giang Ly, anh đi đi, về sau chúng ta không còn ân oán gì nữa.”

“Bạch Thiến Thiến!” Giang Ly cong eo, một tay che chỗ bụng đang đổ máu, mắt phượng hung hăng trừng cô, bị thái độ lạnh nhạt của cô chọc tức: “Em vừa mới đông ý với anh! Anh đã chuộc tội, em còn muốn thế nào!”



“Tôi đồng ý cái gì? Là tự anh nghĩ như vậy, tôi chưa từng hứa hẹn không chia tay, Giang Ly, anh đừng tiếp tục càn quấy, anh như vậy tôi sẽ càng xem thường anh.”

Đáy mắt Bạch Thiến Thiến xẹt qua một mạt chán ghét, thậm chí còn không muốn quay đầu nhìn anh.

Mà hành động này, rõ ràng đã chọc giận Giang Ly, “Em một hai phải bức anh dùng sức mạnh?” Dứt lời, anh đột nhiên tiến lên, giơ tay bắt lấy cô.

Ngay sau đó, Bạch Thiến Thiến sớm đã có phòng bị, lưu loát trốn đi.

“Kiều Vũ, giúp tôi đuổi kẻ điên này đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta!” Bạch Thiến Thiến phía sau Kiều Vũ, biểu tình không kiên nhẫn chán ghét nhìn Giang Ly, hơn nữa đem loại thái độ lạnh nhạt này phát huy tới cực hạn.

Kiều Vũ chắn trước mặt Giang Ly, cười ý vị thâm trường, ôn nhu nói: “Anh là người thông minh, Thiến Thiến hiện tại không muốn gặp anh, anh hà tất một hai phải cưỡng bách em ấy, như vậy chỉ khiến em ấy càng chán ghét thêm.”

Bạch Thiến Thiến ló đầu trừ sau lưng Kiều Vũ, phiền chán nhìn Giang Ly, “Đã nói chúng ta kết thúc rồi, anh cứ tiếp tục dây dưa có ý nghĩa gì? Tình cảm nam nữ mà thôi, làm cái gì như thật vậy? Anh diễn bộ dạng muốn sống muốn chết như vậy, không thấy ghê tởm sao?”

Lời nói này, giống như có người cầm rìu, từng nhát từng nhát, hung hăng đóng đinh trong lòng anh.

Cực kì đau đớn, nhưng không thấy một chút máu.

Giang Ly gắt gao nhìn chằm chằm cô, muốn từ trêи mặt cô tìm được dấu vết ngụy trang, nhưng không thể, biểu tình của cô quá mức chói mắt, làm anh không thể không dời mắt đi, giống như chỉ có vậy anh mới dễ chịu một chút.

Máu tươi dưới chân chảy đầy đất, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, Giang Ly giống như không có cảm giác đau, sắc mặt trắng bệch nhếch miệng cười, biểu tình cô đơn: “Bạch Thiến Thiến, tình cảm của chúng ta mấy ngày nay, chẳng lẽ là giả? Sao có thể nói không có, là không có a…… Khi anh hiểu được tâm ý của bản thân, anh liền biết anh xong rồi, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, những ngày hạnh phúc cư nhiên lại ngắn ngủi như vậy, chỉ cần một câu của em liền dễ dàng biến thành không có.”

Nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mắt, đã không còn dáng vẻ bất cần đời ngày xưa, cũng không còn khí phách hăng hái lúc trước. Lúc này chịu đả kϊƈɦ, tinh thần sa sút, đến cặp mắt phượng vốn phong tình, cũng bị phủ đầy bóng tối.

Tâm Bạch Thiến Thiến, nhanh chóng xẹt qua một cảm giác khác thường.

Nhưng ngay sau đó, nỗi áy náy với Tiểu Vũ lại ập đến, lấp đầy lòng cô.

Mau chóng xua tan đi một chút mềm lòng kia, Bạch Thiến Thiến há mồm, không chút lưu tình đánh vỡ mộng đẹp của anh: “Tôi có cảm tình với anh khi nào? Giang Ly, không nghĩ tới anh dễ bị lừa như vậy, chỉ dăm ba câu liền lừa được, thật không có chút cảm giác thành tựu a.”

Oanh ——

Giang Ly đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi thon dài híp lại, hốc mắt phủ kín tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như dã thú đang nổi giận.

Anh cứng đờ tại chỗ, yết hầu lăn lộn một chút, giọng nói khàn khàn: “Em, em nói cái gì?”

Kỳ thật anh đã nghe thấy, nhưng anh không tin!

Anh không tin những cái đó đều là giả!!!

Nhưng câu trả lời cô đưa ra, hoàn toàn đập nát một tia hy vọng còn sót lại.



“Không sai, lúc trước tôi đối tốt với anh, thân thiết với anh đều là giả! Tôi chưa từng nói thích anh, là anh tình nguyện tự cho là tôi thích anh, tôi kết giao với anh, nhận những thứ anh đưa cho tôi, đơn giản chỉ là một loại biểu hiện giả dối, tôi làm này hết thảy, đều chỉ vì trả thù anh, trả thù anh từng tổn thương tôi, trả thù anh tổn thương Tiểu Vũ, tôi muốn nhìn anh thống khổ, nhìn anh sống không bằng chết!”

Bạch Thiến Thiến hướng về phía Giang Ly hô to, hận ý trong mắt giống như thủy triều bùng nổ.

Nhưng lúc cô nói ra những lời tổn thương này, đáy lòng lại xẹt qua một tia đau đớn.

Cô trực tiếp xem nhẹ nó, cũng không muốn truy cứu vì sao nó lại xuất hiện.

Sau khi cô nói xong, Kiều Vũ rất có nhãn lực, xoay người, ôm cô vào lòng, ánh mắt quét về phía Giang Ly đang ngốc lăng.

“Nếu đã nói toạc ra như vậy, vậy tôi cũng muốn nói rõ, Thiến Thiến chưa bao giờ thích anh, cũng chỉ có tự anh nhìn không ra mà thôi, anh hận cô ấy cũng được, muốn trả thù cũng thế, tóm lại, chỉ cần có tôi còn ở đây một ngày, mặc kệ là anh, hay Tiếu Lệ, đều không thể động đến một cọng lông của cô ấy.”

Bạch Thiến Thiến bị Kiều Vũ đè gáy, ép cô chôn mặt trong ngực anh.

Trêи người Kiều Vũ có mùi hương của nước hoa Cologne, thực sạch sẽ, thực nhu hòa, cảm xúc chua xót khi nói lời tổn thương Giang Ly thoáng cái trấn an không ít.

Ý thức được mình đang ỷ lại Kiều Vũ, Bạch Thiến Thiến vừa chuẩn bị tránh ra, lại nhớ đến tên yêu nghiệt kia còn ở phía trước, cô ngay lập tức ngừng loại xúc động này lại, thậm chí giang tay, ôm lấy eo Kiều Vũ, cố ý kϊƈɦ thích Giang Ly.

“Kiều Vũ, em ghét anh ta.”

Kiều Vũ ôn nhu vuốt ve cô gái trong ngực, giọng nói nhu hòa như tắm mình trong gió xuân, trấn an: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Những lời này, làm Bạch Thiến Thiến nghĩ tới Lục Ngân.

Người đàn ông kia cũng đã từng nói như vậy với cô, trong nháy mắt, cô an tâm lại.

Cô cũng không biết, nguyên nhân an tâm, rốt cuộc là bởi vì Kiều Vũ, hay bởi vì nghĩ tới Lục Ngân?

Tóm lại giờ khắc này trốn trong lòng ngực anh, thực an tâm.

Kiều Vũ bởi vì cô chủ động thân cận, thần sắc đáy mắt càng thêm nhu hòa.

Đôi nam nữ gắt gao ôm nhau trước mắt, mãnh liệt kϊƈɦ thích thần kinh Giang Ly.

Anh nghe Bạch Thiến Thiến nói, thương thương tích đầy mình, đau lòng đến không thể hô hấp.

Anh rất rất rất muốn lôi cô từ trong ngực của người đàn ông khác ra, tự mình ôm chặt lấy cô a.

Nhưng những lời nói kia vẫn văng vẳng bên tai…… Cô hận anh!



Đáy lòng Giang Ly không rõ là tư vị gì, áp lực đè nén trong ngực, yết hầu cũng như bị cái gì lấp kín, đặc biệt khó chịu.

Anh hơi nhăn mày, cô đơn nhàn nhạt giữa mày làm người nhìn không nhịn được đau lòng vì anh.

Hơn nửa ngày, mới thở dài một tiếng: “Thì ra, em không thích anh a……”

Lúc trước không nhận ra tình cảm của mình, anh chỉ biết người phụ nữ này rất chán ghét mình, nhưng khi đó anh cũng không có thống khổ như hiện tại.

Hiện tại mới ý thức được, đã muộn.

Anh luân hãm, rất sâu rất sâu.

Thật kì quái, miệng vết thương ở bụng vẫn luôn đổ máu, nhưng vì sao, anh lại chỉ cảm thấy đau đớn trong lồng ngực a?

Đau đớn biến cảnh vật trước mắt thành màu đen, thân thể sắp không khống chế được, lung lay sắp ngã!

Yêu một người thì ra lại đau như vậy…..

Giang Ly cong eo, che miệng vết thương trêи bụng, chậm rãi xoay người, thong thả nện bước đi ra ngoài.

Bạch Thiến Thiến ở trong ngực Kiều Vũ, quay đầu, theo cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng dáng anh rời đi.

Ngoài cửa sổ, không biết khi nào đã mưa, những giọt nước bay lả tả khắp không trung, phủ kín đầu tóc anh.

Trong chớp mắt, mưa rơi càng lớn.

Trong màn mưa, người đàn ông thân mình đơn bạc, rũ vai ủ rũ nhìn qua càng giống một đứa trẻ bất lực, suy sút, chật vật.

Bạch Thiến Thiến dần dần nhắm mắt lại, không muốn mình mềm lòng.

Tiếu Lệ cũng được, Giang Ly cũng thế.

Khi bọn họ không yêu cô, mặc dù trong tay cô có khẩu súng, cũng không thể làm gì bọn họ.

Sau khi bọn họ yêu cô, mặc dù trong tay cô cái gì cũng không có, cũng có thể khiến cho bọn họ thống khổ bất an.

Ai yêu trước, người đó thua trước.

Bạch Thiến Thiến tự nhận, đời này cô không có năng lực gì đặc biệt, nhưng thứ duy nhất bảo hộ được, chính là trái tim này.