Gần đây Dung Dung học nấu ăn, một chiếc thuyền nhỏ, một hồ nước, mời tôi cùng nhau đi du hồ.
Quả nhiên Cảnh Phi không cần đi Tây Cương. Thánh chỉ ở Kinh thành không mất mấy ngày liền đến Miên thành, Cảnh Phi tiếp chỉ, vì thế chỉ cần chuyên tâm làm khâm sai trù khoản của hắn.
Miên thành tuy nhỏ, nhưng tin tức truyền ra rất nhanh. Lại qua mấy ngày, rốt cuộc Hạ gia cũng quyên góp một khoản tiền. Những thương gia khác cũng ào ào rộng rãi giúp đỡ.
Dung Dung nghe thấy những chuyện này, cười nói với tôi: "Vẫn là Vương gia có biện pháp."
Mùa đông ở Miên thành cũng không lạnh lắm, lúc hà hơi ra sương trắng cũng không quá dày đặc. Chỉ cần khoác áo choàng mỏng cũng có thể ngăn cản được khí lạnh ở ngoài thuyền. A Chức bận trước bận sau, giúp đỡ Dung Dung xếp đặt bữa sáng tinh xảo. Ngồi ở mũi thuyền, nhìn trời xanh như nước, cực kỳ thích ý.
Dung Dung là danh kỹ, thuyền hoa sửa thành thuyền nhỏ lại tận dụng khả năng mà trở nên khiêm tốn, hoa, tơ lụa gì gì đó đều tháo hết xuống, thuyền nhỏ trống vắng, ở trên hồ không khiến người ta chú ý đến.
Ăn thức ăn, tôi nhìn một bức tranh cổ treo ở trên thuyền, liền cười nói: "Chắc hẳn tỷ tỷ đánh đàn rất tốt, không biết hôm nay tôi có diễm phúc được nghe hay không?"
Dung Dung cúi đầu cười, nói: "Lâu rồi không đánh, chỉ sợ không quen tay."
Nhưng cũng không bị tụt lùi, chỉ là nói muốn đánh đàn ở trong khoang thuyền.
Leng keng leng keng, tiếng đàn lượn lờ phiêu tán, mặc dù không rõ ràng nhưng lại càng câu hồn. Tiểu khúc lưu luyến, không biết người ở nơi nào.
Tiếng đàn ngừng lại, tôi vừa định nói một tiếng ‘hay’, lại nghe thấy phía sau thuyền có một nữ tử cao giọng nói: "Hay cho một khúc 《 Cô Giang Sấu Nguyệt 》."
Dây cầm "đăng" một tiếng. Tôi thấy Dung Dung dường như bị kinh ngạc, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Dung Dung nhíu chân mày lại, nói: "Khúc nhạc này, không có nhiều người biết."
Tôi hỏi: "Chẳng lẽ là tỷ tỷ sáng tác?"
Nàng lắc đầu, dừng một chút, nói: "Không phải. Là khúc phổ của bằng hữu cũ tặng cho, phải nói là thân thích nhà hắn sáng tác. Chỉ có mấy vị hảo hữu vô cùng thân thiết mới có cơ hội nghe thấy. Lại không nghĩ vừa vặn lại có người cư nhiên nghe được..."
Tôi thò đầu ra ngoài khoang thuyền, chỉ thấy phía sau có một chiếc thuyền nhỏ, so với thuyền của Dung Dung thì nhỏ hơn một chút, cũng không có trang trí gì, nhưng sạch sẽ thanh nhã.
Tôi quay đầu lại, nhìn Dung Dung cười nói: "Không ngại thỉnh người kia lại đây nói chuyện một chút chứ?"
Lúc người đó đến, lại là một vị phụ nhân trung niên mặc trang phục cực kỳ trắng trong thuần khiết, dung mạo tinh tế, trên tóc mai cài một cây trâm bạc, không còn phục sức nào khác. Đi theo bên cạnh là một nha hoàn, bộ dạng nhu thuận, khéo léo.
Bà nhìn chung quanh khoang thuyền, nhìn thấy bên trong khoang thuyền của Dung Dung tuy rằng bố trí đơn giản, nhưng sử dụng đồ vật đều là tinh tế tỉ mỉ sang trọng, vì thế cười nói: "Không biết là tiểu thư nhà ai, lúc nãy lão thân thật sự là mạo phạm rồi."
Dung Dung mỉm cười, tiếp đón bà ngồi xuống, sau đó nói: "Vãn bối họ Liễu, không biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?"
Bà cẩn thận nhìn Dung Dung, nói: "Lão thân phu gia họ Triệu."
Bà lại nhìn nhìn về phía tôi, cười nói: "Vị này là.."
Tôi vội cười nói: "Vãn bối họ Châu."
Bà nhìn tôi, gật gật đầu, nói: "Hai vị tuổi còn trẻ, vì sao phải tấu khúc bi thảm như vậy? Tuy rằng khúc hay, nhưng dù sao..."
Dung Dung nói: "Lúc nãy vãn bối tấu khúc này, vãn bối cũng biết rõ khúc này không được truyền lưu rộng rãi. Nhưng tiền bối lại có thể nhận biết, như vậy tiền bối biết người soạn nhạc sao?"
Triệu phu nhân sửng sốt, nói: "Chẳng lẽ, các ngươi không biết người soạn nhạc kia?"
Tôi và Dung Dung liếc nhau một cái, lắc lắc đầu.
Triệu phu nhân nhìn hai người chúng tôi, thở dài nói: "Cũng đúng cũng đúng. Ta sớm nên nghĩ đến. Chuyện đã nhiều năm như vậy, chắc hẳn, nàng cũng không còn..."
Bà nhìn Dung Dung, nói: "Nếu ngươi không biết nàng, vậy khúc phổ này từ đâu mà có?"
Dung Dung nói nhỏ: "Trước kia được một vị bằng hữu tặng cho, nhưng cũng không nói là người phương nào sáng tác. Rất nhiều năm, đã không còn liên hệ với vị bằng hữu kia rồi."
Ánh mắt của Triệu phu nhân sáng lên, nói: "Vậy vị bằng hữu kia của ngươi họ gì."
Dung Dung nói: "Họ Phỉ."
Triệu phu nhân nhướng mày, nói: "Vậy thì kỳ lạ."
Bà cúi đầu trầm tư một chút, lại ngẩng đầu cười nói: "Chắc đã qua tay nhiều người. Bất quá, người sáng tác khúc này, lão thân cũng quen biết."
Tôi cười nói: "Vãn bối may mắn, có thể có duyên gặp được tiền bối. Nếu như tiền bối không ngại, có thể cho tôi biết tên ngươi sáng tác là gì không? Ca khúc tuyệt vời như thế, đối với người sáng tác lại càng vô cùng kính yêu."
Ánh mắt của Triệu phu nhân tối sầm lại, thở dài: "Chuyện đã qua rất nhiều năm, thật sự là rất lâu rồi không có nghĩ đến."
Bà nhìn đàn tranh, đưa tay nhẹ nhàng gẩy gẩy dây đàn, thở dài: "Thôi thôi, gặp được các ngươi, quả thực chúng ta có duyên. Ta nói cho các ngươi nghe, ừm, tạm thời cho là kể chuyện xưa đi."
Trong khoang thuyền chẳng biết đốt hương nhang lúc nào. Triệu phu nhân xuất thần nhìn chằm chằm đàn tranh một lúc lâu, mới chậm rãi nói.
Miên thành này, từ xưa đến nay sản xuất gấm dệt. Ở Miên thành phàm là nhà có con gái, từ lúc nhỏ đã nhận thức với gấm dệt, sẽ làm ra nhiều loại gấm dệt.
Sau khi Đại Cảnh dựng nước, danh tiếng gấm dệt ở Miên thành càng vang dội hơn, nhiều năm trước, có một con phố được xưng là "Thập bát gấm". Hai bên phố là mười tám cửa hiệu gấm dệt lớn nhất Miên thành. Toàn bộ phố gấm tập hợp, ánh bình minh soi chiếu, vô cùng huyên náo sầm uất.
Mười tám cửa hàng gấm dệt này, độc quyền toàn bộ buôn bán gấm dệt ở Giang Nam. Nhưng bọn họ, cũng cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Rất nhiều năm trước, có một phong tục, tết Nguyên Tiêu mỗi năm, mười tám cửa hàng gấm dệt trên con phố này đều sẽ tổ chức thi đấu hội gấm, thêu công (công nhân thêu) tốt nhất của mười tám cửa hàng gấm dệt sẽ vẽ ra các kiểu hoa văn đẹp nhất, sau đó lại chế tạo thành gấm, treo ở ngoài mười tám cửa hàng, do dân chúng địa phương bình chọn ra gấm tốt nhất.
Phương pháp bình chọn vô cùng đặc biệt, là các dân chúng ở ngoài cửa hàng treo đèn hoa sen ở trên vách đá, cửa hàng được treo nhiều đèn hoa sen nhất lập tức trở thành đầu danh (tên đứng đầu) năm đó. Thêu công đầu danh sẽ nhận được hoa sen phỉ thúy từ quan phủ địa phương, cài trâm ở trên búi tóc, nhận được lời chúc mừng của tất cả mọi người trong thành.
Tết Nguyên Tiêu hai mươi năm trước, là tết Nguyên Tiêu náo nhiệt nhất. Năm đó mười tám cửa hàng gấm dệt đều lấy ra bản lĩnh xuất chúng, gấm dệt kia, một cuộn so với một cuộn sáng lạn hơn, một cuộn so với một cuộn tuyệt đẹp không thể tả.
Nhưng dân chúng nhìn gấm dệt, đều nói, năm nay gấm dệt của cửa hàng ‘Thu Tố’ chiến thắng rồi.
Lại nói tiếp, gấm dệt của cửa hàng Thu Tố này làm ra, thêu công không hề lấy màu sắc rực rỡ tươi đẹp để giành chiến thắng, từ trước đến nay đều nổi tiếng, gấm dệt nhà bọn họ, bày ra một cuộn, đều giống như một bức tranh. Mỗi một đóa hoa đều đa dạng kinh diễm, nhìn cả một cuộn gấm, lại là một bức hoạ cuộn tròn có ý nghĩa xảo diệu.
Lão bản của cửa hàng gấm dệt này sinh một cô con gái. Nhà bọn họ rất khác với những nhà bình thường, chính là công tử vẽ tranh, tiểu thư dệt gấm. Hai huynh muội nhà này đều là người vô cùng tài hoa, ở trên gấm, phối hợp với nhau thì không chê vào đâu được.
Trong một lần tết Nguyên Tiêu của hơn hai mươi năm trước, cửa hành Thu Tố treo gấm dệt tham gia bình luận lên, đặt tên là "Tinh minh".
Vũ qua thiên thanh sắc, sông xuyên không cảnh vô hạn.
(Mưa qua trời trong xanh, phong cảnh bầu trời sông núi không giới hạn)
Mấy ngày tết Nguyên Tiêu đó, quả nhiên cửa hàng gấm dệt Thu Tố chiếm được nhiều đèn hoa sen nhất.
Một chiếc đèn hoa sen nhỏ, càng khiến "Tinh minh" nổi bật xinh đẹp hơn, xinh đẹp đến trong mắt trong lòng mọi người.
Cuối cùng, đúng thật là cửa hàng Thu Tố giành được chiến thắng.
Con gái của lão bản cửa hàng Thu Tố, duyên dáng yêu kiều đi ra nhận hoa sen phỉ thúy. Nữ trang phỉ thúy xanh biếc điểm trên tóc mai của nàng. Nàng một thân màu xanh da trời, tay nâng "Tinh minh" lên, hướng về phía dân chúng toàn thành đang hoan hô, khẽ cười nhợt nhạt, giống như hoa sen mới nở.
Một năm kia, nàng mới mười ba tuổi.
Lứa tuổi đẹp nhất trên đời.
Đậu khấu sáo đầu nhị nguyệt sơ, nhất dạ ngư long vũ.