Rời khỏi ngôi nhà đã nuôi dưỡng mình bao lâu nay, mặc dù trái tim Như Băng đang rất đau nhưng cô không hề hối hận với con đường mình do chính mình lựa chọn. Bởi vì trên con đường này cô sẽ có Tử Lăng bên cạnh, sẽ có cuộc sống bình yên và hạnh phúc mà cô từng mong đợi. Một cuộc sống chan chứa tình yêu thương, thật lòng quan tâm và lo lắng cho nhau. Đó là một cuộc sống thật bình dị, thật tự do và hạnh phúc nhất là cô có thể sống đúng với con người của mình. Như thế cô chẳng còn gì để mà hối tiếc nữa.
"Băng."
Vừa thấy cô gái, Đinh Tử Văn vội vàng chạy đến gần cô thốt gọi với nét mặt đầy vẻ lo lắng. Bờ mi cô ướt đẫm, đôi môi run nhè nhẹ không nói nên lời như có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Cô đã khóc, khóc cho những nỗi nhớ, sự luyến tiếc khi phải chia xa ba mình, người thân duy nhất của cô trong cuộc đời này. Nhưng cô không thể cứ yếu đuối như thế mãi, cô không thể chỉ vì sự đa cảm của mình mà lãng quên đi sự an toàn của Nguyệt. Nếu Nguyệt thật sự xảy ra chuyện thì cả cuộc này cô sẽ sống trong tội lỗi và tự trách. Còn cả Tử Văn nữa, nếu biết chuyện anh sẽ mãi mãi hận cô vì đã không cho anh và em gái anh gặp mặt nhau sớm hơn.
"Tôi không sao ... Chúng ta đi thôi, tôi không muốn để Phong chờ đợi quá lâu."
Cô gái gượng cười nói nhưng vẫn không thể che giấu được nỗi buồn trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Dù cô không nói ra thì hai chàng trai cũng thừa biết cô từ bỏ ba mình, từ bỏ ngôi nhà của mình để được bên cạnh Trần Hoàng Phong quả là một quyết định thật khó khăn. Đôi khi nó cũng là một vết thương ở trái tim mà cô chấp nhận hứng chịu một cách âm thầm chỉ vì tình yêu. Và rồi Tử Văn bỗng thấy mình thật vô dụng khi anh chẳng giúp gì được cho cô ngoài việc đứng bên cạnh và nhìn cô khóc.
"Ừ, để tôi lái xe cho."
Tử Văn xoa nhẹ vai cô gái nói rồi dìu cô ngồi vào trong xe, hơi khựng người lại anh xoay đầu ngước nhìn Bạch Nhật bằng ánh mắt căm thù. Nhận ra những suy nghĩ trong đầu chàng trai lúc này, cô gái nhẹ nhàng nắm lấy tay anh thều thào. Cái giọng vang lên thật nhỏ nhẹ như một chiếc lá non bị cơn gió thổi thoáng cào xước. Bây giờ cô thật sự rất mệt, cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa bởi vì cô sợ mình sẽ xao động, sẽ đổi ý và quyết định rời xa Tử Lăng để tiếp tục ở lại bên cạnh ba cô. Không được, cô không thể để chuyện đó xảy ra được, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây và quay về bên cạnh Đinh Tử Lăng.
"Đi thôi, tôi mệt lắm rồi ... Chuyện giữa anh và Bạch Nhật để sau rồi giải quyết được chứ?"
"Ừ, chúng ta đi thôi."
Nghe cô gái nói chàng trai xoay Bạch Nhật lần nữa rồi nhìn cô nhếch môi cười khẽ nói. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra với Như Băng rồi, anh không nên tiếp tục làm khó cô nữa. Huống hồ ở đây có rất nhiều kẻ như Đặng Tuấn Long, anh sẽ chẳng có cơ hội nào giết chết hắn taị đây cả thì hà cớ gì phải gượng ép bản thân mình và gây thêm những rắc rối khong cần thiết cho Như Băng chứ. Hơn nữa Đinh Tử Lăng đang đợi hai người về nhà để cùng ăn bữa cơm gia đình mà chính tay anh chuẩn bị, ngoài ra còn có cả Đinh Duật Luân và Đinh Tử Toàn nữa.
"Băng ... Em nhất định phải đi sao?"
Bạch Nhật bất chợt lên tiếng thốt gọi cô gái rồi lại lưỡng lự buông một câu hỏi mà cả anh và tất cả mọi người đều biết rõ câu trả lời là gì. Anh biết dù mình có nói gì cũng không níu giữ được cô nhưng anh vẫn phải thử, biết đâu kì tích sẽ đến với anh thì sao. Mà dù không được thì anh cũng đâu có mất gì hay nói đúng hơn là anh chẳng còn gì để mất nữa cả. Nếu anh không thử thì anh sẽ thật sự trắng tay, thật sự sẽ trở thành một con chim đơn độc. Anh không muốn, anh không thể để chuyện này xảy ra được ... Băng ...
"Phải, ngay từ cái hôm gặp lại Phong ở Cung gia thì em đã quyết định trở về bên cạnh anh ấy ... Em đã mất anh trai là Huy, em mong sao chúng ta vẫn mãi là anh em nhé? Hãy chấp nhận, hãy hứa và chúc phúc cho em đi ... Xin anh đấy."
Như Băng nhìn chầm Bạch Nhật hạ giọng van xin một cách tha thiết. Cô biết mình đã làm tổn thương anh rất nhiều nhưng cô không còn cách nào khác cả, cô không thể bắt ép bản thân mình phải bên cạnh một người mà cô không hề yêu. Cô tin rồi một ngày nào đó anh sẽ hiểu, sẽ tha thứ và chúc phúc cho tình yêu của cô. Chỉ khi ta tin tưởng và chờ đợi thì nhất định sẽ có điều kì dịu xảy đến với chúng ta.
"Em hãy nói anh phải làm sao để chúc phúc cho em và hắn đây? Anh yêu em, gia nhập tổ chức cũng có một phần là vì em nhưng người em lựa chọn không phải anh ... Chỉ có gã khờ như anh mới tin vào chuyện cổ tích, mới tin chỉ cần anh cố gắng một ngày nào đó em sẽ yêu anh. Đúng là điên thật mà."
"Nhật ..."
"Em đi đi, hãy tiếp tục bước về phía trước trên con đương mà em đã chọn. Ông chủ đã không giữ em lại thì anh lấy quyền gì mà giữ em chứ? Đi đi ... Em hãy đi tìm gã Hoàng Phong đó đi ... Đi đi ..."
Chàng trai nói lớn tiếng gần như là gào lên, nước mắt lăn chậm trên gò má anh nóng hổi và mặn chát. Cứ nghĩ đến việc anh đã thật sự không còn có bất kì cơ hội nào được bên cạnh cô nữa là trái tim anh nhói đau như có trăm ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim anh. Thật đau đớn khi ta đã trót lỡ trao hết cả trái tim cho một ai đó nhưng cuối cùng người được chọn lựa lại không phải là ta. Tình yêu đôi khi thật ngọt ngào và đôi khi cũng thật tàn nhẫn, tại sao Bạch Nhật lại phải gánh chịu nỗi đau đó chứ. Ông trời thật không công bằng với anh tí nào, ông ta cho ông tất cả mọi thứ tình yêu, gia đình và địa vị, tiền taì nhưng cuối cùng anh chẳng còn lại thứ gì cả.
"Em xin lỗi, em thật sự rất xin lỗi anh ... Tạm biệt."
"Không, Băng ... Em đừng đi mà, anh van xin em đấy ... Băng ... Em đừng đi, đừng bỏ anh mà ... Băng ơi ..."
"Anh Nhật ..."
Chiếc xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh chạy, Bạch Nhật xoay nhanh người nhìn rồi bất ngờ anh đuổi theo sau xe gào khóc một cách thảm thương. Đúng lúc đó Đầu Trọc vừa từ trong nhà đi ra, cậu ta thấy vậy vội ghì vai anh giữ lại. Ánh mắt cậu vẫn nhìn theo chiếc xe đang chở cô gái đi xa họ và khuất sau con đường của đêm tối. Bạch Nhật thật đáng thương, anh từ bỏ cả sự tôn nghiêm của mình chỉ với hi vọng mỏng manh là sẽ níu giữ được cô. Nhưng không, mặc cho anh vẫn đuổi theo cô gái, mặc cho anh hạ giọng van nài chiếc xe vẫn cứ chạy và chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Cô gái lần này thật sự đã quyết tâm rời khỏi đây và không có bất kì ai có thể níu giữ cô.
"Anh Nhật."
"Băng đi rồi, cô ấy đã thật sự muốn rời bỏ chúng ta chỉ vì cái gã Trần Hoàng Phong khốn kiếp ấy. Cô ấy không cần chúng ta, không cần ông chủ nữa rồi, cả cô ấy và Huy đều bỏ rơi tôi rồi ... Cậu nói đi ... Hãy nói tôi phải làm sao đây ... Hãy nói đi ... nói đi ..."
"Anh Nhật, anh hãy bình tĩnh lại đi ... Em ... Em cũng phải đi rồi ..."
Nghe Đầu Trọc nói Bạch Nhật lại một lần nữa lặng người, nét mặt anh đông cứng không mang theo bất kì cảm xúc nào. Huy và Băng đã ra đi, đã bỏ mặc anh và rồi giờ đây ngay cả Đầu Trọc, một người lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho anh cũng lại nói sẽ rời khỏi đây. Tất bọn họ đều rời xa anh, đều không cần anh vậy anh sống trên đời này thì còn ý nghĩa gì cơ chứ? Đặng Tuấn Long ơi là Đặng Tuấn Long, mi thật à một kẻ tội nghiệp, một kẻ bị chính những người mình yêu thương ruồng bỏ.
"Ngay cả cậu cũng muốn bỏ rơi tôi sao?
Gạt đi những giọt nước mắt yếu đuối trên gương mặt mình, Bạch Nhật nhếch môi để lộ một nụ cười thật chua chát. Anh khẽ lên tiếng hỏi, nét mặt thẩn thờ và đầy khắc khổ. Được thôi, bọn họ muốn đi anh cứ để cho họ đi, không có họ anh vẫn sống rất tốt đấy thôi. Anh sẽ không phải lo lắng, quan tâm cho những kẻ đã bỏ rơi anh, những kẻ đã gây nên những vết thương không bao giờ lành ở tận sâu trong trái tim anh. Trần Hoàng Phong, anh nhất định phải bắt anh ta trả giá vì đã cướp mất Như Băng yêu quý của anh.
"Không phải đâu, em có việc quan trọng phải làm nhưng chỉ cần anh muốn em sẵn sàng làm tất cả để giúp đỡ anh."
Không muốn nhìn thấy chàng trai tự nhấn chìm mình xuống vực thẩm của sự đau khổ Đầu Trọc cố giải thích cho Bạch Nhật hiểu. Nhưng cậu càng giải thì càng làm cho chàng trai điên tiết gào lên xua đuổi. Nỗi đau mà Bạch Nhật đang phải gánh chịu thì làm sao Đầu Trọc và nhưng kẻ ngoài cuộc có thể hiểu được chứ. Vậy mà anh vẫn mong họ hiểu, vẫn mong họ không rời xa anh như một thằng ngốc đang mơ mộng vậy.
"Tôi không cần các người thương hại, cút đi ... Cút hết đi ..."
"Anh Nhật."
"Cút."
"Vậy em đi trước nha, anh hãy giữ gìn sức khỏe nha ... Tạm biệt anh."
Nói rồi Đầu Trọc quay người bước đi, để lại Bạch Nhạt vẫn đứng đó nhìn theo cậu ta. Môi hé nụ cười nhưng những giọt nước mắt nóng hổi lại chầm chậm lăn trên gò má anh. Hết thật rồi. Cả Như Băng và Đầu Trọc đều đã rời khỏi đây để đi trên con đường mà họ đã lựa chọn. Trên thế gian này không có bữa tiệc nào là không tàn cả, anh không cần phải đau khổ vì những cuộc chia ly này. Một ngày nào đó anh chắc chắn sẽ bắt tất cả họ phải trở về bên cạnh anh. Nhất định thế.