Trong ngôi nhà chật hẹp lúc này rất đông người, không khí nơi đây chùn xuống một cách đột ngột. Cha con Cung Đại Vũ ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ, hai bên hai người họ có rất nhiều gã mặc bộ đồ vest màu đen, khuôn mặt ai cũng lạnh tanh. Ba chàng trai ngồi bên ghế sô pha cùng Tử Văn đang đứng cạnh Như Băng nhìn cô chờ đợi phản ứng của cô. Nhưng còn cô gái, khuôn mặt cô không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, đôi mắt nâu đang dần vẩn đục. Sự im lặng của cô gái và tất cả những người có mặt ở đây càng làm không khí trở nên ngột ngạt một cách nhanh chóng. Và đôi khi chính sự im lặng đó lại là sự khởi đầu cho những cuộc chiến, sóng gió của cuộc đời và cũng là bắt đầu của những đau thương, mất mát.
"Ông đến đây làm gì?"
Sau một lúc im lặng thật lâu, Như Băng khẽ lên tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí căng thẳng nơi đây. Cung chủ tịch nheo mày đáp lại, đôi mắt đen láy nhìn xoáy sâu cô gái như đang muốn giam lỏng cô trở lại trong chiếc lồng sắt rộng lớn, tẻ nhạt của Cung gia. Nhưng ông biết cô gái là một đứa trẻ rất cứng đầu tất nhiên sẽ chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời ông như thế. Không, bằng mọi cách ông phải đưa Như Băng trở về nhà đơn giản vì cô chính là người thừa kế của Cung gia. Lần này ông nhất định sẽ khiến cô phải tự nguyện rời xa Đinh Tử Lăng và quay trở về bên cạnh ông. Nhất định sẽ như thế.
"Ta đến để đón con về nhà."
"Tôi không phải cháu gái của ông còn dãy mật mã kia đã không còn trong tay tôi nữa rồi. Với ông tôi chẳng còn bất kì giá trị nào nữa, ông không cần phải tốn thời gian công sức với chúng tôi làm gì nữa. Xin ông hãy vì lòng trung thành của Tử Lăng mà cho tôi một con đường sống."
Nghe người đàn ông nói, cô gái khẽ cười nhạt, cả thân người cô dường như đang run lên nhè nhẹ. Cô rất sợ, sợ Cung Đại Vũ đến để chia rẽ cô và Tử Lăng nhưng nỗi sợ hãi ấy chẳng hề biểu lộ trên nét mặt của cô, một chút cũng không. Đây không phải là lúc cô ra vẻ cao ngạo, bất cần nữa, nếu không van xin ông ta có thể cô sẽ mất chàng trai mãi mãi. Không, không một ai có thể cướp đi Tử Lăng của cô, không ai có thể phá vỡ cái tình yêu cô đã đánh đôỉ tất cả những gì mình có để được. Nếu thật sự mất đi anh cô sẽ chết mất thôi, điều đó thật không công bằng tí nào cả.
"Cháu xin chủ tịch hãy tha cho chúng cháu, hãy tác thành cho chúng cháu."
Dường như nhận ra nỗi lo lắng trong lòng cô gái, Tử Lăng nhẹ nhàng nắm tay Như Băng rồi xoay nhìn Cung Đại Vũ khẽ lên tiếng van xin. Anh biết với những sai lầm mình mắc phải là không đáng được tha thứ nhưng anh quá yêu Như Băng nên anh tuyệt đối sẽ không để mất cô. Chỉ là ... Như Băng chính là cháu gái của chủ tịch và ông cũng đã biết sự thật này. Nếu tiếp tục làm như thế anh sẽ khiến chủ tịch thất vọng và buồn lòng rất nhiều. Anh không muốn cũng chẳng dám làm như thế, vậy còn tình yêu của anh và còn cả Như Băng nữa? Anh phải làm sao mới trọn vẹn cả đôi đường và không làm ai bị tổn thương đây? Rõ ràng là ông trời đang muốn làm khó anh mà.
"Chủ tịch, xin ngài đừng làm khó hai người họ nữa."
Thấy Tử Lăng hạ giọng van xin một cách tha thiết như thế, Tử Văn vội lên tiếng van giúp anh. Vị chủ tịch gìgià vẫn lặng trầm nhìn anh, khuôn mặt đanh lanh không hề tỏ vẻ cảm thông hay thương hại anh một chút nào. Cung Đại Vũ quả là một kẻ thâm sâu khó đoán, một lão cáo già đáng sợ, thật không biết đâu mới là con đường dành cho cô. Phải chăng cô phải chiến đấu vì tình yêu như người ta vẫn thường nói : "Ta chỉ thật sự mất tất cả khi ta không muốn tranh giành và quyết định buông bỏ" ?
"Chủ tịch."
Lúc này đây cả Đinh Tử Toàn và Đinh Duật Luân đều lên tiếng thuyết phục Cung Đại Vũ giúp hai người bạn. Mặc dù đã biết ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời cầu xin nhưng họ vẫn phải van xin. Rồi một ngày nào dù tương lai của cô và Tử Văn như thế nào đi nữa thì ít nhất cô sẽ không bao giờ phải hối hận. Đúng, họ đã rất cố gắng cho tình yêu của mình và họ không thể nào làm trái sự sắp đặt của định mệnh. Phải, chẳng một ai có thể làm được điều đó.
"Ba, con xin ba."
Không thể tiếp tục lặng nhìn ba mình làm khó đứa con gái cưng và Đinh Tử Lăng, Cung Hữu Khang lên tiếng chen ngang. Tình yêu của ông đã không được trọn vẹn, không có niềm hạnh phúc, ông không thể để Như Băng phải đi tiếp trên vết xe của mình năm xưa, ngày mà ông mất đi Hà Nguyệt Đình. Cô gái rất giống mẹ, một cô gái lạnh lùng và kiên định một cách lạ kì.
"Chính miệng Hà Vĩnh Tường đã thừa nhận cháu chính là Cung Thiên Tinh, là cháu gái của ông ta và là người thừa kế của Cung gia. Tin hay không tùy cháu, cứ hỏi hắn ta sẽ biết rõ mọi chuyện thôi. Ta không tin ông ta không nói cho con biết rõ sự thật này."
Mặc kệ cả những lời van xin của những chàng trai và Cung Hữu Khang, Cung Đại Vũ nói, đôi mắt nhìn chầm cháu gái với hi vọng cô sẽ tin vào những gì ông nói. Nhưng Như Băng vẫn im lặng không đáp lại hay nói đúng hơn cô không hề tin vào những gì Cung chủ tịch nói. Hà Vĩnh Tường chính là người cha cô yêu thương nhất đâu thể chỉ vì một lời nói của người ngoài mà chối bỏ tình cảm cha con của hai người bao nhiêu lâu nay. Như thế là sỉ nhục ông và làm tổn hại đến tình cảm cha con của hai người, không ... Cô không thể để Cung Đại Vũ tiếp tục nói bậy như thế nữa.
"Ba, đủ rồi đấy."
Biết rõ những gì ba mình nói đang làm tổn thương cho đứa con gái duy nhất của ông, Cung Hữu Khang nhấn giọng gọi tên ba mình. Nếu lúc đầu cô đã không định nói cho cô biết quan hệ giữa ông với cô thì lúc này không nên để ba mình tiết lộ bí mật đó. Nêu thật sự biết sự thật về thân thế của mình cô gái sẽ buộc phải lựa chọn giữa Cung gia, Hà Vĩnh Tường và cả Đinh Tử Lăng. Như thế thì thật khó cho cô quá.
"Cung Đại Vũ, tôi không cho phép ông chia rẽ tình cảm cha con của chúng tôi. Đừng tưởng có Phong ở đây là tôi không dám làm gì ông, nếu còn tiếp nói những điều không có thật đó thì đừng trách tôi sao vô tình."
Dẫu thấy Cung thiếu gia đã lên tiếng giúp mình nhưng cơn giận của cô gái không vì thế mà tắt đi. Cô không cho phép bất kì ai xuyên tạc tình cha con của mình, không cho ai có cơ hội chia rẽ dù cô đã quyết định rời xa ba để ra đi cùng tình yêu. Cung Đại Vũ thật quá quắc, cô không thể để ông ta tiếp tục ăn nói những lời hàm hô như thế nữa. Như Băng nhìn thẳng vào đôi mắt Cung chủ tịch nói, tay rút khẩu súng chĩa thẳng vào Cung Đại Vũ, khuôn mặt đanh lại không để lộ bất kì cảm xúc nào.
"Băng."
Nghe cô gái nói những lời vô lễ, dọa dẫm chủ tịch Đinh Tử Lăng lớn tiếng thốt gọi tên cô. Mặc dù anh quyết định từ bỏ chủ tịch để ra đi cùng cô nhưng không có nghĩa là anh chấp nhận để cô nói những lời như thế với Cung Đại Vũ. Ít nhất cô cũng từng được ông yêu thương, chăm sóc trong khoảng thời gian đóng giả chính bản thân cô, thì nên biết ơn và cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối ông chứ? Vậy mà giờ đây cô lại chĩa họng súng vào ông ấy, phải chăng đó chính là bản tính khó sửa đổi của một sát thủ? Thật khờ khi anh đã từng nghĩ có thể làm thay đổi được cô. Điều đó quả thực rất khó, nó như ăn sâu vào và bám rễ trong dòng máu của cô.
"Hà Như Băng, cô không được phép làm hại chủ tịch."
Thấy cô gái chĩa súng vào chủ tịch, Đinh Duật Luân vội rút súng chĩa vào cô nói. Và chính sự giận dữ của Như Băg và hai chàng trai càng làm không khí nơi đây trở nên căng thẳng cực độ. Tử Văn đưa mắt nhìn sang Tử Toàn rồi lên tiếng chen ngang, cố dập tắt cơn giận đang sôi sục trong lòng họ. Nếu cứ tiếp tục như thế này chắc chắn chủ tịch sẽ có thể chia rẽ được tình yêu của Như Băng và Tử Lăng mất thôi. Không, anh không muốn phải nhìn thấy cô gái phải sống trong đau khổ vì không được ở bên cạnh người mình yêu.
"Đủ rồi Duật Luân, cậu đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa."
"Phải đó Luân, bỏ súng xuống đi."
Tử Toàn lúc này cũng lên tiếng nói, ánh mắt ái ngại nhìn Cung chủ tịch chờ đợi nhưng đáp lại chỉ là một câu hỏi vô cùng nhạt nhẽo của ông ta dành cho Duật Luân. Rõ biết sau khi xử lí xong chuyện của Hà Như Băng ông sẽ xử lí bốn người họ vì đã chống đối lại ông. Nhưng anh không thể cứ im lặng, không thể cứ đứng đó nhìn Tử Lăng đau khổ vì bị mất đi tình yêu được. Như ththế là không công bằng với cả anh ta và Cung tiểu thư.
"Luân tôi biết cậu trung thành với tôi nhưng hãy nhớ Thiên Tinh là cháu gái của ta, là chủ nhân của cậu sau này nên cậu tuyệt đối không bao giờ được phép chĩa súng vào nó, hiểu chứ?"
Đợi khi Cung chủ tịch nói hết câu, Duật Luân mới từ từ buông súng khỏi cô gái. Mặc dù rất ghét thái độ vô lễ của cô đối với Cung chủ tịch nhưng dù gì cô ta cũng là chau gai ruột của ông ấy. Còn anh, một người ngoài như anh thì có tư cách gì để mà lên tiếng, chê trách cô ta chứ. Đúng là buồn cười mà.
"Tôi hiểu thưa chủ tịch."
Đưa mắt nhìn sang Cung Hữu Khang người đàn ông hạ thấp giọng nói, khuôn mặt giản ra giữ lại một chút uy nghiêm cho mình. Những gì cần nói ông đã nói hết cả rồi, giờ chỉ còn phụ thuộc vào con trai ông phải nói làm sao để kéo giữ cô gái quay về Cung gia và rời xa Đinh Tử Lăng.
"Con đã mất đi Hà Nguyệt Đình, giờ con nở lòng nào để mất đi đứa con này nữa ư?"