Chiếc xe BMW 6-Series dừng ở ngôi biệt thự to lớn, rộng lẫy trên đường Nguyễn Thị Định cách nhà cô mấy con đường. Như Băng bước xuống xe, trầm lặng nhìn chầm ngôi biệt thự quan sát một cách cẩn thận. Trong trái tim cô bỗng có cảm giác thân thuộc kì lạ với ngôi nhà này. Phải chăng cô đã từng đến đây? Không thể nào, ngay từ khi biết nhớ cô không có bất cứ kí ức nào liên quan đến nơi này.
"Tiểu thư, vào trong thôi."
Cái gã có đôi mắt màu xanh đi lướt qua mở cửa rồi lên tiếng nhắc nhở cắt ngang dòng suy tư của cô. Như Băng gật nhẹ đầu, vội rảo bước theo sau ông ta nhưng cô vẫn cẩn thận quan sát xung quanh, thói quen khó bỏ của một sát thủ. Nhưng càng đi vào trong cái cảm giác thân thương lại càng mảnh liệt hơn. Nó giống như cái cảm giác kẻ đi làm xa vừa đặt chân về ngôi nhà dấu yêu của mình.
Dọc theo lối đi khá rộng ngoài sân, ven hai bên trồng đủ loại cây kiểng, hoa đẹp nhưng thứ làm cô gái chú ý nhất là cây hoa giấy bên trái cổng ra vào. Dừng bước, cô gái nhắm nghiềm mắt cảm nhận mùi hương nhẹ dịu của hoa giấy. Trong từng cơn gió thoảng qua mái tóc dài tung nhẹ nhưng vẫn bị sợi ruy băng màu hồng buộc chặt, mi mắt run nhẹ vì gió, cái đầm ngắn phấp nhẹ ở viền váy.
"Hình như cô thích hoa giấy lắm thì phải?"
Tiếng gã đàn ông lúc nãy khẽ vang, nụ cười nửa miệng buồn bã. Từ cô ông như lại thấy được một bóng hình thân yêu của người xưa, Nguyệt Đinh. Như được nhắc nhở cô gái đanh mặt lại, vẻ hồn nhiên thoải mái lúc nãy biến mất hẳn. Xoay nhìn ông ta cô trầm giọng nói chân vẫn tiến về phía trước.
"Đi thôi."
Rời khỏi khu vườn dọc lối đi trước nhà hai người đi vào trong, rẽ trái và đâm thẳng tới phòng khách. Những chùm đèn không mở nhưng vẫn lộ rõ vẻ xa hoa của mình, những chiếc ghế được bao niệm thật êm ái. Như Băng bỏ mặc sự sang trọng ở đây và đến gần những khung ảnh cũ kĩ. Một cặp vợ chồng trẻ bế đứa bé trên tay, trong ánh mắt họ cô đã thấy được sự yêu thương, trìu mến.
"Đó là thiếu gia, phu nhân chụp với tiểu thư lúc trước."
Gã đàn ông lại một lần nữa lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái. Lặng trầm một lát cô cầm khung ảnh lên tay chạm nhẹ từng khuôn mặt, một câu hỏi bật thốt khỏi miệng. Trái tim bỗng thắt lại, cảm giác nhớ nhung khó tả. Có lẽ vì bức hình ấy quá hạnh phúc làm cô gợi nhớ đến mẹ, một người mà cô chưa từng biết mặt. Không có bất kì tấm ảnh nào của mẹ, ba cũng chưa từng nhắc gì về mẹ. Tuy rất muốn hỏi ba về bà nhưng cô nghĩ có lẽ vì sự ra đi của bà là nỗi đau to lớn với ông nên lại thôi không hỏi.
"Họ là người thế nào?"
"Là người rất tốt."
Một cái giọng khàn khàn bất ngờ vang lên trả lời câu hỏi bâng quơ của cô. Như Băng nhanh chóng xoay người, đưa mắt quan sát kĩ kẻ vừa đáp lời mình. Một ông cụ khoảng bảy mươi, bảy lăm gì đó, da tuy nhăn nheo nhưng vẫn lộ rõ khí chất uy nghi, nghiêm nghi khác người. Đôi mắt ông nheo lại nhìn chầm cô rồi bước nhanh đến ôm chặt cô vào lòng, giọng run run nói.
"Cháu gái ta, chào mừng cháu trở về nhà."
"Ông là ông nội cháu ư?"
Như Băng hỏi, vẻ mặt chẳng có chút gì là ngạc nhiên cả. Làm sát thủ khá lâu đã cho cô khả năng quan sát, đoán biết sự việc một cách chuẩn xác. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ cô bắt buộc phải đóng kịch cho thật giống. Nhất là khi Cung Đại Vũ nổi tiếng là một lão cáo già xảo quyệt.
"Tất nhiên rồi cháu ngốc ạ."
Người đàn ông buông cô ra nói trìu mến, đôi mắt vẫn không ngừng quan sát cô. Như sực nhớ ra điều gì đấy ông xoay lại nói với người đàn ông mắt xanh.
"Ông chuẩn bị phòng, đồ ăn, quần áo cho Thiên Tinh chưa ?"
"Dạ rồi, thưa ông chủ."
Ông ta cúi đầu kính cẩn đáp lại nhưng ở ông ta cô luôn cảm thấy có cái gì đó không an toàn, rất nguy hiểm. Cung Đại Vũ xoay đầu nhìn cháu gái mỉm cười, nắm lấy tay cô dắt đi. Cái dáng vẻ quan tâm ấy lại làm cô xao lòng, bờ môi mím chặt lại.
"Đi nào, ta đưa con đi tham quan nhé?"
Như Băng không đáp lại chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, một nụ cười dịu dàng hiếm thấy trên khuôn mặt của một nữ sát thủ lạnh lùng. Rời khỏi phòng khách họ đi lên lầu, phòng của cô nằm ở cuối dãy tầng hai bên trái cầu thang. Khung cửa sổ làm bằng kính trong suốt từ đây cô có thể thoả thích ngắm những vì sao sáng chói trong những đêm có trăng. Ngoài ra xung quanh phòng treo đầy hạc giấy, ngôi sao được gấp bằng giấy màu.
"Là ta gấp đấy, con thích không?"
"Thích ạ."
Nghe ông nội hỏi cô đáp lại, vẻ mặt hồn nhiên, thích thú của một cô nàng tuổi mười bảy sắp bước sang tuổi mười tám. Rời khỏi đó hai ông cháu tiếp tục đi tham quan những nơi khác. Bốn căn phòng bên phải cầu thang là phòng của bốn vị thiếu gia hay nói đúng hơn là bốn hộ vệ của Cung gia nhưng tiếc là họ đã ra ngoài làm việc cho ông. Không sao, không có họ cản trở cô sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hơn. Rời khỏi tầng một Cung chủ tịch đưa cháu gái tham quan thư viện ở tầng ba và phòng làm việc của ông ở phòng thứ hai bên phải cầu thang ở tầng thứ bốn, còn phòng ngủ thì nằm ở khu vườn phía sau ngôi nhà ở tầng một.
"Rầm."
Vừa rời khỏi phòng ông, hai ông cháu định quay xuống phòng khách thì một tiếng động mạnh phát ra từ căn phòng cuối cùng ở bên trái cầu thang tầng ba. Như Băng khựng lại ngờ vực, nụ cười lúc nãy biến mất hẳn. Cô chầm chậm bước đến gần, nắm chốt cửa vặn nhanh và đi vào. Mặc cho sự ngăn cản của ông ngoại, cô là một sát thủ, đề cao cảnh giác và thận trọng chính là nguyên tắc cơ bản nhất.
"Cút." Một giọng nói gằn xuống, một người đàn ông đứng ở cửa sổ nói mà không thèm đưa mắt nhìn cô.
"Ta đưa một người đến gặp con, quay lại đây nào."
Cung chủ tịch nói, khuôn mặt khắc khổ, giọng trầm xuống buồn bã. Người đàn ông kia vẫn không thèm xoay lạnh nhìn cứ như thế mà xua đuổi cô.
"Hữu Khang."
Cung chủ tịch lại khẽ gọi tên con trai, cái tiếng gọi thiết tha. Lúc này người đàn ông mới ngoảnh đầu nhìn về phía họ. Ông khựng lại một lát cả thân người khẽ run, môi mấp máy nói điều gì đó không thành lời.
"Nguyệt Đình."
Như sực tỉnh lại với hiện tại, ông sấn đến ôm chầm lấy cô thốt gọi một cái tên nào đấy. Như hiểu ra chuyện gì cô gái khẽ thốt gọi, giọng hạ thấp nhất đến mức có thể.
"Ba, con về rồi ... Á ..." Đẩy mạnh cô gái ra Hữu Khang lặng người hồi lâu lại lớn tiếng mắng chửi xua đuổi.
"Cút đi ... Cút ... Trả Nguyệt Đình lại cho ta ... cút hết đi ... Nguyệt Đình ..."
"Đi thôi."
Thấy con trai nổi điên Cung chủ tịch nhanh chóng đưa Như Băng rời khỏi đó, trái tim quặn đau như bị trăm ngàn mũi tên xuyên qua. Ông biết con trai không bị điên chỉ là ông chưa chấp nhận được sự ra đi của vợ và sự biến mất đột ngột của con gái. Ông cần thời gian để bình tĩnh, để chấp nhận sự thật, may mắn là Thiên Tinh đã trở về. Nhưng tại sao bất hạnh lại nối tiếp kéo đến với Cung gia của ông? Phải chăng đây là quả báo cho những tội lỗi ông đã gây ra trước đây? Tương lai cung gia sẽ thế nào không ai biết được. Thôi thì mặc chuyện gì đến sẽ đến. Ít nhât lúc này đây người thừa kế duy nhất của Cung gia đã trở về. Mặc dù cô không biết gì về kinh doanh, về thương trường nhưng ông sẽ từ từ dạy dỗ, bồi dưỡng cho cô.