Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

Chương 25: Hoàng huynh



"Điện hạ à, theo nô tì thấy thì người rất hợp với màu trắng bạc đó". Tiểu Anh vừa chỉnh trang y phục cho cô vừa liến thoắng nói."Dù sao đi nữa thì bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, nô tì lại càng phải để cho người trở nên thật đẹp nha, nhỡ Đại Tướng quân gì gì đó nhắm người thì sao. Cơ mà người đang là nữ phẫn nam trang nhỉ? Vậy thì sẽ hút hồn các tiểu thư quý tộc cho coi. Nhưng người vẫn là nữ a. Aizz... Thật rắc rối!"

Người rắc rối nhất ở đây chính là em đó Tiểu Anh. Sao em không thể bắt chước Tiểu Ngọc ngoan ngoãn lễ phép một chút nhỉ? Minh Nguyệt thầm nghĩ một hồi, sau đó quay đầu qua nói với Tiểu Ngọc nói:

"Hôm nay cũng là ngươi đi cùng ta đi, để Tiểu Anh ở nhà vậy"

Tiểu Ngọc nghe vậy cũng chỉ từ tốn đáp:"Vâng"

Vậy mà người bị bỏ lại ở nhà là Tiểu Anh đây nhìn qua lại có vẻ rất vui. À mà cũng đúng thôi, chính bản thân nàng cũng nhận thức được rằng mình không phù hợp tới những nơi quan trọng, nhỡ mà nói nhiều quá làm vị quý nhân nào không vui thì coi như tiêu đời cái mạng nhỏ này của nàng, tốt nhất vẫn là an an ổn ổn ở trong phủ điện vẫn là tốt nhất.

Sau khi mọi thứ đều chỉnh tề xong xuôi, Minh Nguyệt mới bỗng nhớ ra thứ gì đó, hỏi Tiểu Ngọc:"Ngươi chuẩn bị quà lễ gì chưa?"

Chứ nếu không lại giống như lần trước, lặp lại lịch sử thì chết, cô cũng không muốn rước thêm phiền phức vào người đâu. May là Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đáp:"Nô tì đã chuẩn bị"

Thế là hai người lên xe ngựa rời đi. Minh Nguyệt nhớ không nhầm thì hình như bữa tiệc lần này là mời tất cả các vị Hoàng tử, Công chúa cùng các bậc quan lại quan trọng trong triều. Cô nhớ không nhầm thì Tiểu Anh nói mình cũng đã là mười tám tuổi rồi, vậy mà tại sao lại vẫn chưa lần nào được vào trong triều ta? Những Hoàng huynh rõ ràng cũng đã được vào triều tham dự này nọ, nhưng cô thì lại luôn bị cấm túc ở trong điện Hoàng tử, hình như sự sủng ái của tên cẩu Hoàng đế kia đối với mình là một con số 0 tròn trĩnh a. Cũng đúng thôi, lão Hoàng đế ấy dù sao cũng đã có hai nhi tử tài ba là Đại Hoàng huynh cùng Tam Hoàng huynh rồi mà, cần gì tới một kẻ phế vật không có lấy một chỗ dựa như mình được, cũng không thể trách do mẫu thân của y mất quá sớm a, Minh Liên cùng Cảnh Thục thì lại có chỗ dựa vững chắc phía sau là Thục phi rồi, Thất Minh thì có Quý phi, cảm thấy mình quả là gian nan a. Cô cũng không biết người lạ mặt áo đen kia là ai nữa, mặt của hắn cô không nhìn rõ vì bị vải đen che kín, mà chắc đều là đôi bên không nhìn thấy mặt nhau, chỉ đơn giản là nhận biết qua ánh mắt. Cái thể loại mắt lạnh băng như tiền, lại giảo hoạt lanh lợi của hắn, chắc trên đời cũng chỉ có một mà thôi, mong là không quá khó để tìm. Minh Nguyệt lại nhiều phần nghi ngờ về phía đám Tướng quân mới về triều gần đây hơn, có lẽ hắn là một trong những kẻ đi cùng trong đám người ấy. Nhưng so sánh về tài năng của hắn thì sao có thể chịu phục tùng cho kẻ khác được, hay hắn chính là Đại Tướng quân? Thôi kệ đi, đi được bước nào hay bước đấy.

Mải suy nghĩ miên man mà từ khi nào bánh xe ngựa đã dừng lại, đứng trước mặt Minh Nguyệt cùng Tiểu Ngọc bây giờ chính là điện Thái Hòa, là nơi đặc biệt chuyên dùng để tổ chức tiệc chào đón những nhân vật quan trọng như sứ giả hay vương công quý tộc từ nước khác đến, cũng là nơi mà hôm nay tổ chức tiệc chào đón Trạch Thiên Tướng quân.

Điện được bao phủ lên một tầng uy nghi lẫm liệt, cùng ồn ào nhộn nhịp. Được chia thành nhiều gian điện nhỏ khác xung quanh, mà Chính điện thì ở giữa, cũng hoành tráng nhất.

Minh Nguyệt chậm rãi bước vào, cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì, từ đầu tới cuối toàn một vẻ bình thản như nhà. Tiểu Ngọc thì phải tách ra một lúc để đi đặt lễ vật ở gian điện bên cạnh. Không có nàng ở đây, cô đang mong tốt nhất là đừng có đụng chạm ai, tránh không quen biết lại gây sự thì khổ.

Y như rằng cô vừa không mong chờ cái gì, thứ đó liền tới!

Một giọng nói phát ra sau lưng cô:

"Zô, đây không phải là Ngũ đệ sao? Bữa tiệc này quan trọng như vậy mà lại để cho một tên thấp kém tới có phải quá hời hợt rồi không?"

Một giọng nói khác cũng chen vào, mang vẻ quan tâm đầy giả tạo:

"Đúng vậy, đúng vậy, Ngũ đệ mới bị trượt chân té xuống nước đáng nhẽ không nên đi lại lung tung"

Minh Nguyệt chỉ thầm than khổ trong lòng, hình như y sinh vào ngày có sao chổi hay sao vậy? Tốt nhất lần sau không nên cầu mong gì thì hơn.

Tuy trong tâm thì nghĩ như vậy, cô ngoài mặt lại vẫn bình thản xoay người, điềm nhiên nói:

"Các Hoàng huynh chẳng phải cũng không nên đi lại lung tung sao, Thục phi nương nương vừa mới bất tỉnh, gần đây mới tỉnh lại, đáng nhẽ các Hoàng huynh phải tận tâm đi chăm sóc nương nương người chứ, tránh để cho người lại bất tỉnh thêm một lần nữa a"

Giọng điệu của cô thập phần bình tĩnh, cũng mang tính khiều khích cực cao. Bắn một mũi tên liền trúng ngay tim đen của họ, tuy thật sự cô không biết ai là Đại Hoàng tử, ai là Tam Hoàng tử, nhưng người trên tuổi cô hiện giờ cũng chỉ có hai vị Hoàng huynh này thôi, không phải họ thì là ai? Hơn nữa là họ chủ động bắt chuyện với cô trước, cô "đáp lễ" lại cũng là lẽ thường thôi. Chuyện cô nói ở đây chính là vụ Thục phi sau khi nghe xong tất cả các thuộc hạ của mình đều bị giết chết hết liền ngất đi, thực ra dù sao trợ lực của hai vị Hoàng huynh này cũng là Thục phi, ả bị tổn thất lớn như vậy cũng không tránh khỏi hai vị này cũng sẽ phần nào bị tiêu hao nhân lực, gần giống như việc mất đi bàn tay trái, ảnh hưởng đến cục diện trong triều không phải là không ít. Vậy mà Minh Nguyệt cô từng câu từng chữ đều nhắm vào cái vết đau này của họ, không tức mới là lạ.

Quả nhiên, một tên liền cao giọng nói:"Đệ...Hừ, nếu ta mà bắt được hung thủ thì sẽ phanh thây hắn thành trăm ngàn mảnh!"

Ai da, thật là sợ quá nha! Hung thủ mà ngươi nói đang ở ngay trước mặt ngươi nè! Đến mà phanh thây ta đi!

Người vừa mới nói đó một thân áo tím, điểm viền hoàng kim ánh bạc lấp lánh đến lóa mắt, gương mặt bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là học thức uyên thâm. Người bên cạnh gã nhìn có vẻ chín chắn hơn, tuy cô nói như vậy cũng không biểu hiện gì lên mặt, có vẻ thông minh hơn cái tên ngốc kia một chút, vậy chắc hẳn là Đại Hoàng tử Minh Liên đi, vậy kẻ kia là Tam Hoàng tử Cảnh Thục. Thật dễ dàng đoán ra thân phận của bọn họ mà không cần nhờ Tiểu Ngọc ở bên nhắc nhở.

Thấy Cảnh Thục lỗ mãng như vậy, mà Minh Nguyệt bên kia lại một vẻ cười cười tinh quái, Minh Liên cũng đã nghe qua mẫu phi của hắn nói rằng bây giờ Ngũ Hoàng tử đã hoàn toàn khác trước rồi, tay nắm chặt thành quyền, nói:

"Ngũ đệ cần gì phải như vậy, chúng ta đều là người một nhà cả mà"

"Đúng vậy, là người một nhà a". Giọng điệu của Minh Liên đã thập phần khinh bỉ, Minh Nguyệt nói lại lại càng khinh bỉ hơn, giọng cũng phần nào mang theo ý khiêu chiến cùng kiêu ngạo coi thường.

Hừ, người một nhà cái rắm, vừa nãy còn ra oai lắm cơ mà, mới bị cô nói cho mấy câu mà đã nhún nhường đến thế rồi cơ à, thật vô dụng!

Cảnh Thục nãy giờ im lặng nghe bọn họ đối đối đáp đáp, khách khách khí khí đến phát tởm, bấy giờ mới như nhớ ra cái gì, mặt đột nhiên trở nên nham hiểm khó đoán, sau đó liền cao giọng hướng về phía Minh Nguyệt như nhắc nhở nói:

"Ngũ đệ, ta khuyên đệ tốt nhất nên an phận một chút, có lẽ tối nay..."

"Im miệng"

Cảnh Thục vừa nói đến đây, Minh Liên một bên liền một phát đánh gãy lời hắn, sau đó nói:

"Dù sao thì cũng đã chào hỏi xong rồi, Ngũ đệ, cáo từ, chúng ta đi trước"

"Được, Tam Hoàng huynh, Đại Hoàng huynh, cáo từ"

Minh Nguyệt trong lòng cũng hơi để ý lời Tam Hoàng huynh kia của cô vừa nói. Nhưng cũng không nói gì nhiều, ba người qua loa vài câu với nhau xong liền đi. Cô thì vẫn chờ Tiểu Ngọc.

Trong đám người đi đi lại lại như cái chợ, bỗng Minh Nguyệt cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc, là của tên lạ mặt đó!

Nhưng vừa mới đảo mắt tìm, lại không thấy đâu nữa. Quả nhiên hắn có tới! Không tự chủ được nhếch mép cười một cái, đôi mắt phượng như tìm được miếng mồi ngon, rực lên đến đáng sợ. Đúng lúc này Tiểu Ngọc trở về, thấy bản mặt của cô như vậy thì hơi có chút giật mình, nói:

"Điện hạ, là xảy ra chuyện gì sao?"

Thấy Tiểu Ngọc đã quay lại, Minh Nguyệt cũng không nói gì thêm, thu liễm thần tình của mình lại, chậm rãi bước vào trong điện Thái Hòa, sau cùng mới nhàn nhạt buông một câu:

"Đi thôi"

Thật là quá mong chờ a! Y quả nhiên là tới!