Cảnh Thục sau khi nói xong, hậu tri hậu giác mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, trong đầu cậu rất nhanh tìm về một tia ý thức, lúc này mới hoảng hốt không thôi. Hắn là đang nói cái gì vậy trời?! Làm thế khác nào hắn tự làm tự nhận, ăn cướp xong thú tội?! Giờ khắc này hắn chính là cảm thấy Minh Nguyệt chắc chắn đã bỏ bùa lú cho hắn rồi. Nguyên lai lúc đầu kế hoạch này mẫu phi hắn vạch ra Cảnh Thục hắn là người kích động nhất, từ bé tới giờ hắn đã không ưa cái tên vô dụng Minh Nguyệt, còn cái gì mà coi y là Hoàng đệ, ha, hắn phi. Nhưng giờ khắc này, người đang đứng trước mặt hắn đây, nào phải Ngũ đệ vô dụng phế vật của hắn chứ? Phảng phất giống như một người xa lạ vừa nhập vào Ngũ đệ vậy (chúc mừng anh đã đoán đúng ^-^))).
Cảnh Thục khó hiểu mơ hồ, trên mặt vẫn không dấu chút nào khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt. Chỉ thấy người nọ gương mặt vẫn là treo ý cười, dáng dấp không còn một bộ rụt rè như trước nữa, ngược lại dù có đang cười nhưng ý cười không tới đáy mắt, trông vẫn phi thường lạnh lẽo, cả người giống như đang tỏa ra từng trận hàn ý đâm xuyên qua trái tim hắn, nhìn thấu hắn, không khỏi khiến cho Cảnh Thục một bộ nổi cả da gà rét run cả người.
Thục phi sau một hồi hóa đá không nói được câu nào, bây giờ mới ý thức được, não rất nhanh hoạt động lại, phản bác lời nói của Cảnh Thục:"Hồ đồ, làm gì có chuyện như vậy? Cảnh nhi con có phải là bị ép buộc đúng không? Chính là bị Ngũ nhi ép buộc?". Vừa nói nàng vừa phóng tầm mắt đầy ẩn ý về phía đứa con trai của mình.
Minh Nguyệt lại không đợi Cảnh Thục trả lời, mới vài giây trước gương mặt còn hướng về phía Tam Hoàng huynh của mình tươi cười, lúc này lại quay người lại hướng về phía Thục phi cùng đám đại thần ở phía sau, ý cười liền trong một giây biến mất, thay vào đó là một gương mặt vô cùng yếu đuối vô tội, nói:"Thục phi nương nương, ta chính là cũng rất tin tưởng Tam Hoàng huynh, nhưng những lời huynh ấy vừa nói ra thực là khiến ta rất đau lòng a. Hơn nữa sao nương nương lại chỉ nhắm vào một mình ta mà không có một tí bằng chứng nào như vậy? Ta biết nương nương không ưa gì ta, nhưng cũng không nên nói những lời cay độc như vậy chứ"
Lời nói của Minh Nguyệt rất nhanh lại đảo ngược lại tình thế, thầm cười lạnh trong lòng, cô tiếp tục:"Tam Hoàng huynh hẳn là phải có lí do gì đó mới nói như vậy. Nhưng nếu ta mới là người đang ngồi ở đây thì kế hoạch này mới thành công phải không?"
Thục phi đã bị Minh Nguyệt nói đến trong lòng thập phần nhấp nhổm, vội nói:"Không phải, ta chỉ là..."
Minh Nguyệt lại dường như không để ý lời phản bác kia, ung dung một bộ giả vờ đoán mò ngây thơ nói tiếp:"Thực chất kế hoạch này là Hoàng huynh cùng nương nương đây dành cho ta? Ta mới là người dan díu với phi tần của phụ hoàng? Tam Hoàng huynh nằm ở đây là ngoài dự kiến? Vì không còn cách nào khác nên nương nương mới đổ hết mọi tội lỗi nên đầu ta? Nhưng Tam Hoàng huynh lại rất trung thực, không thể làm hại hoàng đệ này nên mới nói ra hết sự thật?"
Á khẩu không nói được lời nào, Thục phi đối với Minh Nguyệt giống như một khúc gỗ bất động. Mà nguyên nhân cũng không hẳn thực chất là do lời nói của y, bà đã trong cung bao nhiêu năm, cư nhiên não rất nhanh có thể nghĩ ra được hàng vạn lí do, chỉ là cứ lời nào đang chuẩn bị phát ra lại bị Minh Nguyệt này nhét trở lại, thế là dù bà có đầy một bụng phản bác nhưng vẫn không thể nào nói ra được, khí áp của y đè nên người bà khó thở đến không thông, hơn nữa ánh mắt kia cơ hồ đều như muốn xé xác bà thành từng mảnh, xuyên suốt như muốn nhìn thấu con người bà.
Đám đại thần nghe xong lời đoán mò của Minh Nguyệt, rất nhanh liền hiểu được toàn bộ sự việc rắc rối này, họ cũng không phải kẻ ngốc, đối với việc hậu cung tranh đấu linh tinh các loại, cũng đã xem đủ không thiếu. Chỉ là có phần thán phục vị Minh Nguyệt này lại khiến cho bọn họ một phen nữa mở rộng tầm mắt.
Minh đế tự nhiên cũng hiểu rõ, đôi mày nhăn chặt, quay sang Thục phi thần sắc thẫn thờ, nhàn nhạt nói:"Sự việc lần này là như vậy?". Giọng ông không lớn, ngữ khí cũng phần nào bình tĩnh, nhưng vẫn là tỏa ra một đợt áp bách nhắm thẳng vào Thục phi, khiến cho tâm bà đã loạn lại càng loạn.
Chính là bà đang định phản bác đến cùng, Cảnh Thục bên kia nghe Minh đế hỏi như vậy liền không khỏi chột dạ, tâm đã là hoảng đến cực điểm, đối với vị phụ hoàng này hắn chính là vô cùng khiếp sợ, cộng thêm với việc lần này hắn đã gây nên tội lớn, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Nhanh chóng chạy về phía Minh đế, quỳ xuống,nói:
"Phụ hoàng, việc lần này con chỉ là nhất thời hồ đồ, con không có muốn hãm hại Hoàng đệ, chỉ là quỷ thần xui khiến...,Phụ Hoàng, người đừng phạt con. Con, con có thể xin lỗi Hoàng đệ, sau này con sẽ không như vậy nữa, phụ hoàng..."
Minh đế đối với những lời cầu xin này của Cảnh Thục không có bất kì một phản ứng nào. Mà đám đại thần lại càng không, nguyên lai chính họ cũng đã không ưa gì vị Tam Hoàng tử này. Ỷ vào gia thế của mình mà luôn hống hách, chèn ép đám đại thần bọn họ, trong triều tham ô, tranh công cũng không thiếu đi, không ít lần hắn còn mang đến năm, sáu nữ nhân ở kĩ viện về phủ của mình, bọn họ còn là mắt nhắm mắt mở bỏ qua không tố cáo với Minh đế. Hiện giờ chính Cảnh Thục rơi vào tình cảnh khốn đốn, nhiều người trong lòng còn cực kì hả hê, nói gì đến chuyện ra tay giúp đỡ.
Trong đám đại thần im lặng đến nghẹt thở, lại có hai người trò chuyện với nhau rất tự nhiên, bất quá giọng của họ cũng không lớn, Minh đế cùng Thục phi bên kia không thể nghe thấy được.
Tư hầu Quý Kham trên tay vẫn cầm một vò rượu, trên mặt hai gò má đã hơi ửng ửng hồng, ông vừa tu bình rượu, vừa nhìn một màn trước mắt, cười cười nói với người bên cạnh:"Lý Thục a Lý Thục, nữ nhi cùng cháu trai của ngươi đang bị người ta ức hiếp kìa. Chẳng lẽ chức vụ Tể tướng của ngươi chỉ để cho vui? Không định ra giúp sao?"
Đối mặt với Quý Kham thao thao bất tuyệt, Tể tướng Lý Thục lại chỉ mặt lạnh nghiêm túc, ông đứng khoanh tay, bất khả tư nghị nói:"Giúp đỡ? Hừ, phế vật thì không cần giúp đỡ"
Lời cự tuyệt thẳng thừng này mà lọt vào tai Thục phi cùng Cảnh Thục đang khóc lóc ở bên kia, chắc bọn họ sẽ như bị sét đánh ngạc nhiên mà chết quá, Quý Kham nghĩ. Sau một hồi, ông lắc lắc đầu, cảm thán nói:"Aizz, Lý Thục ông đúng là vô tình mà"
Đối với lời này của Tư hầu, Lý Thục cũng không thèm ngó ngàng nữa, quay trở lại trạng thái không có việc gì thì đừng có hỏi, chăm chú nhìn sự việc trước mắt. Đáy mắt không một chút nào gợn sóng, chỉ là dư quang lại liếc nhìn về vị Ngũ Hoàng tử Minh Nguyệt kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Thục phi ánh mắt tối sầm xuống, bà chính là không hiểu tại sao vốn dĩ bà cũng được coi là thông mình, Cảnh nhi này của bà lại là quá đơn thuần ngốc nghếch, tuy có dã tâm nhưng lại không biết cách sử dụng sao cho hợp lí, chỉ hận sắt không thành thép. Nếu như con trai bà đã thú nhận tội, bà cũng vô phương phản bác. Giờ phút này chỉ mong Minh đế người kia đừng vô tình quá mà phạt nặng hai mẹ con bà.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, Thục phi cuối cùng quyết định phóng lao thì phải theo lao, cũng nói:"Bệ hạ, ngài cũng là nể tình Cảnh nhi cùng thiếp mà khoan hồng a. Thiếp biết, là thiếp có tội, nhưng..."
Chưa đợi nàng nói xong, Minh đế đã mất kiên nhẫn, nói thẳng:"Vậy là sự việc này toàn bộ là do Thục phi cùng Tam Hoàng nhi gây nên?"
Không đợi câu trả lời, ông lại tiếp tục hướng về phía Minh Nguyệt, nhàn nhạt hỏi:"Ngũ nhi, con muốn phạt họ như thế nào?"
"Hả?". Lời này nói ra khiến cho Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu,"Phụ hoàng, tuy lần này người bị hại là con, nhưng sự việc này con cũng không biết xử lí sao cho thỏa đáng, vẫn là mời phụ hoàng định đoạt"
Lời nói của cô thập phần nhu hòa ngoan ngoãn, cũng khiến cho nỗi bực mình trong lòng Minh đế tiêu tán phân nửa, suy nghĩ một hồi, cuối cùng, ông đưa ra quyết định, nói:"Vậy, Thục phi cùng Tam Hoàng tử Cảnh Thục, cứ như vậy bị cấm túc trong vòng một tháng, không được bước chân ra khỏi phủ"
Lời vừa nói xong, khiến cho Thục phi sắc mặt trắng bệch, Cảnh Thục lại như nhớ tới chuyện gì, hướng Minh đế, thần sắc hốt hoảng vội vã nói:"Vậy còn chuyện trên triều?"
Minh đế giọng nói lạnh băng, nhàn nhạt đáp:"Không được lên triều". Đối với lần xử phạt này, ông đã tính là quá nhẹ nhàng rồi.
Cảnh Thục sắc mặt thẫn thờ tuyệt vọng, suy sụp ngồi bệt xuống đất không nói nổi lời nào. Mà Minh đế sau khi nói xong liền hướng về phía Minh Nguyệt nói:"Còn nữa,..."