Lão ăn mày vươn tay bắt lấy bình rượu của Du Hương đưa lên.
Bàn tay gầy của ông nhanh nhẹn mở nắp ra.
- Chà! Hồng Thất Công đưa mũi hít sâu vào miệng bình một cái.
Lão không ngớt gật đầu khen ngợi:
- Thơm quá!
Vừa nói lão ngửa cổ uống liền mấy ngụm.
Lấy ống tay áo dơ bẩn chùi mép xong.
Ông ta quay qua hướng Nhiếp Phong và Du Hương cất lời từ tốn:
- Rượu này uống vào thật ngon! Hai đứa các ngươi còn bao nhiêu bán cho ta được không?
- Bẩm tiền bối.
Hiện tại chỉ có mỗi bình này thôi.
Rượu này là gia truyền của dòng họ nhà tiểu nữ.
Nó được phụ thân chôn dưới đất hơn 10 năm.
Du Hương bịa ra nói.
Lão ăn xin nghe vậy lắc đầu tiếc rẻ:
- Giá mà có nhiều một tí thì tốt.
Để cám ơn hai đứa đã cho ta bình rượu ngon này.
Hôm nay, lão sẽ truyền hai người một môn võ công.
Nó có tên gọi là "Tả Hữu Hỗ Bác Thuật" đây là bí kíp do ta thắng cá cược một vị tiền bối trong bang.
Du Hương và Nhiếp Phong vô cùng bất ngờ.
Cả hai đều nhận ra tên hiệu này.
Đây là môn tuyệt kỹ có thể đồng thời làm cho 1 người thi triển 2 loại võ công khác nhau bằng 2 tay, làm cho đối thủ cảm thấy giống như đang đối đầu với 2 người.
Tuyệt kỹ này do Chu Bá Thông lúc bị giam trên đảo Đào Hoa sáng tạo ra.
Chu Bá Thông, trong động trên "Đảo Ðào Hoa" mười lăm năm khổ cái không có ai để chiết chiêu, mới nghĩ ra lối Song Thủ Hỗ Bác này để chơi đùa lấy tay trái đánh nhau với tay phải, tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, lòng có thể dùng vào hai việc.
Môn võ này chỉ có những người ngốc tâm vô tạp niệm mới có thể học.
Quách Tĩnh đã kết hợp Song Thủ Hỗ Bác đi kèm cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng oai lực vô cùng.
Theo Chu Bá Thông, võ công của y vẫn kém Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công, Âu Dương Phong một bậc, nhưng đã luyện thành công phu Song Thủ Hỗ Bác, phân thân giáp kích, lấy hai đánh một thì thiên hạ không còn ai thắng được y nữa.
Lão ăn mày Hồng Thất Công vung tay về phía hai người.
Du Hương và Nhiếp Phong bỗng chốc cảm thấy có một luồng tin tức được khắc ghi vào trong não hải.
Phải có cảnh giới kết linh trở lên mới có thể dùng tinh thần lực truyền thẳng võ công vào đầu người khác.
Không nghi ngờ gì nữa, lão ăn xin họ Hồng này hẳn nhiên là một cao thủ tu vi đến kết linh trong chốn võ lâm.
Truyền thụ võ công cho hai người xong.
Lão ăn mày thi triển khinh công lướt đi không thấy bóng dáng.
Nhiếp Phong vội quất ngựa đánh xe lên đường tiếp.
Hắn vui vẻ ra mặt:
Ha ha ha! Không ngờ chỉ có một bình rượu mà lãi được một môn tuyệt kỹ " Song Thủ Hỗ Bác Thuật."
Công nhận chuyến này đi không phí sức.
Một bình Trúc Diệp Thanh trong thương thành hệ thống đổi một môn võ công của lão ngoan đồng Chu Bá Thông.
Thử hỏi xem ta tay phải sử Thất Thức Đao Pháp.
Tay trái dùng Thánh Linh Kiếm Pháp.
Cả hai mà thi triển lên thì mấy ai địch nổi? Du Hương thích chí reo lên.
Hai người ngồi trên xe ngựa truyện trò rôm rả hết sức vui mừng.
Đảo mắt, trời đã rạng sáng.
Cỗ xe ngựa do hai con bảo mã kéo đi như bay cho nên rút ngắn rất nhiều thời gian.
Nếu cho người khác cưỡi khoái mã.
Một mình phi nước đại ngày đêm không nghỉ cũng chưa chắc đuổi kịp hành trình của cả hai.
Thoáng chốc cỗ xe đã đi tới Giang châu tiếp giáp với thành Giao châu.
Nơi đây vẫn là vùng ngoại ô.
Phong cảnh hoang sơ.
Thôn dân thưa thớt.
Trái ngược với tưởng tượng trong tâm trí của Du Hương.
Hừ! Mình cứ nghĩ chỗ này chí ít cũng có nét phồn hoa đại thành trì chứ? Du bổ khoái lẩm nhẩm.
Nhiếp tướng quân nghe vậy bèn cười lớn:
Đây chỉ là vùng giáp ranh giữa Giang, Giao hai châu mà thôi.
Đợi lát nữa đi tiếp một đoạn mới bước vào cổng thành Giao Châu.
Nó tuy không to rộng như kinh thành nhưng về mặt sầm uất thì cũng không kém.
Du Hương nghe xong liền vỗ vai Nhiếp Phong tò mò:
Ngươi trước đây là tướng quân thành Giao Châu.
Nay đến địa phương của mình quản hạt định chiêu đãi ta món gì đây?
Yên tâm đi.
Với người đẹp như cô ta sẽ tiếp đãi hết sức long trọng.
Họ Nhiếp cười đáp.
Hai người nói chuyện một lúc thì cho xe ngừng lại để cho hai con Hãn Huyết Bảo Mã uống nước.
Sở dĩ gọi là Hãn Huyết bởi vì mồ hôi của hai chú ngựa này tuôn ra có màu đỏ như máu.
Trên giang hồ giá trị của đôi mã này có thể nói vạn lượng hoàng kim cũng không mua được.
Qua đó, đủ thấy tiềm lực của triều đình Đại Việt đến mức nào.
Cho ngựa uống nước xong.
Cả hai vốn dĩ tính toán tiếp tục xuất phát, kết quả lại hạ vũ tới.
Tháng chín phân vũ, tới thập phần đột nhiên.
Trước một giây còn chỉ cảm thấy có chút ướt át, tiếp theo liền biến thành tầm tã mưa to.
Nhiếp Phong vội chui vào trong khoang xe ngồi cùng với Du Hương.
Toa xe có phủ vải dày thiết kế che chắn.
Nước mưa không lọt vào được dù một tia.
Lúc họ Nhiếp vén rèm chui vào.
Vô tình còn không ngừng từ cửa cỗ xe thổi tới từng luồng gió lạnh, vang lên bén nhọn phong khiếu, bí mật mang theo một ít mưa bụi.
Du Hương liếc thấy thế xoa hai tay vào nhau nói:
Cái tên này, không ở ngoài làm phu xa đánh xe đi tiếp chui vô đây làm gì?
Cô điên chắc? Ngồi ngoài có mà ướt như chuột lột.
Trời mưa to thế này.
Tôi mà bị cảm cúm thì lỗi tại cô.
Nhiếp Phong hô lên đầy bất mãn.
Trời đất! Nam nhi đại trượng phu thân mười thước cao.
Cơ bắp cuồn cuộn như Bộ Kinh Vân thế này mà cũng biết cảm? Du Hương phì cười thành tiếng.
Như thế mưa to, lại chỉ hạ ước chừng một chén trà nhỏ công phu, phong vũ bỗng thu nhỏ, mưa như thế chợt vơi đi.
Bất quá lại vẫn là có thể từ trong toa xe nghe được bên ngoài đôm đốp đôm đốp tiếng vang, đó là hạt mưa nện ở mái xe thanh âm.
Hai người ngồi buồn không có việc gì làm.
Du Hương bèn bắt họ Nhiếp kể về lý do xuyên việt vào thế giới này và trải qua những gì.
Nhiếp Phong ậm ừ chần chừ thoái thác để khi khác.
Nhưng dưới sự van nài ỉ ôi liên miên của Du Hương.
Hắn đành phải đầu hàng.
Nhiếp tướng quân bùi ngùi kể lại:
" Trời đất trắng xóa một màu tuyết phủ.
Đang vào lúc rét đậm nhất tại vùng biên cương phía Đông Bắc.
Trong quân doanh, từng tốp binh sĩ mặc áo đơn mỏng ôm nhau run lập cập ngồi quanh đống lửa sưởi ấm.
Với hoàn cảnh như thế, tướng sĩ ai cũng lấy làm bình thường không một lời ca thán.
Đầu năm đến giờ, họ đã tập thành thói quen, chuyện đói rét xảy ra thường ngày.
Trong một tốp binh lính có một người thần sắc hết sức cổ quái.
Hắn chỉ khoảng tầm 15 hoặc 16 tuổi gì đó, hết nhìn người bên này lại liếc sang bên nọ.
Hắn không quên xoa xoa tay vào nhau hơ ấm trước ngọn lửa.
So với xung quanh, cậu ta có vẻ phá lệ nổi bật vì nước da trắng trẻo, khuôn mặt sáng sủa, mày kiếm mũi thẳng đẹp tựa Phan An tái thế Tống Ngọc trùng sinh.
Đó chính là ta đây Nhiếp Phong." Nghe đến đây, Du Hương rú lên cười:
Trời ơi! Lại còn tự nhận mình là Phan An, Tống Ngọc nữa chứ.
Huynh mắc bệnh tự luyến từ bao giờ vậy? Nói đi?
Nhiếp Phong bực tức vì cô nàng họ Du phá ngang mình đang giảng chuyện xưa, Y vội gào lên:
Thế thôi! Không kể nữa!
Được rồi! Được rồi.
Ta nghiêm túc lại đây.
Không trêu đùa gì huynh nữa.
Du Hương thè lưỡi.
Nàng ngồi nghiêm trang lại ngóng Nhiếp tướng quân kể tiếp.
Nhiếp Phong liếc xéo phía Du Hương một lúc rồi mới cất giọng:
"Có chúa mới biết vì sao sau một đêm tỉnh dậy ta lại trọng sinh vào thân thể này.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì nơi này thuộc nước Đại Việt cai trị.
Vừa lúc gặp Hông tướng quân suất binh đi ngang qua, thấy ta đứng ngơ ngác một mình, bèn thu vào trong quân, trở thành một cái tiểu binh sĩ.
Từ đó đến nay đã được hơn một tháng, Nhiếp Phong ta trải qua kiếp quân lữ đầy gian khổ gió sương.
Qua ký ức và lời kể của binh lính xung quanh, khiến ta cảm thấy kinh ngạc: Đại Việt là đế quốc rộng lớn chia làm 36 châu.
Mỗi châu trấn giữ một tòa thành.
Thế giới này dung hợp nhiều tiểu thuyết võ hiệp mà kiếp trước ta đã từng đọc.
Triều đình và giang hồ chia làm 2 mảng chế ứng lẫn nhau.
Triều đình gồm có tay sai là Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn.
Giang hồ bắc có Thiếu Lâm, Côn Lôn, Tuyết Sơn, Nga My.
Nam có Võ Đang, Cái Bang, Đường Môn, Hoa Sơn, ngũ nhạc kiếm phái, Trường Hạo Tông, Mao Sơn Thư Viện còn có Danh Kiếm Sơn Trang, Bí Cung, Ma Giáo, Hắc Long Bang, Di Hoa Cung, Cự Kình Bang, Khô Lâu Môn… Cá nhân cao thủ tuyệt thế kiếm khách gồm có bạch vân thành chủ Diệp Cô Thành, Vạn mai sơn trang Tây Môn Xuy Tuyết, Danh kiếm sơn trang Tạ Hiểu Phong.
Thần kiếm đại hiệp Yến Nam Thiên.
Ngoài ra, phái Hoa Sơn đại đệ tử Lệnh Hồ Xung kiếm pháp cũng nổi danh không kém.
Đại việt thế giới bao la rộng lớn tông môn san sát, cao thủ nhiều như mây.
Làm cho Nhiếp Phong ta tâm tình phấn chấn đầy háo hức chờ mong nhưng cũng không khỏi thấp thỏm lo sợ.
Bởi vì thế giới này có một lực lượng không phải con người cũng tồn tại tuy khả năng va chạm rất ít nhưng trong sử sách có ghi đến...".