"Nhiếp Phong để ý dưới ánh trăng hai khóe mắt nàng ươn ướt lấp lánh như những giọt pha lê trong suốt.
Nhìn cô ta thấy cũng đáng thương, cả đời ở trong cổ mộ không thấy ánh mặt trời không va chạm giang hồ.
Lần đầu tiên lại bị kẻ gian làm hại giờ không tìm được hung thủ tung tích.
Hắn bèn gãi gãi đầu nói:
- Kì thật tìm hắn cũng không khó.
Hắn mặc y phục Toàn Chân Giáo thì dĩ nhiên hắn là đệ tử giáo đó rồi.
Cô nương đến Toàn Chân có phải là sẽ gặp được hắn hay sao?
- Đúng rồi! Thiếu nữ thốt lên đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
- Cám ơn người cứu ta thoát khỏi bàn tay tên dâm ô đó và giúp ta tìm ra tung tích của hắn.
- Vậy lúc bị bắt cô không bị hôn mê sao? Nhiếp Phong hỏi.
- Không ta chỉ bị huyệt đạo phong bế toàn thân không cử động được thôi.
Ngũ quan vẫn dùng được.
Người làm điều đó với ta chính là hai lão nhân võ công rất cao.
Ta nghĩ là đã đến bước nhập đạo rồi.
Một lão râu dài mặc đạo bào còn một lão thì ăn mặc lôi thôi cổ quái hơn nữa thi triển võ công ta nhìn giống một con cóc! Hai lão đang giao đấu vô tình hướng tới chỗ ta luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” cho nên ta bị khí phong ảnh hưởng dẫn đến phong bế huyết mạch nằm im một chỗ.
Nói đến đây thì Nhiếp Phong đã đoán được hai lão nhân một là chưởng giáo Toàn Chân còn nửa kia là tây độc Âu Dương Phong với võ công “Cáp Mô Công” nổi tiếng.
Không ngờ cảnh giới của mấy lão nhân này đã đến nhập đạo rồi.
Biết tu luyện đến bao giờ mới đuổi kịp họ đây.
Cảnh giới ở Đại Việt quốc này được phân ra làm: bất nhập lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, hậu thiên, tiên thiên, nhập đạo, kết linh, hóa thần, độ kiếp.
Trong đó Nhiếp Phong bây giờ mới chỉ có đến Nhị lưu đỉnh còn Lãnh Huyết chắc cũng giống bạch y thiếu nữ là nhất lưu.
- Ngươi đang nghĩ gì mà xuất thần vậy? Bạch y thiếu nữ một đôi mắt đẹp hơi hơi ngưng nhìn hắn đầy tò mò.
- Không.
Không có gì! Nhiếp Phong ấp úng trả lời.
- Không biết quý danh cô nương là sao?
- Ta tên là Tiểu Long Nữ!
- Tiểu Long Nữ ư? Thật là một người xinh đẹp tuyệt trần.
Tên cũng đẹp.
Nhiếp Phong chỉ cảm thấy đối phương mĩ lệ dị thường, tướng mạo, khí chất, dáng người đều là tuyệt phẩm.
Từ xưa đến nay hắn chưa thấy qua ai có thể so nàng càng xinh đẹp.
- Ngươi có thể đưa ta đến Toàn Chân giáo bây giờ được không? Ta muốn tìm tên khốn đạo sĩ kia.
Tiểu Long nữ cất giọng kiều nhu đầy thanh lãnh, nói tới đây nàng ngập ngừng một chút:
- Nếu như ngươi không muốn thì ta sẽ một mình đi vậy dù sao cũng cám ơn đã ra tay cứu giúp.
Ta nợ ngươi một ân tình.
Sau này trả thù phái Toàn Chân xong ta sẽ báo đáp.
Nói đoạn thiếu nữ áo trắng cất bước ra đi.
Nhìn bóng hình liễu yếu mảnh mai của nàng cô quạnh trong màn đêm khiến Nhiếp Phong mủi lòng:
- Cô nương đi nhầm rồi.
Toàn Chân Giáo lối này cơ mà.
Thế là cuối cùng cả hai đề khinh công bay lên núi Chung Nam là nơi tổng đàn của giáo Toàn Chân.
Trên đường đi Tiểu Long Nữ rất ít nói.
Nhiếp Phong hỏi gì đáp lấy.
Hắn cũng không để ý lắm bời vì y biết Tiểu Long Nữ thuở nhỏ chỉ quanh quẩn trong Cổ Mộ, lớn lên không tiếp xúc người lạ bên ngoài, tất nhiên sẽ quen tính không thích giao thiệp nói chuyện, hơn nữa nàng còn luyện nội công “Ngọc Nữ Tâm Kinh” càng tạo thành tính lạnh lùng không màng tình cảm.
Nếu không phải đã từng cứu Tiểu Long Nữ khỏi bàn tay bại hoại của Doãn Chí Bình thì với tính cách của nàng sợ là không thèm để ý trả lời câu hỏi của hắn.
Cả hai cất bước lướt qua từng bậc đá thì bỗng nghe tiếng quát nạt vang dội:
- Nhãi con Dương Quá! Ta sai ngươi xuống núi gánh nước đã lâu mà sao bây giờ mới còn lề mề đi đến đây? Đập vào mắt hai người là một trung niên râu dài mặc đạo bào chừng ngoài ba mươi đang tát vào mặt một cậu bé chắc chỉ mười hai, mười ba tuổi thân hình gầy gò như da bọc xương.
Đứa bé bị ăn hai tát chảy máu một bên mép nhưng không khóc lóc van xin mà vẻ mặt cứng rắn quật cường đôi mắt sáng như sao nhìn vào trung niên không vẻ sợ hãi:
- Ta thân hình nhỏ yếu thế này làm sao gánh nổi lu nước lớn gấp ba người ta.
Hơn nữa từ dưới chân núi lên đúng chục tức thời gian có đệ tử khác có võ công cũng đều không kịp.
Ngày nào ngươi cũng lấy cớ đánh đập ta trong khi chẳng giáo ta học võ công gì cả.
Dương Quá này không thèm học võ Toàn Chân giáo nữa.
Ta cũng không cần ngươi dạy dỗ.
- Ah! Thằng nhãi con này.
Trung niên đạo sĩ kêu lên tức giận ra chân đá bay cậu bé văng ra bậc thềm đá.
Lu nước trên lưng rơi xuống vỡ từng mảnh tuôn ra ào ạt.
- Nếu không phải Quách Tĩnh mang ngươi lên núi.
Sư phó của ta nhận lời rồi sai ta dạy dỗ ngươi.
Ngươi nghĩ Triệu Chí Kính này lại mất thời gian phải trông trẻ một đứa con rơi như ngươi sao? Đạo sĩ đôi mắt tràn ngập sự ghét bỏ, khinh bỉ thốt lên giận dữ.
Nói đoạn hắn vung chân định đá tiếp vào người cậu bé gầy gò.
- Dừng tay.
Tiểu Long Nữ kiều nhu cất lời sau đó một chưởng hướng Triệu Chí Kính hất sang một bên.
Không để ý nên đạo sĩ trung niên lảo đảo suýt ngã.
Hắn gào lên:
Tiện tì ngươi d… Lời chưa nói hết, hắn bèn ngậm vào vì kinh ngạc trước sắc đẹp khuynh thành đầy lạnh lùng tựa thiên tiên của Tiểu Long Nữ.
Nàng lúc này hai tay dùng chân khí đỡ lên Dương Quá đôi mi đẹp chau lại tức giận nhìn về phía đạo sĩ.
Ha ha! Không ngờ Toàn Chân Giáo đời thứ ba thủ tọa Triệu Chí Kính lại ban ngày ban mặt chỉ biết khi dễ tiểu hài nhi hay sao? Nhiếp Phong cười lớn.
- Ngươi là người nào? Triệu chí Kính thẹn quá gào lên giận dữ.
Ở Núi Chung Nam không chào đón người ngoài xía vào việc riêng bản giáo.
Nhìn ngươi phục sức lạ mắt chắc chắn là do thám của quân ngoại quốc hoặc gian tặc trà trộn lên núi làm điều xấu.
Nói đoạn Triệu Chí Kính rút sau lưng bội kiếm, thủ thế trong tay mắt hiện nét gian xảo nhìn về phía hắn.
- Bậy nào! Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể bậy bạ được.
Nhìn kĩ trong tay ta là vật gì đã rồi hãy nói gian tế sau.
Nhiếp Phong khinh bỉ đưa cho Triệu chí Kính nhìn thẻ bài tướng quân thành Giao Châu làm bằng vàng ròng sáng lấp lánh.
Hắn nói tiếp:
- Tên của ta ngươi chưa đủ tư cách để biết.
Đừng đứng ở đây ra vẻ đạo mạo đoan chính, ngươi cái loại vô sỉ hạng người, ỷ lớn hiếp nhỏ bắt nạt tiểu hài tử không biết võ công cũng đòi hỏi đến danh tính của ta sao?
Triệu Chí Kính cả giận hung hăng vung kiếm đâm một nhát cực nhanh về phía ngực Nhiếp Phong.
Mới ra tay đã là sát chiêu chí người về chỗ chết.
Ba mét khoảng cách chỉnh trong tích tắc.
Kiếm chiêu của Triệu Chí Kính rất nhanh.
Mũi kiếm chỉ cách ngực của Nhiếp Phong một đốt ngón tay bỗng ngừng lại.
Từng giọt máu tí tách rơi xuống đất vang vọng.
Tiểu Long Nữ thấy nguy bèn dùng “Ngọc Nữ Thần Chỉ” chỉ pháp xuyên qua khửu tay cầm kiếm Triệu Chí Kính.
Đạo sĩ thét lên đau đớn ôm tay rơi kiếm lùi lại phía sau.
Ánh mắt căm hận nhìn về phía hai người:
- Các người giỏi lắm! Đôi cẩu nam nữ các ngươi cho ta chờ.
Nói đoạn hắn ôm một tay bị thương máu chảy phi lên đỉnh núi Chung Nam.
Tiểu Long Nữ nhìn thấy định ra tay truy sát bỗng Nhiếp Phong cản lại:
- Giặc cùng chớ đuổi.
Hơn nữa tay cầm kiếm của hắn bị một chỉ vừa rồi coi như vô phương cứu chữa.
Cả đời này coi như Triệu Chí Kính không cầm được kiếm nữa trừ khi hắn chuyển sang tu tay trái.
- Vị tiểu huynh đệ này có muốn dẫn đường bọn ta gặp giáo chủ Toàn Chân Giáo không? Nhiếp Phong cười hiền lành nói với cậu bé.
- Nhị vị võ công cao cường Dương Quá cảm ơn cả hai người đã ra tay cứu trợ.
Cậu bé cúi xuống dập đầu phía Tiểu Long Nữ và Nhiếp Phong.
- Xin thiếu hiệp hãy thu ta làm đồ đệ.
Ta nguyện cả đời không muốn liên quan Toàn Chân giáo nữa.
- Đứng lên đi.
Nam nhi đại trượng phu đầu gối là vàng.
Ta không có ý thu đệ tử.
Chút chuyện vặt ấy không cần để tâm làm gì.
Tuy nhiên ta không thể nhưng có người có thể đó.
Hắn đưa ánh mắt nháy về phía thiếu nữ áo trắng."