Nữ Thần Hotsearch

Chương 50



Kiều Chấn Hưng và bà Tống ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hai người vì xem cái gì đó mà tranh luận.

Kiều Chấn Hưng muốn xem tin tức, bà Tống muốn xem phim. Thật ra thì trong phòng ngủ cũng có ti vi nhưng ai cũng không muốn ban ngày mà vào phòng ngủ, muốn chiếm đoạt nơi phong thủy ở phòng khách này.

"Tôi nói cái ông này, tôi muốn xem phim kia, lúc quảng cáo sẽ giới thiệu phim mới của con gái nữa đó!"

Theo đuổi ánh sáng đã được xếp lịch lên sóng vào giờ vàng, bắt đầu làm tuyên truyền, phát sóng đoạn giới thiệu rồi.

"Bà ngày ngày ở nhà nhìn người thật, trên tivi có gì để nhìn?" Kiều Chấn Hưng vô tình nói thẳng.

"Vậy thì sao, ông đưa mau cho tôi!" Bà Tống nổi giận. Bà cứu người bị thương nhiều năm như vậy, gặp nhiều căn bệnh rất khó chữa cũng có thể giữ tính nhẫn nại. Nhưng đến trước mặt Kiều Chấn Hưng thì độ khoan nhượng của bà liền xuống số 0.

Sau khi Kiều Tinh Lâm cùng Lâm Thâm vào cửa liền thấy hai người ở đó giành điều khiển.

"Ba, mẹ." Kiều Tinh Lâm kêu lên, "Lâm Thâm tới rồi."

Kiều Chấn Hưng thấy Lâm Thâm cũng ở đây thì ông ho khan một tiếng, trợn mắt nhìn bà Tống một cái, bà Tống vội vàng ngồi ngay ngắn.

Lâm Thâm đặt đồ trong tay xuống bàn trà, "Không biết cô chú thích gì, nên cháu mua chút mỹ phẩm dưỡng da, rượu cùng trái cây."

Bà Tống cười nói: "Khách sáo như vậy làm gì? Nhưng cháu tới cũng không nói với dì trước một tiếng, dì đi mua thức ăn đãi cháu."

Kiều Chấn Hưng bắt chéo hai chân, cũng không muốn nói gì, đi sang một bên lướt điện thoại di động.

"Ba." Kiều Tinh Lâm ngồi ở bên cạnh Kiều Chấn Hưng, vỗ cánh tay của ông một cái, "Lâm Thâm có lời muốn nói với hai người."

"Tinh Nhi, tay con!" Bà Tống lanh mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn lớn trên tay Kiều Tinh Lâm, lập tức đứng lên, nắm lấy tay cô, vừa mừng vừa sợ, "Cái này, đây là...?"

Kiều Tinh Lâm có chút ngượng ngùng, "Lâm Thâm cầu hôn con, con đã đồng ý rồi. Đây là chiếc nhẫn cầu hôn."

Bà Tống sững sốt một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đây chính là chuyện tốt! Trước đó bà còn buồn rầu về chuyện chung thân đại sự của Kiều Tinh Lâm, tóc cũng sầu đến bạc trắng. Bình thường mà nói, dựa theo độ bận rộn của Kiều Tinh Lâm thì phải xem mắt mấy chục lần mới bắt đầu nói yêu đương, thuận lợi đến kết hôn thì cũng phải mất ba bốn năm, hơn nữa Kiều Tinh Lâm cũng không muốn phối hợp.

Bây giờ thì tốt rồi, yêu đương kết hôn trong vòng một năm đã làm xong, người con rể Lâm Thâm này bà lại không moi ra được tật xấu, chàng thanh niên mặt mày sáng sủa đứng ở nơi đó chính là lựa chọn số một, bà còn có gì mà mất hứng chứ?

"Ông Kiều, ông mau nhìn đi, tôi chưa từng thấy chiếc nhẫn nào đẹp như vậy!"

Kiều Chấn Hưng kinh ngạc hơn bà Tống nhiều, ngoài khiếp sợ, ông còn có chút tức giận.

"Chuyện lớn như kết hôn mà con không bàn bạc với chúng ta đã đồng ý rồi!?" Ông gần như là hét lên.

Lỗ tai của Kiều Tinh Lâm thiếu chút nữa bị ông làm điếc, cô vừa định nói thì Lâm Thâm đã đi tới bên cạnh cô, nói với Kiều Chấn Hưng: "Chú, không trách Tinh Lâm."

"Đương nhiên tôi không trách con bé, cậu và ba cậu đã bàn bạc xong chưa?" Trong giọng nói của Kiều Chấn Hưng mang vẻ châm chọc, "Có cần đi làm công chứng tài sản trước hay không?"

Bà Tống kéo Kiều Chấn Hưng, "Ông xem ông này, dọa bọn nhỏ rồi."

Kiều Chấn Hưng hất tay bà Tống ra, đi tới phía trước, "Tôi cũng không muốn con gái tôi thiệt thòi, đến nhà chồng nhìn sắc mặt họ. Con gái tôi muốn đàn ông như thế nào mà không có? Cần gì phải là nhà bọn họ chứ?"

Sở dĩ Kiều Chấn Hưng tức giận như vậy, trừ lần trước gọi điện thoại cho Lâm Thế Hằng, ông không thể nào không cúi đầu chịu thấp vế, nín giận trong bụng ra thì mấy ngày trước ở trên một bữa cơm còn vô tình nghe được tin Lâm Thế Hằng cho Lâm Thâm xem mắt. Nói là cả nhà đàng gái đều đi, Lâm Thế Hằng còn rất hài lòng.

Ông cảm thấy nhân phẩm của cha con nhà họ Lâm có vấn đề, rõ ràng Lâm Thâm đang yêu đương mà lại còn đi coi mắt. Đây không phải là xem con gái ông như bánh xe dự phòng sao? Ông không yên tâm, muốn đến xem thử nhưng lại không muốn vạch trần ở trước mặt con gái, sợ cô khổ sở.

"Ba, ba nói sao ba lại bắt bẻ như vậy, con cũng đã đồng ý rồi..."

"Con đồng ý, ba có thể không đồng ý!" Kiều Chấn Hưng nghiêm túc nói.

Kiều Tinh Lâm thật là hết nói nổi, lão đầu này làm sao vừa thối vừa cứng như vậy?

Bà Tống cũng muốn giảng hòa, nhưng bà biết rõ tính khí ông chồng mình hơn ai cả, bình thường mặc dù bá đạo một chút nhưng vẫn nói phải trái. Lần này lại kiên quyết phản đối chuyện của con gái cùng Lâm Thâm như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Chuyện này khẳng định không liên quan đến con gái mà đó chính là chuyện nhà Lâm Thâm. Đã như vậy, mẹ con bọn họ tránh một chút, để cho hai người này nói rõ ràng có thể sẽ tốt hơn.

"Tinh Nhi, con và mẹ đi đây một chút." Bà Tống đi kéo Kiều Tinh Lâm.

Kiều Tinh Lâm không hiểu, lúc này bỏ ông Kiều và Lâm Thâm ở nơi này, một hồi sẽ xảy ra xung đột mất. Với tính khí hung dữ của ông Kiều thì ai cũng không chắc ông ấy sẽ làm ra cái gì.

Bà Tống kiên trì, Lâm Thâm cũng gật đầu với Kiều Tinh Lâm một cái, tỏ ý không sao, Kiều Tinh Lâm không thể làm gì khác hơn là đi theo bà Tống ra ngoài.

Trước khi vào thang máy, Kiều Tinh Lâm vẫn chưa yên tâm mà quay đầu nhìn một cái, bà Tống kéo tay cô nói: "Yên tâm đi, chờ chúng ta trở lại, có lẽ sẽ tốt. Con và mẹ đi xuống công viên dưới lầu đi dạo một vòng."

Phải không? Kiều Tinh Lâm tỏ ra rất hoài nghi.

Bên trong phòng khách, rốt cuộc chỉ còn lại hai Kiều Chấn Hưng và Lâm Thâm. Kiều Chấn Hưng đứng đưa lưng về phía Lâm Thâm, trầm giọng nói: "Nhà họ Kiều chúng tôi mặc dù không có tiền có thế như nhà họ Lâm các người, nhưng con gái của Kiều Chấn Hưng tôi cũng không phải có thể mặc người tùy tiện vui đùa."

"Những lời này của chú là ý gì? Có phải có chuyện gì cháu không biết hay không?" Lâm Thâm hỏi.

Kiều Chấn Hưng hừ lạnh một tiếng, "Tháng trước, Tinh Lâm ở nước ngoài quay chương trình, cậu và ba cậu đi xem mắt phải không?"

Lâm Thâm không nghĩ tới Kiều Chấn Hưng cũng biết chuyện này, liền vội vàng giải thích: "Ba cháu tự chủ trương, trước khi đi cháu cũng không biết đó là buổi mắt. Cháu cũng từ chối ngay tại trận."

"Từ chối lần này, lần sau thì sao?" Kiều Chấn Hưng nói, "Ba cậu chỉ cần không chịu chấp nhận Tinh Lâm thì sẽ luôn sắp xếp cho cậu xem mắt. Nếu như ông ta không đồng ý cho hai đứa kết hôn thì cậu còn có thể không vâng lời ông ta sao? Cậu không sợ ông ta thu hết thẻ của câu, thậm chí không cho cậu công việc trong tập đoàn, đến lúc đó nguồn kinh tế của cậu là gì? Để Tinh Lâm nuôi cậu sao? Cậu còn trẻ, đừng dựa vào sự bồng bột nhất thời."

Lâm Thâm bình tĩnh hoà nhã nói: "Chú, chú hiểu lầm rồi. Đừng nói bây giờ ba cháu đã không phản đối hai đứa cháu ở bên nhau, mà dù ông ấy có phản đối thì cháu cũng sẽ không để cho Tinh Lâm chịu một chút tủi thân nào. Tình hình nhà cháu có thể chú không hiểu rõ, bây giờ mặc dù cháu đi làm ở công ty ba cháu, nhưng cháu độc lập kinh tế, cháu không động vào một đồng nào của ba cháu cả. Trừ việc này ra, lúc học đại học cháu đã đầu tư rất nhiều, trước khi trở về nước đã làm việc ở Cao Thịnh mấy năm. Cho dù ba cháu đuổi cháu thì cháu cũng có thể ra ngoài tìm việc làm. Ngoài ra nhà cháu cũng coi như có vài mối quan hệ trong giới giải trí, cũng có thể giúp Tinh Lâm trong sự nghiệp của cô ấy."

Kiều Chấn Hưng nghe xong lời giải thích của anh thì không nổi giận nữa. Ông tiếp xúc với những đứa con nhà giàu kia, cho dù không dựa vào gia đình thì cũng sẽ cầm thẻ cha mẹ cho. Đến nay mới gặp Lâm Thâm là người đầu tiên dám nói lớn tiếng không cần một đồng của gia đình. Đối với điểm này, ông vẫn rất hài lòng.

Kiều Chấn Hưng từ từ xoay người lại, chân mày hơi nhướng lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng.

"Liên quan tới chuyện công chứng tài chính, cháu cũng không tính làm. Cháu thậm chí có thể giao tất cả tài sản dưới tên cháu cho Tinh Lâm, mặc dù vậy đối với cô ấy mà nói, chuyện này nhỏ nhặt không đáng kể. Cháu biết bây giờ có thề hoặc là bảo đảm cái gì với chú đều vô ích. Cháu hy vọng cháu có thể sử dụng thời gian sau này để chứng minh với chú, cháu thật lòng yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy sống cả đời, cho nên mới muốn kết hôn với cô ấy. Đồng thời, chúng cháu cũng rất hy vọng có thể được chú và cô chúc phúc."

Lâm Thâm cười một chút rồi nói tiếp: "Nói ra không sợ chú cười nhạo, hồi cấp ba cháu đã thích cô ấy. Khi đó ba mẹ cháu ly dị, gây cho cháu đả kích rất lớn. Bởi vì sợ mẹ cháu lo lắng, cho nên cháu luôn giả vờ không bị ảnh hưởng bởi chuyện đó. Cháu say mê đàn violon, không hề quan tâm bất kỳ chuyện chung quanh, thật ra thì cháu sợ bạn học ở sau lưng bàn luận chuyện ba mẹ cháu."

"Tinh Lâm không giống những bạn học khác, ban đầu cô ấy cũng không để ý đến cháu. Cháu cho rằng cô ấy biết chuyện trong nhà cháu nên không muốn chơi với cháu. Sau đó mới biết, bởi vì thi giữa kỳ cháu vượt qua cô ấy đứng đầu lớp môn ngữ văn nên cô ấy không phục lắm, âm thầm so tài với cháu."

Nhớ tới chuyện năm xưa, chân mày khóe mắt của Lâm Thâm mang theo thần sắc dịu dàng.

"Khi đó, cháu cảm thấy cô gái này rất mạnh mẽ, rất có chủ kiến. Cô ấy giống như ánh mặt trời vậy, có thể chiếu sáng người bên cạnh, cháu không tự chủ bị cô ấy hấp dẫn, nhưng ba năm cấp ba, chúng cháu luôn duy trì quan hệ rất đơn thuần. Cháu vốn muốn chờ sau khi thi đại học sẽ bày tỏ với cô ấy. Nhưng nhà xảy ra biến cố, cháu đi nước ngoài, cho đến đầu năm nay mới trở về. Nói những chuyện này với chú không có ý tứ gì khác. Chỉ là muốn nói cho chú, phần cảm tình này mười đầu năm luôn tồn tại. Không phải chúng cháu nhất thời xúc động, cũng không phải là bởi vì thân phận ngày hôm nay của cháu hay cô ấy có thay đổi gì. Chúng ta chẳng qua là kéo dài mối tình đầu mười năm chưa bắt đầu kia thôi. Cho nên chúng cháu tin tưởng đối phương, nguyện ý giao phó bản thân."

Kiều Chấn Hưng mặc dù không hiểu Lâm Thâm nhưng nghe được sự chân thành trong lời nói của anh. Ông lại ngồi trên ghế sa lon, nhìn Lâm Thâm, "Tôi không thể nào nói ngay bây giờ rằng tôi đồng ý hôn sự này. Nhưng con gái tôi chọn cậu, lời cậu mới nói cũng bỏ đi băn khoăn của tôi. Cậu phải nhớ kỹ, tôi chỉ có một đứa con gái, nếu sau này cậu để nó chịu bất kỳ tủi thân nào thì tôi sẽ không tha cho cậu."

"Xin chú yên tâm." Lâm Thâm khom người một cái, "Cảm ơn chú."

Kiều Tinh Lâm và bà Tống đi dạo về, Lâm Thâm đã cùng Kiều Chấn Hưng ở trong phòng khách chơi cờ vây. Kiều Tinh Lâm không biết Lâm Thâm còn biết trò này, đi tới bên cạnh bọn họ nhìn, cô nhìn đến choáng váng đầu mới đi chơi điện thoại.

Lâm Thâm hạ cờ rất ung dung, Kiều Chấn Hưng lại mặt đầy nghiêm túc, sau mấy nước cờ, mặt mũi ông Kiều có chút không nén được giận. Thằng nhóc này thật sự không tha cho ông một chút nào cả. Nói đánh hết mình thì thật sự không chút lưu tình. Anh cũng coi là sức lực ngang nhau với ông rồi.

Đến khi Lâm Thâm phải đi về, ông Kiều lại chủ động bảo Kiều Tinh Lâm tiễn anh đi.

Kiều Tinh Lâm đưa Lâm Thâm đến ngoài cửa, tò mò hỏi: "Chuyện kết hôn của chúng ta, ba em rốt cuộc đã đồng ý rồi hả?"

"Đồng ý rồi." Lâm Thâm gật đầu.

"Rốt cuộc anh nói với ông ấy thế nào vậy? Tính tình của ba em cố chấp có tiếng."

Lâm Thâm suy nghĩ một chút, "Dùng tình cảm chân thành?"

Kiều Tinh Lâm thật muốn trợn trắng mắt, chân tình thực cảm con khỉ đó! Cô nhấn thang máy đi xuống, Lâm Thâm còn nắm tay cô, "Nếu ải của cô chú đã qua, vậy tối mai tới nhà anh nhé? Qua đêm ấy."

Kiều Tinh Lâm hận không thể bịt miệng anh, mặc dù ở chỗ này nói chuyện người ngoài không nghe được nhưng người này, có phải quá trắng trợn rồi không?

"Theo đuổi ánh sáng sắp lên sóng rồi, em ở nhà không được mấy ngày mà không tính ở bên anh?" Lâm Thâm sờ sau tai Kiều Tinh Lâm, ngó lơ cửa thang máy đã được mở ra, không hề có ý muốn đi.

Kiều Tinh Lâm vốn chính là người bay trên không trung, hiếm khi nghỉ phép ở nhà, giống như Ngưu lang Chức Nữ chia cách hai nơi, quả thật thật hành hạ người.

"Được rồi, tối mai em qua, anh đi mau đi." Kiều Tinh Lâm đỏ mặt đẩy anh.

Lúc này mới Lâm Thâm mới hài lòng đi vào thang máy.

Kiều Tinh Lâm vẫy tay với anh, chờ thang máy đóng lại, cô mới về nhà.

Lâm Thâm ở trong thang máy lấy điện thoại ra, An Hoa nói đã bắt được paparazzi ở bãi đỗ xe đó rồi, quả nhiên chụp lén không ít hình, còn hỏi anh nên xử lý như thế nào.

Lâm Thâm suy nghĩ một chút, quyết định: Chọn một số bức hình có thể, để cho anh ta tung ra ngoài.

An Hoa kinh hãi, trả lời: Tổng giám đốc Lâm, ngài nghiêm túc? Một khi lộ ra, ngài và cô Kiều... Anh ta chưa gửi đoạn tin nhắn này thì đã phản ứng kịp. Ý ông chủ chính là muốn công khai sao?

Anh ta thật là ngốc. Lập tức xóa câu phía trên, trả lời: Biết rồi ạ.