Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 34: - Không




- Editor: BlackObs
Mục Tiểu Phàm xách hành lý một mạch về ký túc xá.
​"Tiểu Phàm, tốt quá em về rồi". Bạn cùng phòng vội vã ra đón.
​"Học tỷ sao rồi chị?" Mục Tiểu Phàm bỏ hành lý qua một bên, đến trước giường nhìn gương mặt phờ phạc của Hứa Hạ mà xót xa vô cùng.
​"Học tỷ, học tỷ?" Mục Tiểu Phàm khẽ kêu.
Đôi mắt Hứa Hạ hơi nhướng lên, khi thấy rõ người trước mặt, nàng có chút ngẩn ngơ.
​"Học tỷ, chúng ta đến phòng y tế nha?". Mục Tiểu Phàm nắm tay đối phương nhỏ nhẹ nói.
​"Không đi". Hứa Hạ nhắm mắt lại.
​Mục Tiểu Phàm không thèm nghe lời nàng, khom người xốc chăn ra, bế người đang nằm lên.
​"Tiểu Phàm!?" Mấy người Dương Dao Dao mới đầu đều sửng sốt trước hành động này, nhưng rồi ai cũng nhận thức người trước mặt vốn là cao thủ đánh nhau, sức lực dĩ nhiên không thể đùa được.
​"Em mang chị ấy đến phòng y tế, các chị cũng nghỉ sớm đi". Mục Tiểu Phàm nói.
​"Mục Tiểu Phàm, thả chị xuống". Hứa Hạ khàn giọng tức giận nhìn Mục Tiểu Phàm.
​"Ngoan, mình đến phòng y tế". Mục Tiểu Phàm hôn lên trán Hứa Hạ, ôm nàng xuống lầu.
​Hành động này làm Hứa Hạ càng xấu hổ hơn, lỗ tai cũng đỏ ửng.
​Ba người còn lại trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng hai người rời đi rồi lại đưa mắt nhìn nhau, họ ngầm hiểu đúng là chỉ có Mục Tiểu Phàm mới dám to gan trực tiếp bế học tỷ đến phòng y tế.
​"Bạn sinh viên này đến..." Bác sĩ chưa nói dứt câu, ngẩng đầu đã thấy tư thế thân mật của hai người vừa tới, dù có chút kỳ quặc nhưng tinh thần bác sĩ vẫn là trên hết, lập tức hỏi: "Bạn em bị làm sao?".
​"Bác sĩ, chị ấy phát sốt, bác sĩ khám xem chị ấy thế nào". Mục Tiểu Phàm nói.
"Đến ngồi xuống đi".
​Kế tiếp Mục Tiểu Phàm vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe bác sĩ căn dặn, Hứa Hạ thì mân môi chăm chăm nhìn kim tiêm trong tay bác sĩ.
"Dạ, em nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ". Mục Tiểu Phàm nói.
​Bác sĩ chuẩn bị xong dụng cụ liền nói với Hứa Hạ: "Em vươn tay ra".
​Hứa Hạ cụp mắt xuống giống như là không nghe thấy.
"Này bạn học?" Bác sĩ kêu.
​Mục Tiểu Phàm nhìn nữ thần, hỏi nhỏ: "Học tỷ, chị sao vậy?".
"Chúng ta về thôi". Hứa Hạ trầm giọng.
​"Truyền nước biển xong mới được về". Mục Tiểu Phàm thuyết phục.
​"Không, bây giờ đi về". Hứa Hạ nhíu mày nói.
​Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nữ thần, lại nhìn kim tiêm trên tay bác sĩ, Mục Tiểu Phàm đã hiểu vấn đề, cô nắm tay Hứa Hạ nói: "Học tỷ, đừng sợ, có em ở đây, truyền một chút là xong, không thôi sốt nặng hơn là mệt lắm đó".
"Chị uống thuốc được rồi". Hứa Hạ nắm chặt tay cô nói.
​"Uống thuốc lâu hết". Mục Tiểu Phàm ôm nàng dụ dỗ: "Cái này hiệu quả rất nhanh." Dứt lời liền kêu bác sĩ đến.
​Hứa Hạ nhắm mắt nhăn mặt quay đầu sang chỗ khác.
​Nhìn bộ dáng nữ thần, Mục Tiểu Phàm đau lòng càng ra sức ôm nàng, giống như là làm vậy có thể mang lại cảm giác an toàn cho đối phương.
​"Học tỷ, đã xong rồi".
​Hứa Hạ không để ý tới cô, đầu vẫn quay chỗ khác, lát sau có lẽ do mỏi cổ nàng mới chịu xoay đầu lại.
​"Học tỷ, chị mệt thì cứ dựa vào vai em ngủ chút đi".
​"Không cần".
​Mục Tiểu Phàm cắn cắn môi nói: "Học tỷ, chị đừng khách sáo với em vậy chứ".
​"Không có". Hứa Hạ rủ mắt xuống.
"Sao không có? Giờ nhìn em mà chị còn không muốn kìa". Mục Tiểu Phàm cảm thấy bị tổn thương.
​Hứa Hạ giữ im lặng.
​Mục Tiểu Phàm trầm giọng: "Học tỷ, chị có chán ghét em không?".
​"...không".
​"Vậy là thích em".
​"Không..." Hứa Hạ ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống.
​"Học tỷ, vậy chị có chán ghét chuyện em thích chị không?". Mục Tiểu Phàm nhẹ giọng hỏi.
​"Ghét thì sao? Em sẽ để tâm à?". Hứa Hạ hỏi ngược.
​Mục Tiểu Phàm nghẹn lời, đúng như Hứa Hạ nói, dù người ta ghét hay không thì cô cũng sẽ không để tâm đến, không, chính xác là không muốn để tâm.
Truyền hết nước biển, Mục Tiểu Phàm lại bồng Hứa Hạ lên.
​"Tự chị đi được". Hứa Hạ hơi giãy ra.
​"Em muốn ôm chị thế này". Mục Tiểu Phàm nắm chặt cánh tay nàng.
​"Đối với cô gái nào em cũng đều nói vậy sao?". Chẳng biết sao trong đầu Hứa Hạ chợt hiện lên ánh mắt trìu mến nhìn Mục Tiểu Phàm của cô bạn kia lúc ban ngày, điều đó khiến lòng nàng thấy khó chịu, bất giác thốt ra câu hỏi.
​Mục Tiểu Phàm tròn mắt vô tội nói: "Học tỷ, bộ nhìn qua cảm thấy em rất lạm tình sao?"
​Hứa Hạ nhìn khuôn mặt Mục Tiểu Phàm, sau đó dời tầm mắt.
"Em là trung khuyển, trung thành muốn chớt mà bị chị nói như thể em là thứ xấu xa gì đâu, học tỷ, chị đã thành công hấp dẫn em". Mục Tiểu Phàm không muốn làm cho bầu không khí thêm lúng túng khó xử, vì vậy tỏ ra hài hước.
​"Trung khuyển, em hả??" Hứa Hạ liếc mắt qua đối phương rồi lại nhìn thẳng phía trước lầm bầm: "Không giống chút nào".
​"Gâu gâu gâu, chủ nhân, đời này trung khuyển chỉ theo một mình chị". Giờ này sĩ diện gì gì thì Mục Tiểu Phàm cũng bỏ hết.
Nghe mấy lời ... này Hứa Hạ đúng là chỉ có nước nhìn thẳng, nhưng khoé miệng lại âm thầm cong lên.
​Đèn đường rọi xuống, Mục Tiểu Phàm thấy rõ nụ cười của nữ thần, tâm tình vốn dĩ buộc chặt bây giờ mới có thể thả lỏng.
​"Gâu gâu gâu, chủ nhân, chị thật sự không thích em sao?". Mục Tiểu Phàm hoàn toàn buông bỏ hình tượng rồi.
​Tâm trạng Hứa Hạ cũng đã tốt hơn lên, nàng nói: "Nếu em thật sự là trung khuyển thì chị sẽ thích".
​"Gâu gâu gâu, chủ nhân, em quá yêu chị, để cho chị thích em, từ giờ về sau em sẽ là trung khuyển, đến đây để trung khuyển hôn một cái". Nói xong liền muốn hôn.
​"Có người kìa, thả chị xuống mau". Hứa Hạ lấy tay chặn môi Mục Tiểu Phàm lại, nghiêng mặt sang một bên tuy vậy nụ cười nơi khoé miệng càng sâu hơn.
​Mục Tiểu Phàm thấy tấn công trực diện không được, nên chuyển sang liếm nhẹ lòng bàn tay nữ thần.
Lòng bàn tay đột nhiên có cảm giác nóng ẩm, Hứa Hạ rụt tay về, trừng mắt hăm doạ Mục Tiểu Phàm.
​Mục Tiểu Phàm ngây thơ vô số tội nhìn nàng, đáng thương nói: "Gâu gâu, chủ nhân, chị đã nói thích em mà".
​"Ừ". Qua hồi lâu Hứa Hạ mới ngượng ngùng lên tiếng thừa nhận.
​Tuy thanh âm của đối phương nhỏ xíu, nhưng Mục Tiểu Phàm vẫn nghe được, cô hưng phấn bồng học tỷ chạy vèo đi.
​Hứa Hạ hốt hoảng ôm cổ Mục Tiểu Phàm, thốt lên: "Em điên rồi?!".
​"Dạ vâng, chủ nhân". Mục Tiểu Phàm bật cười khúc khích, hết sức trẻ con.
​Rốt cuộc cô cũng nghe được nữ thần thừa nhận thích mình dù là trong lúc bản thân làm trung khuyển. Nhưng vì nữ thần, cô sẵn sàng làm trung khuyển cả đời!
​Thế là ngày tiếp theo...
​"Gâu gâu, chủ nhân, ngồi dậy ăn cháo nào".
​"Gâu gâu, chủ nhân, mau lấy thuốc uống, à không, để em lấy cho chị".
​"Gâu gâu, chủ nhân, chị nằm nghỉ đi, đừng có ngồi xem sách nữa".
Cả bọn Dương Dao Dao: "...." thấy mà nổi da gà, ai cũng nghĩ không phải Hứa Hạ bị sốt mà Mục Tiểu Phàm mới chính là kẻ đang phát sốt, hơn nữa sốt đến cháy hỏng đầu óc rồi.
​"Dao Dao, hôm nay chúng ta cùng đi thư viện nha". Hạ Hạm vừa lúc đến tìm.
​"Gâu gâu, chủ nhân, mau nhắm mắt lại".
​Hạ Hạm: "... !" Nàng đưa mắt nhìn Mục Tiểu Phàm rồi lại nhìn Dương Dao Dao, ngỡ ngàng hỏi: "Đó là Mục Tiểu Phàm hả? Là bá vương Mục Tiểu Phàm mà toàn trường đều sợ hãi sao?". Làm gì bây giờ trông cứ như người mắc bệnh thần kinh??
​"Đó là tình thú*, tình thú a, các cậu không hiểu được đâu". Một cô bạn cùng phòng nói như rất am hiểu.
<*thú này là trong hứng thú, sở thích, không phải trong con thú đâu nha 😂>
​Mấy người còn lại: { Cạn lời }
​Vì vậy cả ngày, toàn thể bạn cùng phòng đều nghe suốt bên tai: "Gâu gâu, chủ nhân..." "Gâu gâu, chủ nhân..." Đến nỗi trong lúc ngủ, các nàng đều mơ thấy Mục Tiểu Phàm có hai tai vểnh lên, phía sau có cái đuôi thật dài, khi thấy Hứa Hạ liền thè lưỡi ra, đôi mắt rực sáng, đuôi lắc qua lắc lại.
Sáng hôm sau, mọi người đồng loạt dùng ánh mắt dò xét chằm chằm nhìn trên đỉnh đầu và sau mông Mục Tiểu Phàm, làm Mục Tiểu Phàm cũng tưởng các nàng bị thần kinh tới nơi.
Hôm nay Mục Tiểu Phàm vừa tính gâu gâu thì đã bị Hứa Hạ dùng lệnh cưỡng chế, nếu còn kêu gâu gâu sẽ đuổi ra ngoài, Mục Tiểu Phàm mới đành ngậm miệng lại.
Trôi qua một tuần, cuối cùng đâu cũng vào đấy khôi phục như bình thường. Hứa Hạ bị trung khuyển Mục Tiểu Phàm dây dưa suốt tuần, từ nay về sau không bao giờ cho phép Mục Tiểu Phàm tái diễn nữa-,-!
​Từ khi nghe được nữ thần cũng thích mình, Mục Tiểu Phàm càng bám dính nữ thần chặt hơn, thiếu điều hận không thể đeo sát người Hứa Hạ, người ta đi toilet cô cũng chen vào, bị đối phương liếc trắng mắt mới ngậm ngùi đi ra.
<!!!! Biến thái >
Lưu Đình Đình cũng đưa Mục Dao Dao về nhà mấy hôm rồi, hiện giờ đã trở lại trường học.
"Có bạn nào giải được đề bài này không?". Giáo sư đứng trên bục hỏi.
Phía dưới có thưa thớt vài mạng giơ tay, giáo sư chỉ một người trong số đó lên bảng làm bài.
​Mục Tiểu Phàm chính là kẹo cao su, một tay nắm tay nữ thần, tay kia cầm viết ghi bài. Có thể nói là hoàn toàn mãn nguyện, mỹ nhân và bài vở đều cùng lúc, không bỏ sót cái nào.
​Buổi tối, Mục Tiểu Phàm thật muốn chui vào trong chăn nữ thần ngủ chung, nhưng do phòng ký túc xá còn người khác, cô đành phải kiềm nén.
​Thẳng đến hai tiết học cuối chiều thứ sáu.
​"Học tỷ, đêm nay chúng ta ngủ ở lớp học thêm nha".
​Thật ra thì cứ mỗi thứ sáu, Hứa Hạ đều sẽ đến đó ngủ, chẳng qua Mục Tiểu Phàm cứ thích nhắc lại.
​Hứa Hạ "Ừ" một tiếng, tay vẫn ghi chép, không quay đầu lại.
​Mục Tiểu Phàm nhìn nữ thần có vẻ chẳng để tâm đến mình, sợ đối phương không nghe mình nói gì, vì vậy nói thêm lần nữa.
​Hứa Hạ cũng chỉ "Ừ" rồi thôi.
Mục Tiểu Phàm nghe kiểu gì cũng thấy câu trả lời của người kia không mấy tin cậy. Nhưng không sao, tan học cô cứ kéo nữ thần đi theo mình là được.
Cả buổi học, Mục Tiểu Phàm ngồi âm thầm tự vui sướng, Hứa Hạ thì chăm chú nghe giảng bài. Hết tiết, Mục Tiểu Phàm mới giật mình nhận ra suốt 45 phút vừa qua, cô không nghe lọt được chữ nào từ giáo sư!
​"Đi thôi". Hứa Hạ thu dọn sách vở nói.
​"Ah oh". Mục Tiểu Phàm ngơ ngác đứng lên vội vàng theo sau.
Đi được nửa đường Mục Tiểu Phàm cũng hết xoắn xuýt chuyện bài giảng, so giữa nữ thần và bài vở dĩ nhiên cô yêu nữ thần hơn. Vả lại mỹ nhân ở ngay trước mặt thử hỏi làm sao không suy nghĩ lung tung cho được?!
​Đến tối lúc hai người nằm chung giường đắp chung chăn, Mục Tiểu Phàm bắt đầu không ngoan ngoãn.
Toàn thân cô hệt như con bạch tuộc quấn lấy Hứa Hạ, thế mà vẫn thấy chưa đủ, cô lại luồn tay vào trong áo nữ thần, vuốt ve tấm lưng trơn láng, yêu thích không thôi.
​"Mau ngủ đi". Hứa Hạ nhắm mắt nói, cố gắng không để ý đến bàn tay tác quái kia.
​"Học tỷ, chúng ta cùng nhau vận động chút đi". Mục Tiểu Phàm ghé sát tai Hứa Hạ mập mờ nói.
​Hứa Hạ tiếp tục nhắm mắt.
​"Học tỷ ~" Mục Tiểu Phàm kéo dài âm cuối, ngón tay không chút yên phận, ngọ nguậy sau lưng Hứa Hạ.