Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 37: - Đi trường cảnh sát




- Editor: BlackObs
Hứa Hạ nằm xuống bãi cỏ, đôi mắt sáng trong nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

​Mục Tiểu Phàm nằm sát bên cạnh nữ thần, đáng thương nói, "Học tỷ, không phải là em cố tình không nói cho chị biết đâu".

​"Mấy ngày trước chị đã biết rồi". Hứa Hạ nói.

​"Hở?" Mục Tiểu Phàm khá bất ngờ, cô tiếp nhận thông tin xong liền nhớ tới cuộc nói chuyện mấy ngày trước giữa mình và Tôn Bình Lam, cô nuốt nước bọt, hô hấp có phần gấp gáp, giọng run run: "Học tỷ...sở dĩ...sở dĩ hôm đó chị nói không muốn gặp em nữa là bởi vì nghe được em nói câu kia, chứ không phải do chị chán ghét em phải không?".

​"Ừ".

​"Học tỷ, em yêu chị!". Mục Tiểu Phàm cao hứng nhào tới, kích động hôn cuồng lên mặt nữ thần, thậm chí còn phát âm thanh, "Moah moah..."

​Hứa hạ: "..."

​"Học tỷ, chị nói xem, có phải lúc đó chị rất đau lòng hay không? Có phải nghĩ em đúng là đồ cặn bã hay không?". Mục Tiểu Phàm dựa vào người Hứa Hạ liên tục hỏi.
Bị nghĩ là cặn bã mà còn hưng phấn hỏi như thế chắc chỉ có mỗi mình đứa ngốc này. Hứa Hạ khẽ búng trán Mục Tiểu Phàm, tâm tình tốt đẹp hỏi: "Tại sao em lại cho là chị không cần em?".

​Mục Tiểu Phàm xoa xoa cái trán, như con bạch tuộc dính chặt người nữ thần, thủ thỉ: "Chị không những có trí tuệ, gương mặt vóc dáng xinh đẹp được mọi người khen ngợi mà tâm tính lại còn thiện lương, ôi trời, nói tóm lại là cái gì cũng tốt hết, tốt đến mức em chỉ muốn giấu chị đi để chị thuộc về một mình em mà thôi". Dứt lời cô liền bá đạo ôm nữ thần.

​Hứa Hạ trầm thấp nở nụ cười, ôm cô gái trên người mình, nhìn muôn vì sao sáng cảm thấy tâm trạng chưa bao giờ thoải mái yên bình như lúc này.

​"Học tỷ". Mục Tiểu Phàm chống tay hơi nhổm dậy, từ trên nhìn xuống nữ thần, nháy mắt trong đầu cô hiện ra ý niệm phải áp nữ thần. Cô bị ý niệm đó kích thích đến xém chút sặc nước bọt, ho khan một trận xong mới nói: "Học tỷ, mai mốt buổi tối em có thể đến tìm chị không?".
Ban ngày chắc là cô không có thời gian rồi, chỉ có thể lẻn ra buổi tối mà thôi.

​"Ừ".

​"Thật sao?" Mục Tiểu Phàm hưng phấn lại nằm đè xuống người nữ thần, bốn chữ đẩy ngã nữ thần không ngừng toát ra trong đầu khiến toàn thân cô run lên nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ nghiêm túc nói: "Học tỷ, chị thật sự là quá tốt". Nói xong lập tức hôn lên môi nữ thần.

​Hứa Hạ không ngượng ngùng như cô nghĩ, ngược lại rất thoải mái hợp tác.

​"Ưm...". Cả người Mục Tiểu Phàm như nhũn ra, đại não bắt đầu mơ hồ, trong một giây lại giật mình thanh tỉnh, lòng không ngừng nhắc nhở: Áp nữ thần áp nữ thần!

​Hứa Hạ chèn một chân giữa hai chân Mục Tiểu Phàm, nàng hơi nâng đầu gối chạm vào vùng tam giác mật của cô.

​"Ưm..." Mục Tiểu Phàm kẹp hai chân, triệt để yếu đuối nằm trên người nữ thần, đầu óc muốn lâng lâng.

​Hứa Hạ chậm rãi dùng chân cọ sát vào nơi nhạy cảm của Mục Tiểu Phàm khiến cho mông Tiểu Phàm vì thế cũng lắc lư theo, hai mắt mờ mịt... không biết thời khắc này cô phóng đãng đến cỡ nào.
Tới khi cô lấy lại chút tỉnh táo thì phát hiện mình đã bị nữ thần đặt dưới thân.

​"Nhắm mắt lại". Hứa Hạ hôn mi mắt cô ra lệnh.

​"Ưm...Sẽ... Sẽ có người". Mục Tiểu Phàm dè dặt.

​"Sẽ không". Hứa Hạ nhoẻn miệng cười.

Nữ thần thích thể loại dã chiến sao? Thật là kích thích a!

​Mục Tiểu Phàm cảm thán xong hoàn toàn đê mê chìm đắm dưới thân nữ thần.

​Chờ cô mở mắt lần nữa thì nhận ra mình đang nằm trong phòng ký túc xá. Cô liếc nhìn điện thoại di động, đã là trưa ngày hôm sau.

​"Trời ơi, quá dữ dội quá kích thích, mình thật không nhìn ra nữ thần to gan đến vậy". Mục Tiểu Phàm nằm sấp trên giường lầm bầm, bỗng nhiên cô bật dậy ngỡ ngàng: "Tối hôm qua mình không hề phản công được xíu nào? Mình không có phản công được??!".

"Em chịu dậy rồi sao?". Hứa Hạ cầm hộp cơm tiến vào.

​Mục Tiểu Phàm không dám quay đầu lại, chính xác là không dám nhìn nữ thần. Cô vừa mới lên tiếng phản công ngay trước mặt nữ thần, đời cô tàn rồi!

​Lúc ăn cơm, Mục Tiểu Phàm như muốn vùi đầu vào hộp cơm, Hứa Hạ đứng sau lưng lấy sợi dây giúp cô búi tóc lên. Vừa búi xong thì mấy vệt đo đỏ trên da thịt trắng nõn rơi vào tầm mắt, chẳng cần suy nghĩ nàng lập tức xoã tóc cô rối tung ở sau gáy về như ban đầu.

​Mục Tiểu Phàm vốn đang cảm thấy tóc tai gọn gàng thoải mái: "...".

​Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Hứa Hạ nghiêm túc nói: "Tóc dài đẹp".

​"Oh". Mục Tiểu Phàm cúi đầu tiếp tục ăn.

​Thời gian tiếp theo, hai người lại dính như keo khiến cho người chuẩn bị lên kế hoạch tác chiến là Dương Dao Dao thật cảm thấy ngàn chấm....
---
​Qua thêm vài ngày rốt cuộc cũng tới lúc Mục Tiểu Phàm phải đến trường cảnh sát báo danh, mấy ngày nay có thể nói là ngọn lửa tình yêu của cô và học tỷ cháy hừng hực.

​Hôm nay, tiếp điện thoại của ba ba xong Mục Tiểu Phàm liền kéo hành lý xuống lầu, Hứa Hạ cũng theo sau phụ giúp cô chuyển đồ.

​Từ xa Mục Tiểu Phàm đã thấy bóng dáng ba mình đứng cạnh chiếc Land Rover của ông.

​"Ba". Mục Tiểu Phàm hớn hở chạy tới.
Ông Mục đón lấy hành lý của cô bỏ vào cốp sau.

​Hứa Hạ đi đến thấy dáng người quen thuộc kia, nàng có chút sững người.

​"Học tỷ". Mục Tiểu Phàm quay đầu lại vừa vặn bắt gặp dáng vẻ ngẩn ngơ của nữ thần, cô đến gần hỏi: "Học tỷ, chị sao vậy?".

​"Không có gì." Hứa Hạ cụp mắt xuống, che giấu tâm tư, gật đầu chào ông Mục, mang túi đồ bỏ vào sau xe.

​"Đây là học tỷ mà con vẫn luôn nói tới đó à?".

​"Đúng vậy đó ba." Mục Tiểu Phàm tự hào nói.

​"Không tệ". Ông Mục hài lòng gật gù.

"Đương nhiên". Sau này chị ấy sẽ là vợ của con gái ba, làm sao không tốt đẹp cho được, Mục Tiểu Phàm thầm nghĩ.

---
Hai cha con rời đi, Hứa Hạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, thật lâu mới khôi phục tinh thần. Nàng nở nụ cười, mặt mày trở nên tươi tắn không thể che giấu được niềm vui.

---
​Trên xe.

​"Ba, ba đã đến chào hỏi các thầy ở trường cảnh sát rồi a?".

​"Đã sớm chào hỏi". Ông Mục căn dặn: "Sau khi vào đây con phải học tập cho giỏi biết không?".

​"Dạ biết." Mục Tiểu Phàm đáp. Cô nhất định sẽ dùng thân phận cảnh sát đứng trước mặt nữ thần, nhất định sẽ làm đối phương nguyện ý gả cho mình.

Ông Mục biết Mục Tiểu Phàm không nói thì thôi còn đã nói chắc chắn sẽ làm được. Hơn nữa lần này cô nhảy lớp đã làm vợ chồng ông hết sức kinh ngạc. Cho nên kế tiếp cô chuyển đến trường cảnh sát tự nhiên là ông rất có lòng tin.
.
.
.
​Mục Tiểu Phàm kéo hành lý tiến vào ký túc xá. Do sớm nửa học kỳ nên bạn cùng phòng so với đời trước đã đổi thành ba người hoàn toàn xa lạ.
Ba người này nghe nói Mục Tiểu Phàm là học sinh bên trường đối diện chuyển qua thì không thèm giấu địch ý, ánh mắt bọn họ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
​Mục Tiểu Phàm chẳng để tâm, cô vui vẻ huýt sáo dọn giường của mình, còn tỉnh bơ quay qua hỏi: "Này bạn, ngày mai học môn gì vậy?".

​Tuy cô biết mỗi sáng năm giờ rưỡi sẽ phải rời giường, xếp hàng chạy điểm danh nhưng lại không biết chương trình học hiện tại thế nào.
Ba người kia đương nhiên đồng lòng không nghe thấy.

​Mục Tiểu Phàm không hỏi tiếp mà nhìn quanh khắp phòng, cô biết mỗi phòng ký túc xá đều có dán thời khoá biểu. Quả nhiên trong vài giây cô đã thấy tờ lịch đó dán ở sau cửa, cô nhanh chóng đọc qua rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
"Chậc, da dẻ trắng trẻo thế kia khéo vài ngày chịu không nổi lại cuốn xéo thôi". Một đứa trong đó châm chọc.

"Phải đó, vậy mà có người lại tưởng vô đây dễ ăn lắm hay sao". Đứa khác phụ hoạ.
Với Mục Tiểu Phàm thì ba cái trò khích tướng này không tác dụng, cô nói ít đi một câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

​Mục Tiểu Phàm không những học trường đối diện mà lại còn xinh đẹp, điều này hiển nhiên làm cho mấy bạn cùng phòng ganh tị phát ra đủ thứ lời khó nghe, thấy Mục Tiểu Phàm im im không nói gì, bọn họ càng thêm quá đáng.

​Mục Tiểu Phàm dọn giường chiếu xong, đứng lên xoay người lại, thản nhiên hỏi: "Nói đã chưa?".

​"Ngươi..."

​Mục Tiểu Phàm cười lạnh: "Tôi làm sao, ý kiến gì thì phân cao thấp chẳng phải sẽ biết à?". Cô không nói gì chắc bọn họ nghĩ dễ ăn hiếp cô lắm.

​Mặc dù nói ít một câu cũng không mất miếng thịt nào nhưng cứ bị nói nheo nhẻo bên tai quả thật rất phiền.

​Ba người vừa nghe cô nói thi đấu liền ngưng bặt, bọn họ ra khỏi phòng ít phút rồi ló đầu vào nói: "Đi".

​Mục Tiểu Phàm không nhiều lời vô ích, cũng đi ra theo.

Lúc sớm Mục Tiểu Phàm cùng ba xách hành lý có đi ngang qua sân thể thao, khi đó có rất nhiều bạn học trông thấy, thậm chí còn trêu nhau là cuối cùng cũng có tiên nữ đến trường bọn họ, song khi họ dò la biết tiên nữ ở trường đối diện chuyển qua liền im thin thít.
Ai mà không biết học sinh hai trường như chó với mèo, hễ gặp mặt là kiếm chuyện. Đã vậy hai trường ở sát bên, đi ăn vặt cùng một con phố cũng có thể vì một que xiên nướng mà đánh nhau, nếu không vì xiên nướng thì là vì thanh danh trường mình.
Bốn người đi ra sân thể thao, dọc đường cả đám người theo đuôi. Hầu hết sinh viên đã biết mỹ nữ mới tới là người của trường đối diện, giờ lại nghe tin có người muốn khiêu chiến mỹ nữ, ai nấy đều rần rần chạy tới hóng hớt. Bọn họ biết kế tiếp nhất định có trò hay để xem.

​Mục Tiểu Phàm đời trước đã trải qua tình cảnh này, lúc đó cô thiệt không hiểu nổi bọn người này làm gì nhốn nháo như xem xiếc khỉ. Mà nay, lần thứ hai đối mặt, ý nghĩ đó của cô vẫn nguyên vẹn.

​"Tuy nhỏ này ở trường bên kia nhưng phải công nhận nó đẹp ghê, đứng gần thế này mới thấy hấp dẫn nè". Trong đám có một đứa nói thầm.
"Có xinh đẹp mấy cũng là trường đối diện". Đứa bạn bên cạnh nói.

​"Tỉ thí sao đây?". Mục Tiểu Phàm xỏ tay vào túi quần, nhếch miệng cười hỏi.

​"Còn làm sao? Đương nhiên là ngươi chọn một người ra đấu, chẳng lẽ ngươi muốn một chọi ba?". Bạn cùng phòng giễu cợt.
​Thấy bốn phía ngày càng nhiều người vây xem, bạn cùng phòng càng thêm đắc ý, nếu như đánh bại học sinh trường bên kia thì chắc rằng các cô sẽ nổi danh toàn trường.
"Cũng được thôi". Mục Tiểu Phàm tỏ vẻ không có vấn đề gì.

​"Cái gì?" Đám người ngẩn ra kinh ngạc nhìn Mục Tiểu Phàm, bọn họ nghĩ chắc hẳn cô bị thần kinh.

​"À mà tôi không có muốn mình bị dòm ngó như khỉ đâu nhe". Mục Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.

​Mọi người: "..."