Hôm nay hiếm khi có thời gian nên Đàm Khả Ngải cùng Ngụy Lam ra ngoài hẹn hò. Sau khi hai người xem phim xong đã đến một nhà hàng Vân Nam rất nổi tiếng.
Nguyên liệu của ẩm thực Vân Nam phong phú tươi mới, hương vị cay nồng, Đàm Khả Ngải ăn đến mức hít hà, không còn hình tượng để nói.
Đàm Khả Ngải ngẩng đầu nhìn nữ thần ở phía đối diện. Ngụy Lam ăn uống rất nho nhã, chỉ có gò má ửng đỏ mới biểu hiện ra là cô cũng có hơi sợ cay.
Khi Đàm Khả Ngải đang ngắm mê mẩn thì đột nhiên có người gọi tên Ngụy Lam. "Ngụy Lam?"
Ngụy Lam và Đàm Khả Ngải đồng thời ngẩng đầu nhìn, người đến là Quý Thục Nghi, bạn cùng phòng thời đại học của Ngụy Lam.
"Ngụy Lam, đã lâu không gặp nha! Ồ, đây không phải là bé cưng của cậu sao?" Quý Thục Nghi đưa tay vỗ vai Ngụy Lam, còn nháy mắt vài cái với Đàm Khả Ngải ở đối diện???
Đầu Đàm Khả Ngải đầy dấu chấm hỏi, nói thế là sao? Sao lại gọi mình là bé cưng của Ngụy Lam? Nàng đương nhiên là có biết Quý Thục Nghi, tên của mỗi người trong phòng ký túc xá của Ngụy Lam, sở thích lẫn thành tích nàng đều biết rõ.
"Rốt cuộc hai người cũng ở bên nhau. Haizz, lúc ấy mình nhìn mà nóng cả ruột. Bé cưng à, em cứ hở một tý là lại nằm vùng ở khu ký túc xá bọn chị, dưới khu dạy học nữa, vờ vĩnh ra vẻ người đi đường đi ngang qua nhưng cặp mắt lại không không thể dính lên người Ngụy Lam. Quá rõ ràng! Quý Thục Nghi nhớ lại chuyện cũ, dưới ánh mắt mong chờ xen lẫn tò mò của Đàm Khả Ngải, cô ấy thao thao bất tuyệt kể tiếp.
Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Lam.
"Uổng công chị chờ cưng bước đến tỏ tình gì đó, còn cá cược với Đinh Vũ Hân, cá là em có thể tỏ tình trước khi bọn chị tốt nghiệp không! Kết quả làm chị mất 100 tệ!" Quý Thục Nghi kể đến đây vẻ mặt vẫn đau lòng, ôm ngực như Tây Thị đau tim, "100 tệ đó! Có thể mua được 10 phần Phật nhảy tường ở căng tin đó!"
"Em xin lỗi...... Em có thể bù lại cho chị 100 tệ!" Mắt Đàm Khả Ngải lấp lánh, trong lòng nổi trống vang dội, gấp gáp muốn nghe đáp án của đối phương, "Nhưng vì sao chị lại gọi em là bé cưng của Ngụy Lam thế?"
"Ha ha ha, không cần bù đắp." Lúc này Quý Thục Nghi mới ý thức được không đúng chỗ nào, cô ấy vội vàng quay đầu nhìn mắt Ngụy Lam, lập tức có cảm giác lạnh lẽo như mình không sống được bao lâu nữa. Quý Thục Nghi ý thức được Ngụy Lam căn bản là không để lộ ra chuyện bí mật đó, cô ấy vội vàng ngậm miệng không nhiều lời nữa. Cô ấy vờ đưa mắt nhìn điện thoại, dùng diễn xuất vụng về nói: "Ôi chết! Chồng mình còn đang chờ mình đi tính tiền, mình đi trước đây, tạm biệt hai người! Bách niên hảo hợp nha!"
Quý Thục Nghi nói xong nhanh chóng chạy đi như bôi dầu vào lòng bàn chân.
Chỉ chừa lại Đàm Khả Ngải như nai con chạy loạn chờ mong ngóng nhìn Ngụy Lam. "Chị nguyện ý nói không? Không nói cũng không sao! Giữ lại chút bí mật em cũng thấy rất ok đó nha!"
Đàm Khả Ngải ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi mắt tò mò lấp lánh lại không cho Ngụy Lam có cơ hội từ chối.
Ngụy Lam mím môi, cau mày tựa như đưa ra quyết định khó khăn nào đó. Vài giây sau, cô cẩn thận mở miệng: "Ý cậu ấy là chị cũng thích em."
Trong phút chốc, pháo hoa lộng lẫy nổ vang trong đầu Đàm Khả Ngải. Câu nói của Ngụy Lam làm nàng choáng váng, lý trí ý thức bay đi, nàng như say rượu đạp lên đám mây mềm như bông. Có chuyện gì còn có thể hạnh phúc hơn việc người mình yêu thầm cũng thích mình chứ? Đàm Khả Ngải không nghĩ ra được. Nàng ngây ngô cười nhìn Ngụy Lam, ráng hồng không ngừng lan ra cơ thể nàng, làm đầu óc nàng mơ màng. Đàm Khả Ngải cười rực rỡ như hoa, nói: "Ha ha ha, Ngụy Lam, em rất hạnh phúc. Cảm ơn chị cũng thích em!"
Đàm Khả Ngải bị hạnh phúc lấp đầy, nhìn gò má ửng đỏ cùng ánh mắt né tránh của Ngụy Lam, nói: "Ánh mắt của chị thật tốt!"