Khi Đàm Khả Ngải tới cửa, Trần Khả Tình đã đứng ở cửa đón nàng.
"Ulatr! Rốt cuộc cậu cũng đến! Hai người bọn họ vào cũng phải hơn mười phút rồi đó!" Trần khả Tình lòng nóng như lửa đốt đậm chân, cô ấy nhìn thấy sắc mặt Đàm Khả Ngải không tốt lắm nên cũng không dám nói thêm gì nữa,
"Phỉ Phỉ đâu? Không phải cậu đến cùng cô ấy sao?" Khi ở trên xe Đàm Khả Ngải đã giải phóng bớt tâm trạng, sau khi giải tỏa tâm lý nàng đã tin tưởng Ngụy Lam, Ngụy Lam mà nàng thích sẽ không mập mờ như vậy. Nhưng đã đến thì phải hỏi cho rõ, nàng thở ra một ngụm tạp khí.
"Em ấy chuẩn bị lên máy bay rồi. Lúc nào rồi mà cậu còn hỏi cái này! Sao bản thân cậu không lo lắng chút nào thế! Người của cậu đội nón xanh cho cậu rồi đó!!" Trần Khả Tình bị câu hỏi vu vơ của Đàm Khả Ngải chọc tức, ra vẻ hận sắt không rèn thành thép.
"Không đâu, mình đi hỏi một chút." Đàm Khả Ngải vừa đi về phía club vừa nói.
Trần Khả Tình chưa bao giờ thấy một Đàm Khả Ngải khí định thần nhàn như thế, dường như đối phương đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô ấy kinh ngạc nói, "Tiểu khả ái, cậu thay đổi rồi. Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ giận đến mức nổ tung. Đây, chính là căn phòng này."
Đàm Khả Ngải đứng trước cửa ưỡn ngực hóp bụng, ngẩng đầu mím môi, muốn dung phong thái cao nhã đối mặt với đối thủ cạnh tranh bí ẩn. Lòng nàng trống gõ vang dội, ngón tay run lên vì căng thẳng. Đàm Khả Ngải đưa tay gõ cửa.
"Mời vào." Trong phòng truyền đến âm thanh quyến rũ, nghe có tiếng thở hổn hển.
Đàm Khả Ngải nắm chặt ngón tay, trái tim đột nhiên run rẩy, nhưng vẫn hít sâu đẩy cửa ra.
Cửa phòng mở ra, hai người ngồi trên sofa trong phòng, thứ chiếu trên TV không phải là phim khiêu dâm mà Đàm Khả Ngải lo lắng, mà là chuyện hài tướng thanh của Quách Đức Cương. Mỹ nữ gợi cảm với mái tóc dài buông lơi đang ngồi xếp bằng trên sofa, cô ấy cắn hạt dưa trông có vẻ rất nhàn hạ. Còn Ngụy Lam đang cúi đầu nhìn tài liệu, giữa hai người có một khoảng trống.
*một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng câu nói vui, hỏi đáp hài hước để gây cười (zingnew). Quách Đức Cương là một nghệ sĩ nổi tiếng của loại hình nghệ thuật này.
Sự căng thẳng trong lòng Đàm Khả Ngải lập tức tiêu tan, chỉ còn một đầu đầy dấu chấm hỏi, đây là tình huống gì vậy?
Ngụy Lam ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, thoáng có chút kinh ngạc, khó hiểu nhìn Đàm Khả Ngải. "Khả Ngải? Không phải em đang tăng ca sao?"
"Đây không phải đến bắt......" Chữ【 gian 】bị Trần Khả Tình nuốt vào trong bụng, bầu không khí của hai người không giống như đang làm.
"Ồ, đây là em dâu sao!" Đôi mắt người phụ nữ sáng lên, nhảy xuống sofa đi đến trước mặt Đàm Khả Ngải, ôm má nàng xoa bóp mạnh mẽ, "Trông thật đáng yêu! Chẳng trách lại gọi là tiểu khả ái!"
Vẻ mặt Đàm Khả Ngải ngơ ngác, đôi môi bị xoa thành mỏ gà. Nhưng ý trong lời của người này ...... Đàm Khả Ngải thấp thỏm hỏi. "Cô là?"
"Xem kìa, quên tự giới thiệu. Chị là Viên Tinh, chị họ của Ngụy Lam, cũng là bà chủ của club này." Người phụ nữ tha cho đôi má của Đàm Khả nói với nàng. "Đúng rồi, em đọc số điện thoại đi."
Hóa ra là chị họ của Ngụy Lam!
Tảng đá nặng trong lòng Ngụy Lam rơi xuống. Nàng nghe thấy Viên Tinh hỏi số điện thoại của mình, nghĩ là cô ấy muốn kết bạn, thế là đọc số điện thoại của mình.
Kết quả điện thoại lại nhận được một thông báo. 【xx đã nhận được 10001 tệ trong tài khoản. 】
Đàm Khả Ngải trừng lớn đôi mắt. "Này, vì sao lại tặng tiền cho em?"
"Quà tặng lần đầu gặp người nhà đó, cảm ơn tiểu khả ái đã giải quyết 'vấn đề lớn' của gia đình bọn chị." Viên Tinh chớp chớp mắt với Đàm Khả Ngải, rồi đẩy Trần Khả Tình cùng ra ngoài, "Đứng đây làm gì, đừng làm phiền chuyện tình cảm của tình nhân người ta."
......
Phòng chỉ còn Đàm Khả Ngải cùng Ngụy Lam hai người.
Ngụy Lam khép lại tài liệu đặt ở một bên, nhìn Đàm Khả Ngải nói. "Muốn biết vì sao chị lại đến club làm không?"
"Nếu chị không muốn nói thì đừng nói. Em sẽ coi như không có gì được không?" Đàm Khả Ngải ngồi xuống cạnh Ngụy Lam. Rõ ràng đã đứng ngay trước đáp án, ngược lại không dám tiến vào. Nhưng nàng cũng nói thật lòng, nếu Ngụy Lam không muốn nói thì nàng cũng có thể chấp nhận.
"Em là người yêu của chị, em có quyền biết." Ngụy Lam nghiêm túc nhìn Đàm Khả Ngải nói.
Đàm Khả Ngải cảm động trong lòng, nắm lấy tay Ngụy Lam, tựa đầu vào vai Ngụy Lam một cách tự nhiên: "Yêu chị."
"Sau khi nhận được thư tình của chị, chị bắt đầu chú ý tới em, sau đó em lại không hề hành động." Ngụy Lam vuốt mái tóc Đàm Khả Ngải, nhớ lại chuyện đại học.
"Đó là vì...... Lúc ấy em cảm thấy hai chúng ta không có khả năng ở bên nhau, em bèn ép mình sa vào công việc, không bao giờ theo dõi chị." Đàm Khả Ngải kích động rời khỏi vai Ngụy Lam, sốt ruột giải thích.
"Ừ, em đừng gấp." Ngụy Lam vỗ nhẹ bả vai Đàm Khả Ngải, nói.
"Dạ." Đàm Khả Ngải lại dựa vào vai Ngụy Lam.
"Hơn nữa chị cũng lo lắng về cơ thể mình, nên cũng không nghĩ đến chuyện đó." Lực vuốt ve của tay Ngụy Lam vẫn không tăng, cứ không nhanh không chậm.
"Không cần lo lắng! Em thích cơ thể của chị! Siêu cấp thích côn thịt của chị!" Đàm Khả Ngải duỗi tay sờ xuống háng Ngụy Lam, dịu dàng khẽ vuốt ve nhục long đang say giấc, mềm như bông, rất là đáng yêu.
Để ngừa Ngụy Lam hiểu lầm mình là trời sinh háo sắc, Đàm Khả Ngải vội vàng bổ sung, "Nhưng, thích côn thịt này với tiền đề cũng là vì thích chị, nếu là người khác thì em chỉ cảm thấy ghê tởm."
Nhục căn dưới thân Ngụy Lam ở dưới sự âu yếm khiêu khích của Đàm Khả Ngải dần dần đứng lên. Cuống họng cô cuộn lại, có chút mất tự nhiên lướt qua trên mặt, vẫn tiếp tục nói: "Năm trước sau khi xảy ra chuyện, chị đã suy nghĩ rốt cuộc chị muốn gì trong cuộc đời ngắn ngủi này. Chị họ chị biết chị thích em, bèn để chị đến đây nhìn, muốn chị tận hưởng thanh sắc."
"Ô ô...... Vất vả cho chị rồi." Đàm Khả Ngải thả nhục căn trong tay ra, ngồi lên đùi Ngụy Lam, dung tư thế nũng nịu ôm lấy eo cô.
Nhục căn của Ngụy Lam lúc này đã lên tinh thần, nhưng lại bị Đàm Khả Ngải vứt bỏ, bản thân nó đứng một mình lẻ loi, run rẩy thở ra từng cơn nóng rực.
"Chị chỉ thỉnh thoảng đến uống rượu, mãi cho đến khi hôm đó gặp được em." Ngụy Lam vỗ nhẹ phần lưng Đàm Khả Ngải, trên mặt mang theo nụ cười, "Chị bèn bắt đầu thao khách hàng."
"Chị này!" Đàm Khả Ngải bị Ngụy Lam vừa nói như vậy, nơi nhục huyệt dâm đãng nhanh chóng nhớ đến cảm giác bị đ!t, môi âm hộ trở nên đầy đặn sưng to, âm đế dừng sung huyết, bên trong lỗ thịt lại càng co bóp run rẩy, nhỏ giọt mật dịch nồng đậm, "Bên dưới bị chị nói đến mức có cảm giác luôn nè"
"Phải không?" Ngụy Lam đẩy ngã Đàm Khả Ngải, tay phải chen vào chiếc váy công sở chật hẹp của Đàm Khả Ngải , cách quần lót đè lên chỗ thượng nguồn kia, "Để chị xem."
"Ư...... Ngứa......" Nơi riêng tư của Đàm Khả Ngải vừa bị Ngụy Lam chạm vào thì lại càng sưng to phấn chấn vô cùng, làm cả người nàng không có khí lực. Ngữ điệu cũng trở nên mềm mại, như là bọc một tầng mật, kiều mị đến cực điểm. "Làm gì nha...... Đột nhiên sờ phía dưới của người ta thế ......"
"Em tới bắt gian à? Chị thấy bên dưới em ngứa rồi đó." Ngụy Lam kéo váy công sở của Đàm Khả Ngải lên đến eo, tách đôi chân run rẩy của nàng ra đặt lên vai mình, chôn đầu vào đó.
"Có..... có đâu." Mông Đàm Khả Ngải lơ lửng trên không, cánh mông vì không có cảm giác an toàn nên kẹp chặt lại. Nơi bắp đùi nàng bị đầu Ngụy Lam đến gần, làm hai chân nàng vô thức muốn kẹp chặt, rồi lại bị đối phương đè lại nên không thể kẹp được.
Giữa quần lót nàng ẩm ướt, hơi lọt vào khe thịt, hai sợi lông mu đen nhánh tràn ra khỏi rìa quần lót. Ngụy Lam thổi một hơi vào nơi nhục huyệt run rẩy đó.
"Ưm......" Cánh hoa run rẩy của Đàm Khả Ngải gặp phải nhiệt khí từ Ngụy Lam thì khép lại, run rẩy theo phản xạ. Nơi xuân huyệt tiết ra dâm thủy trong suốt lấp đầy khe thịt của Đàm Khả Ngải.
Ngụy Lam cởi quần lót Đàm Khả Ngải, treo lên một chân. Giây tiếp theo môi lưỡi cô câu lấy sợi chỉ bạc nơi khe thịt của Đàm Khả Ngải. Lông mu của nàng dính lên chóp mũi cô, có chút ngứa. Cô vươn đầu lưỡi quét đám lông mu đó sang nơi khác, đầu lưỡi thuận thế trượt xuống hạt đậu đỏ cứng ngắc liếm láp, đảo vòng quanh hạt đậu đỏ.
"Ứm a———" Nơi hạ thân truyền đến cảm giác kích thích mãnh liệt làm Đàm Khả Ngải rên rỉ ra tiếng, hai tay nàng ôm sườn tai Ngụy Lan, sau đó luồn ngón tay vào mái tóc cô.
Tiếng nước 'cô pi cô pi' tràn ra dưới đầu lưỡi ngụy Lam. Đầu lưỡi cô liên tục trêu ghẹo đỉnh âm vật, hai tay vỗ về cặp mông của Đàm Khả Ngải rồi dần dần tiến về mảnh đất bí mật.
"Ứ ứmmm......" Nơi âm đế của Đàm Khả Ngải thừa nhận khoái cảm đến mức không chịu nổi, xuân thủy nơi động thịt như nước chảy bờ đê, dường như niệu đạo cũng bị đè ép, làm nàng đói khát khó chịu. Nàng nhắm mặt lại, trong đầu bị Ngụy Lam liếm ra hình ảnh sương mù mênh mông, cả người như bị ngâm trong nước nóng, thoải mái đến như muốn thăng tiên.
Đầu lưỡi Ngụy Lam chui vào sơn động đang thở dốc của Đàm Khả Ngải, ngón tay vân vê nơi âm đế, làm việc thay cho đầu lưỡi. Đầu lưỡi Ngụy Lam chọc vào bên ngoài động thịt từng chút một, ép miệng huyệt càng lúc càng lớn, rồi sau đó đảo quanh vách động, vừa liếm vừa hút thủy triều cuồn cuộn không dứt của Đàm Khả Ngải. Cô đưa đầu lưỡi thọc vào lỗ thịt khuấy mạnh, bắt chước côn thịt thọc vào rút ra trong lỗ.
"Ứ ứ......" Kích thích trên cơ thể quá mãnh liệt gần như muốn mạng, Đàm Khả Ngải phóng túng rên rỉ. Không ngờ bản thân đến hưng sư vấn tội nhưng lại bị Ngụy Lam cho quay xe! Thế nhưng vẫn không đủ, không đủ. Cơ thể dâm đãng của Đàm Khả Ngải không thỏa mãn với việc chỉ bị đối phương liếp láp, cơ thể và linh hồn nàng đồng thời gào thét, muốn dương vật đỏ tím, thô to nóng bỏng có thể bắn ra tinh dịch kia. Lỗ thịt của Đàm Khả Ngải co rúm thành cụm, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, không thể không nói, "Ứm ...... Muốn côn thịt của chị cắm vào...... Đâm em đi......"
"Lông mu em ngứa quá, để chị cạo trước." Ngụy Lam lại không đáp ứng, mà lại đưa ra ý kiến cạo lông mu.