Nữ Thứ Vương

Chương 118: 118




Sau khi Tiểu Lục Tử đỡ vững Sở vương lên, liền khom lưng nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, chợt khiếp sợ há miệng lớn: "Tướng quân bệnh nguy kịch, thời gian không còn nhiều?"
Người trước kia, Tiểu Lục Tử biết là mật tín từ Tứ Xuyên gửi đến, mà Tứ Xuyên nằm ở Tây Nam, người được xưng là tướng quân trên mật tín nói chính là Đại tướng quân Tiêu Hoài Đức hiện đang canh giữ biên cảnh phía Tây Nam.
Sở vương vịn tường từng bước từng bước di chuyển đến trước bàn, mới đi đến bên cạnh ghế dựa liền đưa tay chống về phía tay vịn thì cả người lại một lần nữa ngã xuống đất.
Tiểu Lục Tử thu hồi mật thư, vội vàng hướng ngoài viện hô to: "Mau đi gọi Tôn thái y tới đây!"
***
Cuối cùng định đi gọi thái y trong nội thị mới đi được một nửa lại bị người gọi trở về, Sở vương đang nằm trên giường, phân phó người khác không được lên tiếng.
Tiêu Ấu Thanh bắt mạch cho nàng xong, đứng dậy lôi kéo Tiểu Lục Tử đi ra ngoài chất vấn: "Nàng rõ ràng là vì tức giận công tâm mới ngất xỉu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Lục Tử ấp úng không dám nói.
Tiêu Ấu Thanh nhướng mày nói: "Chẳng lẽ các ngươi ngay cả ta cũng muốn giấu diếm?"
Đã theo phân phó của Sở vương mà thiêu hủy đi thư tín, Tiểu Lục Tử khó xử quỳ xuống: "Tây Nam truyền đến tin tức, Long Đức Khai quốc công bệnh nặng, đã sớm nguy kịch."
Tiêu Ấu Thanh nghe xong xua người run lên, nhưng so với phản ứng quá khích của Sở vương, nàng lại có vẻ trấn định hơn nhiều, bình tĩnh lại hô hấp: "Không phải thân thể của gia gia luôn khỏe mạnh hay sao, sao lại đột nhiên..."
Gia thư từ Tây Nam trước đây đã gửi về một lần, trên đó đề cập đến việc vào ngày Đông Chí gia gia sẽ về nhà một chuyến, cũng là trở về để thăm trọng tôn.

Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng phất tay với Tiểu Lục Tử: "Lui ra đi, ta đến chiếu cố Vương gia."
Tiểu Lục Tử quỳ trên mặt đất ngẩng đầu, nhìn thân ảnh gầy yếu của Sở vương phi, dập đầu nói: "Vâng."
Tiêu Ấu Thanh thất thần đi vào, Sở vương đã khôi phục cảm xúc đứng trong phòng chờ, thấy hai mắt nàng thất thần, hơi mở to hai mắt đau lòng nói: "Hắn đã nói với ngươi rồi sao?"
Tiêu Ấu Thanh gật đầu.
Sở vương liền đi nhanh ba bước tiến lên trước ôm nàng vào trong ngực: "Nếu tỷ tỷ muốn khóc thì cứ khóc ra đi, khóc ở trong lòng ta cũng không có ai nhìn thấy."
Tiêu Ấu Thanh vùi đầu vào lòng nàng bắt đầu túm vạt áo nàng run rẩy co giật: "Ta cho rằng ta sẽ không đau lòng, ta cho rằng ta sẽ không vì bọn họ mà rơi lệ."
Sở vương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "Ta biết tỷ tỷ hiện tại khẳng định rất muốn tới đó."
"Nhưng không còn kịp nữa rồi." Tiêu Ấu Thanh nghẹn ngào: "Không còn kịp nữa rồi."
Sở vương ôm chặt nàng: "Ta nghĩ hiện tại người gia gia lo lắng nhất hẳn là tỷ tỷ đi, muốn nghe được tin tức sớm nhất, tỷ tỷ nên viết một phong thư gửi đi.


Nếu dùng ngựa phi nhanh hẳn là không quá ba ngày là có thể đưa đến đó."
Sở vương buông nàng ra, nắm tay nàng đi về phía bên cạnh bàn, tìm giấy bút đưa cho nàng.

Chợt chuẩn bị xoay người qua không nhìn nàng viết thư: "Tỷ tỷ đem những gì muốn nói đều viết xuống đi, ta sẽ không nhìn."
Tiêu Ấu Thanh run rẩy cầm bút, suy nghĩ hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Sở vương bên cạnh, chợt viết xuống.
Trên lá thư ngoại trừ đầy mực chữ còn có mấy giọt nước mắt còn chưa khô, Sở vương thấy nàng viết xong gấp lại liền bưng nến đã đốt lên đến gần, ở trên phong bì nhỏ đầy sáp phong bế: "Tỷ tỷ đóng dấu đi, đừng đóng dấu riêng."
Trên bàn có hai bên ấn tỳ, một bên lớn, một bên nhỏ không đến nửa lòng bàn tay.
Thấy tích sáp phủ dấu ấn, Sở vương liền đưa tay nói: "Đưa cho ta đi, nhất định có thể đưa tới kịp."
Tiêu Ấu Thanh giao thư cho nàng, đồng thời cả người cũng nhào vào lòng nàng, nhẹ nhàng gật đầu nghẹn ngào nói: "Ân."
Sở vương vươn tay nhẹ nhàng vỗ về: "Tỷ tỷ còn có Lục lang, nhà này sẽ không sụp đổ a."
———! ———
Sở vương đem thư nhét vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Ai?"
"Khởi bẩm Lục vương, có một binh tốt ngất xỉu trước cửa Vương phủ, nói là Tứ Xuyên chuyển thư tới, muốn mang đến cho Lục vương."
Một con ngựa màu đen ngã ở cửa Sở vương phủ, sĩ tốt lập tức ngã xuống mặt, đang cố nhúc nhích đôi môi khô nứt, cố hết sức nhìn Vương phủ, chợt có mấy phủ vệ đi ra đem hắn mang vào thư phòng Sở vương phủ.
Sở vương bí mật đưa thư ra rồi mới trở lại thư phòng, nhìn nhìn trang phục, tiến lại gần nói: "Ngươi là quân lính của Tiêu gia?"
Binh tốt suy yếu từ trên mặt đất bò dậy, sau đó xoa xoa mắt thấy rõ Sở vương rồi lại nhìn chung quanh, Sở vương liền phất tay: "Các ngươi đều lui ra đi."
Mấy ngày chạy như điên chẳng những chạy chết ngựa còn làm cho binh tốt kiệt lực, hắn cố gắng chống đỡ một hơi thở cuối cùng: "Tướng quân có đồ muốn chuyển đến cho Lục đại vương."
Sở vương liền đến gần một bước vội vàng nói: "Là cái gì?"
"Không cầu quân vương bảo hộ toàn Tiêu gia, nhưng cầu Vệ lang bảo hộ chu toàn cho Tiêu thị,..." Binh tốt lại móc một khối kim phù nho nhỏ từ trong ngực ra: "Nếu thân tín dưới trướng nhìn thấy vật này, liền sẽ không dám làm trái..."
Binh tốt còn chưa kịp đem kim phù trình lên, liền ngừng hô hấp ngã xuống, kim phù nho nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay đã mở ra, chợt trượt xuống đầu ngón tay rơi ra trên mặt đất.
Sở vương chậm rãi ngồi xổm xuống, tay run rẩy nhặt kim phù lên: "Người đâu!"
"A Lang." Tiểu Lục Tử đẩy cửa đi vào, bị một màn trên mặt đất dọa sợ: "Cái này...?"
"Hậu táng tên sĩ tốt này, điều tra trong nhà hắn còn có người nào không, trọng thưởng."
"Vâng."

Sau đó mấy phủ vệ vào trong khiêng hắn đi, Sở vương thu hồi kim phù, hướng về phía Tây Nam thở ra một hơi nặng nề: "Tiêu công xin yên tâm, ta nhất định bảo hộ nàng chu toàn, đời này tuyệt đối không phụ."
————————
Đêm trước ngày đông chí năm Kiến Bình thứ mười, biên giới Tây Nam cách trăm dặm có quân lính vội vàng cưỡi ngựa chạy truyền vào Khu Mật Viện, sau khi xem xong Khu Mật Viện liền không dám trì hoãn mà đem mật báo trước tiên trình lên Hoàng đế.
Thư tín được dùng sáp niêm phong bịt kín, trên đó còn in một chữ gấp thật lớn, Hoàng đế mở mật báo ra.
Năm Kiến Bình thứ mười, cuối tháng mười Long Đức Khai quốc công trên đường hồi kinh nhưng thân thể lại bị bệnh nặng, đầu tháng mười một đã ở lại phủ Thành Đô tại Tứ Xuyên, đến đêm thứ hai dầu đã cạn, cũng vô lực cứu chữa, rạng sáng ngày thứ ba, chết.
Hoàng đế cầm mật tấu mềm mại đứng lên, nắm lấy vạt áo trong ngực mình mà sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
"Quan gia!" Triệu Từ hoảng sợ chạy vào, hướng ngoài điện hô to: "Người đâu, mau truyền thái y!"
"Không cần." Hoàng đế bình tĩnh khí tức, chậm rãi ngồi xuống: "Truyền Hoàng Thành ti, Điện Tiền ty, Mã Quân ty, Bộ Quân ti và các Sứ đến gặp ta."
"Vâng."
Hoàng đế bí mật triệu tập Tam Nha cùng Hoàng Thành ti vào điện, lệnh cho phong tỏa tất cả tin tức truyền vào kinh, lại bí mật truyền chỉ đưa đến Tây Nam.

Chiếu theo mệnh quân, cái chết của Long Đức Công là bí mật không được phát tang, biên vụ ở phía Tây Nam hết thảy như bình thường, đợi đến ngày đông chí đại triều hội qua đi liền chờ tin tức từ kinh thành.
Cho đến đêm khuya, bí mật triệu Tể Phụ và chư nội chế Hàn Lâm viện vào cung thương nghị đối sách đại điển triều hội.
"Năm nay Hạ quốc cử sứ giả vào triều, mục đích chính là vì rình mò triều ta.

Long Đức Công vừa chết, lòng quân bất ổn, nếu tin tức bị người Thổ Phiên và đảng Hạng Nhân biết được sợ là sẽ sinh động loạn, việc cấp bách trước mắt là phải phái người đi biên cảnh trấn an thu nạp quân sĩ."
"Người nào nguyện đi làm nhiệm vụ này?" Hoàng đế liền trầm giọng hỏi.
Biên cảnh cách kinh thành ngàn dặm, lại là nơi khổ lạnh, bọn họ vừa già vừa yếu lại còn là văn thần.

Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tựa hồ ai cũng không muốn.
Phía sau mười mấy lão thần còn có hai quan viên mặc phi bào trẻ tuổi: "Đô Thừa Chỉ không nằm trong danh sách Tể Phụ và nội chế, làm sao cũng tới đây rồi?"
Hàn Đồng khép tay áo đứng bên cạnh Lương Văn Bác, thản nhiên nói: "Đây là ý của bệ hạ."
"Bệ hạ thật đúng là ân sủng Đô Thừa Chỉ a."

Từ trong khe hở đầu người, Hàn Đồng loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Biên cảnh Tây Nam có mười vạn binh tinh nhuệ, trước đây trực thuộc dưới trướng Long Đức Công.

Nếu Lương nội hàn có thể xuất sứ trấn an quân sĩ chỉnh đốn phòng ngự biên cảnh tốt trở lại, đến khi trở về chính là lập ra công lớn, nói không chừng còn có thể thay thế Đồng Bình Chương tiến vào Chính Sự Đường."
Lương Văn Bác cười khẽ một tiếng: "Nói hay như vậy, Đồ Thừa Chỉ sao lại không tự mình đi thỉnh mệnh đi?"
Hàn Đồng hơi nghiêng người: "Ta ngược lại thật muốn đi, nhưng ta nghĩ bệ hạ hẳn là sẽ không chấp thuận.

Bất quá, ta vẫn phải thử xem." Hàn Đồng nhếch miệng cười, chợt bước lên phía trước.
"Bệ hạ, thần thỉnh nguyện nhận nhiệm vụ này, chư vị Tể chấp cùng với nội hàn tuổi tác đã cao, chịu không nổi phong sa nơi biên cảnh.

Vả lại hiện giờ sắp vào mùa đông, biển cảnh gió lạnh thấu xương, chư tướng đều là trụ cột của quốc triều nên không thể dễ dàng rời kinh, nhưng thần còn trẻ, tuổi tráng sức kiện, nhất định không phụ sứ mệnh này."
Trong đám người mặc phi bào bào tím này ngoại trừ Hàn Đồng cũng chỉ còn Lại Lương Văn Bác là người trẻ tuổi, bất đắc dĩ hắn đành phải đứng ra: "Bệ hạ, thần cũng nguyện ý muốn đi, thần còn chưa lập gia thất, trong nhà cũng không có gì vướng bận..."
"Được rồi, gọi các ngươi đi giám quân, trấn an biên dân cùng sĩ tốt cũng không phải gọi các ngươi đi đánh giặc."
"Long Đức khai quốc công khi còn sống đã thảo phạt Hạ quốc bách chiến bách thắng mấy lần, khiến binh tướng của giặc khi nghe tin bại trận liền cảm thấy mất mặt.

Mặc dù vẫn luôn mang dã tâm như sói, nhưng bởi vì kiêng kỵ Long Đức công tọa trấn nơi biên cảnh, cho nên mười mấy năm nay không dám xâm phạm.

Hiện giờ Long Đức Công không còn, quân tâm Hạ quốc nhất định vui mừng phấn chấn, sứ giả hiện lại đang ở đô đình phía Tây, vẫn là nên sớm tính toán tốt hơn."
"Đúng vậy, đảng Hạng Nhân rục rịch, nhiều lần phạm đến biên cương, quấy nhiễu dân biên giới, thật sự không thể nhịn được."
"Bệ hạ, thế cục căng thẳng, một khi lần này tái diễn nữa thì nên chọn người Tiêu gia chạy tới Tây Nam tiếp nhận đội quân này.

Thần thỉnh trưởng tử của Long Đức Công nay là Hình bộ thượng thư Tiêu Hiển Vinh, tiếp nhận chức vị của phụ thân mà trấn thủ biên cảnh."
Hoàng đế trầm mặt: "Vương tước còn chưa thể kế thừa, đội quân này nào có đạo lý để kế thừa.

Ngươi..." Hoàng đế chỉ vào Lương Văn Bác: "Mang theo chiếu tay của trẫm chạy tới Tây Nam trấn an quân tướng."
Lương Văn Bác ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hàn Đồng đứng bên cạnh, chợt dập đầu với Hoàng đế: "Vâng."
"Nếu Tây Hạ muốn chiến thì trẫm sẽ ở chỗ này chờ, hai mươi năm trước trẫm không sợ bọn họ, hiện giờ lại càng không sợ.

Nếu đảng Hạng Nhân dám xâm phạm, trẫm nhất định tự thân tru diệt bọn họ."

Hoàng đế cúi đầu nhìn Lương Văn Bác: "Ngươi, sau khi kết thúc đại triều hội, hãy nói cho những Chuyển Vận Sứ ở các châu đề phòng biên cảnh.

Phòng hộ mười hai canh giờ không thể lơi lỏng, toàn quân gối đầu chờ đợi chuẩn bị."
"Vâng."
Chư thần vốn định khuyên can cái gì đó, lại thấy Hoàng đế đột nhiên lạnh mặt xuống: "Kẻ sợ chiến, người thì nghị hòa, còn người khuyên lui thì trẫm tuyệt đối sẽ không giữ lại."
Bọn họ liền quỳ xuống và cuối đầu: "Vâng."
"Khơi mào chiến tranh cũng không phải là mong muốn trong lòng trẫm, nếu đến trẫm cũng không sợ.

Nếu có thể hoàn thành tâm nguyện trăm năm qua của Tổ Thái Tông, trẫm kiếp này cũng không hổ thẹn với tổ tông, không thẹn với bá tánh."
"Thiên tử Thánh Minh."
——————————
Tối ngày hai tháng mười một, giờ hỉ bảy khắc, một con khoái mã chạy thẳng vào phủ Thành Đô, cầm lệnh bài lệnh cho tướng lĩnh thủ thành đêm khuya yêu cầu mở cửa thành, khoái mã chạy tới dinh xá đang được đông đảo quân tốt vây thủ.
"Kinh thành cấp báo!"
Một sĩ tốt chuyển thư cho phó tướng.
~thùng ~ thùng —— Cầu thang của dinh thự bị giày đạp đến dội vang, phó tướng cầm mật thư chạy lên lầu, đẩy cửa phòng hô to: "Vương phi viết thư đến rồi, tướng quân, thư của nương tử đến rồi."
Lúc này người trên giường đã nói không nên lời, xung quanh đều là thân tín, phó tướng thấy đôi môi trắng bệch của hắn có chút nhúc nhích: "Mạt tướng đến trễ."
Phong sáp có in ấn Sở vương phi bị xé thành phân nửa, phó tướng lấy ra lá thư bên trong mở ra, đến gần trước giường ngồi xổm xuống, cúi xuống bên tai nghẹn ngào mà đọc: "Phục Duy Khải a gia, đại phụ thân lớn tuổi, tôn nhi Tiêu thị kính trọng, giữ tròn chữ hiếu, không gì to tát bằng người thân.

Khi tôn nhi còn nhỏ thường không hiểu nổi, mẫu thân thường xuyên khuyên nhủ, tôn nhi cũng không thể hiểu.

Hôm nay vào phủ của phu quân, chấp chưởng việc trong phủ, làm mẫu thân mới hiểu nổi khổ của công dưỡng dục, chỉ hận không thể tận hiếu bên cạnh gia gia, được gia gia che chở bình yên hai mươi bốn năm, cảm kích đến rơi nước mắt.

Hết thảy tôn nhi đều tốt đẹp, ngàn mong trân trọng, đặt chân vào thiên gia vẫn không dám quên mệnh, gia gia không cần lo lắng, lựa chọn đánh cược này là chọn đúng người rồi..."
Sau khi nghe xong câu cuối cùng, bàn tay đầy nếp nhăn trong tay phó tướng đồng thời trượt xuống với một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Trong tay phó tướng trống rỗng, chợt nghẹn ngào dập đầu thật mạnh: "Tướng quân!"
Mấy thân tín vây quanh trước giường nhao nhao đỏ hốc mắt quỳ xuống, trong phòng truyền ra một mảnh kêu rên: "Tướng quân!!!".