Đêm khuya, trong ngõ hẻm ở phía Nam thành mới có một đám nam tử tráng niên mặc đoản kiệt xông vào Lương trạch, không biết là ai hét to một tiếng: "Có thích khách!" Đem một đám người hầu trong trạch sợ tới mức loạn cào cào tự mình mà chạy.
Mấy nam tử cầm lưỡi dao sắc bén nhưng lại không giống như những cường đạo trên núi rừng thường hay chém loạn xạ, mà thay vào đó chỉ bắt hai nữ sứ a hỏi: "Lương Văn Bác ở đâu?"
Nữ sứ sợ tới mức run rẩy, vươn ngón tay run rẩy hướng về phía viện chính Bắc: "A Lang và Đại nương tử đang nghỉ ngơi."
Trong phòng ngủ chính của Lương trạch còn có ánh đèn yếu ớt, một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc thường phục cực kỳ mất tự nhiên ngồi yên trên giường.
Cầm túi tiền nặng trịch trong tay, nam tử cười tủm tỉm nói: "Chủ nhân của viện trạch này thật là hào phóng, mời chúng ta tới đây không chỉ cho ăn mà còn cho bạc, ban đêm còn có giường ngủ thoải mái như vậy." Nam tử chưa từng thấy qua nơi rộng lớn như vậy, nhìn trái nhìn phải đột nhiên trước mắt sáng ngời, nhìn bộ công phục màu tím dễ thấy kia, đứng dậy đi lên trước nhịn không được đưa tay sờ sờ, dương dương đắc ý nói: "Quả nhiên là Chấp tướng gia a, bây giờ công phục của quan lớn như thế này ta cũng được sờ qua rồi a."
Nữ tử vuốt ve áo khoác trên người được dùng chất liệu cực tốt: "Quan nhân không phát hiện ra bộ dáng của Lương tướng công và ngươi có vài phần giống nhau sao?"
"Giống nhau sao?" Nam tử vuốt mặt mình cười nói: "Nói không chừng ta là đệ đệ ruột của hắn bị thất lạc nhiều năm a, vì vậy hắn mới tốt với chúng ta như vậy."
Nữ tử giơ tay túm lấy chiếc áo yạp che trước ngực lo lắng nói: "Nhưng mà nô gia luôn cảm thấy trong lòng không được yên tâm."
Nam tử lại không cho là đúng: "Ai, thái bình thịnh thế này có cái gì không yên tâm..."
~ Bang! ~
Lời còn chưa dứt thì cửa phòng đã bị người từ bên ngoài dùng một cước đá văng ra, một trận gió mạnh đánh tới đem mấy ngọn nến thổi tắt đi.
***
Gió nam thỏi qua, nhấc tấm màn mỏng hai bên lên, trên gác mái có một ngọn đèn hồng đung đưa bị thỏi tắt đi, tiểu nhị giơ gậy trúc móc đèn lồng xuống rồi lại một lần nữa thắp sáng.
"Tại sao đã vào khuya rồi mà quan nhân còn kéo ta đến loại địa phương này a? Lại còn phải cải trang thành như vậy?" Nữ tử đứng ở trên lầu các tò mò nhìn chằm chằm phía dưới lầu, trong ngói đèn đuốc sáng trưng, có nữ tử, có khúc đàn, có hoa phấn, còn có nhiều loại người khác nhau, gian hàng đồ vật và rượu càng nhiều vô số kể.
"Nương tử cứ đợi xem một vở kịch hay đi." Lương Văn Bác đưa tay ra sau lưng, đối diện với Tuyên Đức lâu.
"Xem kịch hay sao?" Nữ tử khó hiểu nhìn Lương Văn Bác.
Lương Văn Bác ôm thê tử, tay chỉ vào màn diễn kịch dưới trướng kể về nữ đế trước đây bị ác quan hại chết, cười nói: "Thỉnh quân nhập ung."
Nụ cười đắc ý còn chưa kịp thu hồi, một trận chém giết xảy ra liền khiến Lương Văn Bác sợ tới mức quay đầu lại, sau đó lại thấy dân chúng ở trên đường phố xung quanh rối loạn nhao nhao.
Lương Văn Bác mở to hai mắt nhìn võ tướng ở phía dưới mang binh xông vào trong thành: "Là Sương quân sao?"
Võ tướng cùng quân sĩ hét lớn: "Phụng ý chỉ của Thái tử, người dám chạy trốn nhất định phải trảm không tha!" Hai nhánh Sương quân này dường như có âm mưu chạy về phía nơi ở của các đại thần, đầu tiên là vào các phủ đệ vây quanh đại học sĩ tại Tập Hiền điện, tiếp theo là Lữ trạch và Trần trạch, đều là quan lớn Tể tướng trên triều đình.
"Thái tử lại có thể điều khiển được Sương quân sao?" Lương Văn Bác nặng nề dựng lên lan can, mà làm hắn càng không ngờ chính là trong thành lại có một đội quân có quy mô không nhỏ tiến vào, người thủ lĩnh của đội quân kia thiếu chút nữa để cho hắn từ trên lầu ngã xuống: "Làm sao có thể?"
***
Lúc này không khí trong cung cấm trở nên ngưng đọng, Hàn Đồng đứng ở bậc thang trước điện lui ra một bước, khom người đưa tay làm tư thế mời: "Bệ hạ đang ở Đại Khánh điện, người triệu Thái tử điện hạ đến gặp người."
"Bệ hạ?" Trước điện, Đô chỉ huy sứ hoảng sợ: "Bệ hạ không phải đang bị bệnh nặng sao? Làm sao..."
Vệ Khải ngưng mắt từ trên ngựa nhảy xuống, nắm chặt thanh đao bên thắt lưng, Lý Hiếu Nghĩa cũng dẫn nhân mã đi theo Thái tử leo lên từng bậc thang cao, cửa chính Đại Khánh điện được mấy nội thị đẩy ra.
Nhìn thấy một màn trên ngự tọa trong đại điện, đao trong tay bên thắt lưng của Vệ Khải rầm rầm một tiếng rơi xuống đất.
Gió mát thỏi qua, ánh nến lay động, trong đại điện trống trải truyền đến tiếng cười của hài tử, tiếng cười tràn ngập khí xuân, sảng khoái sạch sẽ, vang vọng trong điện.
Hoàng đế đứng yên bên cạnh ngự tọa, bàn tay buông xuống đùi còn dắt theo một hài đồng ngồi ngay ngắn trên ngự tọa. Dưới ánh lửa, hài đồng mặc áo choàng màu vàng, mẫu thân của hắn cũng ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, cung tiễn thủ đồng loạt phát hiện trên lầu thành ở bốn hướng không có người canh giữ, vì vậy trong khoảnh khắc đó đều hướng phản quân tụ tập đến trước Đại Khánh điện, kéo cung muốn bắn.
"Tiên sinh làm như vậy, ngay cả thê tử cùng hài tử của mình cũng có thể vứt bỏ luôn sao?"
Hàn Đồng khép tay áo lại: "Trước có quốc sau có gia, Hàn Đồng không thể vì tư lợi của bản thân mà bỏ qua thiên hạ. Nếu nương tử có việc gì, thì Hàn Đồng tất nhiên sẽ lấy cái chết ra tạ tội."
Lý Hiếu Nghĩa thấy một màn này hoảng sợ xanh mặt, chỉ vào Hàn Đồng mà hoảng hốt nói: "Họ Hàn, ngươi lừa ta?"
"Bệ hạ có lệnh, người chịu hàng sẽ không giết!" Hàn Đồng nhìn Lý Hiếu Nghĩa: "Lý Hiếu Nghĩa, ngươi còn không chịu tỉnh ngộ lại sao?!"
Một tiếng quát lớn này làm lý Hiếu Nghĩa sợ tới mức đánh rơi lưỡi dao sắc bén trong tay, chợt bước vào đại điện quỳ lạy xuống: "Thần là bị mỡ heo che mắt, bị người mê hoặc, bị người khác uy hiếp mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."
Cấm quân còn lại của Điện Tiền ti thấy thủ lĩnh như thế liền nhao nhao ném vũ khí quỳ phục.
Hoàng đế hướng về phía tôn tử từ ái cười cười, buông tay ra xoay người, ngẩng đầu sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
[ "Nếu như một nhi tử được yêu thương hơn hai mươi năm qua vì ngôi vị mà phải xách đao đến giết người, như vậy ta tuyệt đối sẽ không để cho một người muốn giết ta có khả năng làm người đứng đầu thiên hạ này. Cho dù quốc triều này có bị tiêu vong, hoặc là ta biết rõ hắn có năng lực nhất, nhưng lại chưa bao giờ tưởng tượng được có một ngày hắn sẽ lên được vị trí Thái tử kia." ]
Trong ánh mắt âm lãnh còn có một tia không thể tin được, chính là đau thương: "Ngươi rốt cục cũng nhịn không nổi nữa a, Tam lang."
Vệ Khải hung tợn trừng mắt nhìn phụ thân mình trên điện: "Đây không phải là điều mà người chờ đợi nhi tử làm hay sao?"
"Ta đã cho ngươi cơ hội hết lần này đến lần khác, tin ngươi hết lần này đến lần khác..."
"Cơ hội?" Vệ Khải cười lạnh: "Ở trong mắt bệ hạ người, chúng ta đều bất quá chỉ là một bộ phận quyền lực của người mà thôi, ở trong mắt bệ hạ, chúng ta đều bất quá là quân cờ để người có thể tùy thời vứt bỏ mà thôi."
Hoàng đế nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt, chắp tay đi xuống, trầm mặt thiếu chút nữa ngã xuống bậc thềm trên điện.
So với Đại Khánh điện ảm đạm, quan viên trực bên cạnh Văn Đức điện mặc dù cũng có cấm quân của Hoàng Thành ti bảo vệ, nhưng dưới một mảnh chém giết vẫn không thể may mắn thoát nạn, các cung nữ thái giám sợ tới mức kinh hoảng chạy trốn.
Đao binh va chạm cùng tiếng kêu thảm thiết thống khổ truyền ra ngoài cung, không bao lâu sau trong cung cấm liền bốc cháy. Trong ngoài nhất thời loạn làm một đoàn, cấm quân cùng phản quân giằng co.
Vệ Khải rơi nước mắt, nhìn người phụ thân đã lớn tuổi đi về phía mình: "Phụ thân."
"Phụ thân có coi nhi thần là hài tử của mình hay không? Phụ thân đối với nhi thần, thật sự không có một tia tình phụ tử nào hay sao?"
Hoàng đế dừng lại ở giữa đại điện: "Nếu trẫm không nhớ đến tình phụ tử, thì hôm nay ngươi sẽ không thể đứng ở chỗ này cùng ta đối đầu rồi a."
Lời nói của Hoàng đế khiến Vệ Khải giật mình ngẩng đầu, chợt chậm rãi quỳ xuống, thân hình run rẩy dập đầu, nhặt đao bên thắt lưng đứng lên: "À thật sao? Nhưng tất cả đều đã muộn..."
Trung tâm của Đại Khánh điện hướng về phía Nam đối diện với cửa Tuyên Đức, ngoài cung đột nhiên hiện lên ánh lửa ngút trời, chợt tiếng chém giết tràn ngập cả thành.
Vệ Khải rời khỏi đại điện, tiếng còi vang lên, một đám quân sĩ xông lên thành lâu, nghe tiếng binh khí trên lầu va chạm chém giết, Vệ Khải nhắm mắt cười nói: "Nhi thần đã khống chế Khu Mật viện, bởi vì hôm nay trong thành có thích khách, cho nên hai vị Sương đô chỉ huy sứ vào thành bắt thích khách. Dù sao bệ hạ ở trong điện này, cho dù thánh ý có truyền đạt ra ngoài thì cũng sẽ không có ai dám giống như Yến Vương... không sợ mang tội tạo phản mà đến cứu giá nữa rồi, đúng không?"
"Kho chìa khóa cũng đã bị nhi tử phái người đến canh giữ, quy củ của giám môn chính là do Thái tông định ra, sau lại được bệ hạ tự mình sửa đổi lại. Nếu không có chiếu lệnh của Thiên tử thì không được mở cửa, trộm cắp chìa khóa là tội liên lụy đến cửu tộc, mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện tai họa ngầm. Đáng tiếc a, thành ở đây... nhưng cũng phải bại ở đây a."
"Ngươi!" Hoàng đế đỏ mặt, cơ hồ bị hắn làm cho tức giận đến đứng không vững, vẫn là Hàn Đồng đi lên trước đỡ.
Thái tử lại nói: "Diễn kịch đủ rồi, đứng lên đi."
Đến lúc này Lý Hiếu Nghĩa đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên khôi giáp: "Đô Thừa Chỉ, ngươi cũng có lúc nhìn sai a, có biết tiểu ân tiểu huệ nên làm sao mới có thể lấp đầy miệng hổ hay không đây?"
Hàn Đồng cũng không hoảng sợ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hoàng đế được hắn đỡ từng bước một đi ra ngoài điện, đau lòng nói: "Tam lang a, ngươi còn chấp mê bất ngộ hay sao?"
"Nhi tử có được ngày hôm nay, không phải đều là do phụ thân ngài ban tặng hay sao?"
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: "Người đâu! Áp giải Thái tử vào Tông Chính Tự!"
Các cửa ở phía Đông và Tây của Đại Khánh điện đồng thời được mở ra, thị vệ thân Tư Mã Quân và Đô chỉ huy sứ mặc Khải giáp từ trong điện đi ra.
—— phốc phốc —— Hai bên thiên điện của chính điện đồng loạt có mấy ngàn cấm quân đi ra.
"Trẫm làm sao lại nuôi ra tên ngu xuẩn như ngươi đây."
Tình huống nghịch chuyển, Đô chỉ huy sứ trước điện nhìn thấy một màn này ngay cả tay cầm đao cũng bắt đầu run rẩy, mấy ngàn cấm quân đi theo phía sau lại càng không biết phải làm thế nào cho phải.
"Thái Sơn, bổn cung điều hai nhánh Sương quân, thị vệ thân quân binh lực yếu không thể địch lại Điện Tiền ti. Nếu lúc này quay đầu lại, theo lòng nhẫn tâm của lão già này thì ngươi còn có đường sống nữa sao?"
Lý Hiếu Nghĩa vốn do dự lại đột nhiên nắm chặt đao bên thắt lưng quát: "Giết!"
Cấm quân tiến lên bảo vệ Hoàng đế trong điện, đao quang kiếm ảnh đầu người rơi xuống đất chỉ trong chớp mắt, máu bắn tung tóe văng ra ba thước nhuộm đỏ mặt tường. Thấy Hoàng đế vẫn không có biểu cảm gì khác, ngược lại còn đem ngư phù trong tay áo lấy ra giao cho Hàn Đồng, nói: "Cấm quân của Hoàng Thành ti đông đảo, có thể dùng đến rồi."
"A, bên ngoài có phản quân đang vây thành, dùng chuông báo động không cần gõ trong cung, cứ để cấm quân ở kinh thành..."
Hoàng đế giơ tay lên, đi về trong điện nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôn tử: "Còn tưởng rằng ngươi thật sự có thể công vào trong thành sao? Chung quy bất quá chỉ là một đám ô hợp, vô dụng."
Hàn Đồng nhìn thân ảnh của Hoàng đế già nua mà khom người, chợt lại nhìn thoáng qua Sở vương phi, cúi đầu chắp tay rời khỏi đại điện. Dưới bậc thang bằng ngọc cao cao, trước điện có cấm quân cùng thị vệ thân quân đánh thành một mảnh, mấy cấm quân che chở Hàn Đồng coi như không thấy để hắn rời đi.
Hoàng đế lại nói: "Cầm binh phù của Khu Mật viện, Mã Soái xuất cung đi bình ổn phản quân đi."
"Vâng."
Dưới ánh lửa, bóng người ngoài điện lần lượt ngã xuống, trong lúc đó tràn ngập tiếng kêu kinh hãi thê thảm, Hoàng đế rút bảo kiếm ra hỏi Tiêu Ấu Thanh đang ôm chặt đứa nhỏ: "Sợ sao?"
Tiêu Ấu Thanh chỉ lắc đầu: "Gia gia và phụ thân đều là những người từ trên chiến trường mà sống, mẫu thân đã nói qua, làm nữ nhi của tướng môn thì nên chôn chữ 'sợ' này trong tận đáy lòng."
Hoàng đế nhìn hai tròng mắt phản chiếu trên lưỡi kiếm: "Nhưng vẫn là sợ a."
"Bệ hạ, Tông Nhân còn nhỏ khó tránh khỏi sẽ bị dọa, cho nên Ấu Thanh nghĩ..."
"Ngươi mang theo hắn đi vào trong cung đi."
"Vâng."
***
Nửa canh giờ trước, trong núi rừng đen kịt đột nhiên bị rung động kịch liệt, từ đường nhỏ vòng ra khỏi núi dọc theo đường đi đều thông suốt không có bất kì trở ngại nào: "Kỳ lạ, xung quanh Kinh Lung sao lại không có cấm quân đi tuần tra a?"
"Bố trí phòng thủ ở đường Kinh Lung hẳn là do Tam Nha quản lý, chẳng lẽ Thái tử điện hạ sớm đã đem những chuyện này an bài tốt rồi sao?"
"Ta thấy xem ra đúng là như vậy rồi."
Trong lúc ngựa chạy, vừa qua cây cầu phía trước đột nhiên có ánh sáng của lửa phát ra, võ tướng kinh hãi vội vàng kéo dây cương.
Hơn mười ngọn đuốc đồng thời được thắp sáng, chợt một nhánh kỵ binh đập vào mắt, vì bọn họ không cầm cờ nên không phân biệt được là đội quân nào.
"Ai... Ai vậy? " Đô chỉ huy sứ lãnh quân chột dạ nói.
"Là Thẩm Dịch An! Thẩm Dịch An phạm tội lớn như vậy nhưng lại không bị liên lụy, Thái tử điện hạ thật sự là tính toán tốt a."
Ngọn đuốc chiếu lên gương mặt đen có đầy râu ria kia, Chỉ huy sứ Sương đô trừng mắt kinh hãi nói: "Trương Hòe?"
Chợt giơ tay cầm roi ngựa lên: "Không phải ngươi đang trấn thủ ở Tây Bắc sao? Ngươi..."
"Hai vị Đô chỉ huy sứ cầm vũ khí mang giáp là muốn làm cái gì?" Có một thiếu niên đeo mặt nạ có giọng nói khàn khàn cưỡi ngựa từ phía sau Trương Hòe đến.
"Ngươi là ai?"
Người thiếu niên tháo mặt nạ ra.
Một gã Đô chỉ huy sứ trong đó sợ tới mức từ trên ngựa quay cuồng ngã xuống: "Đây là... quỷ sao?!"
"Ngươi là người quỷ sao?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Không đợi hai người kia trả lời, nàng liền lạnh lùng quát lớn: "Các tướng lĩnh thủ thành lại dám cả gan sinh lòng mưu phản, không sợ sẽ liên lụy đến người thân của mình hay sao!"
Tướng lĩnh hoảng hốt đi đến bên cạnh người đi chung với hắn, giọng nói thầm: "Đây là Sở vương sao? Hắn trở về lại còn mang theo bộ hạ cũ của Tiêu gia, đây chính là Tĩnh Tắc Quân a. Nếu điện hạ tạo phản mà bị bắt, chúng ta chẳng phải cũng sẽ rơi đầu theo rồi sao?"
"Vậy nếu không thì chọn lại đi?"
"Cái này... bọn ta có thể quay đầu lại không? Thái tử tạo phản, Sở vương dẫn Tĩnh Tắc Quân đến như vậy nhất định là muốn giao đấu một trận. Huống chi..." Đô chỉ huy sứ liếc mắt nhìn lại, dường như không chỉ có một nhánh quân đội.
"Cái chết của bổn vương trước đó chính là đã thương nghị với bệ hạ rồi, chủ yếu là muốn xem Thái tử đến tột cùng có thể đảm nhiệm chức vị Hoàng đế này hay không. Nhưng sau khi bổn vương chết hắn vẫn bất an trong lòng, rồi lại nảy sinh lòng giết Quân. Bổn vương biết hai người các ngươi mặc dù là bộ hạ cũ của Thẩm Dịch An, nhưng bị hắn ép buộc nên mới bất đắc dĩ, nếu lúc này hối cải thì bổn vương sẽ không so đo, đợi triều mới được củng cố, bổn vương cũng sẽ coi trọng các ngươi mà cho các ngươi được thăng chức."
"Lục đại vương, chúng ta vốn là phụng chỉ đến bắt thích khách, nếu Lục đại vương đã tới..." Đô chỉ huy sứ nhảy xuống ngựa cùng đồng bọn đem phối kiếm lấy xuống cho người hầu, hai người đi lên cầu quỳ một gối xuống: "Nguyện nghe theo sai phái của Đại vương."
Tên râu ria do dự đi tới trước mặt Sở vương, thấp giọng nói: "Hai cái tên tướng đầu này có đáng tin cậy hay không a?"
"Cũng không đáng tin, dù sao bổn vương cũng không cần." Sở vương vẫy tay về phía hai tên tướng kia
***
Phản quân mới vào thành, trên lầu thành liền vang lên tiếng trống, các đường phố đều kêu la nói Thái tử dẫn bộ đội cũ cử binh tạo phản. Phòng doanh thành ra chống địch, nhất thời trong thành loạn thành một mảnh.
Số lượng phản quân lẻn vào trong cung không ít, thân quân thị vệ ở lại thủ trong cung cấm hầu như không còn, nghe thấy Hàn Đồng đi điều cấm quân của Hoàng Thành ti đến mà kinh hãi. Nhưng Hoàng Thành ti phụng mệnh mà đến chỉ có tổng cộng ba người, ngoại trừ Hàn Đông thì chỉ có hai vị nội thị khác.
Hoàng đế cầm kiếm đi ra khỏi đại điện, giận dữ quát: "Triệu Từ đâu?"
Một mũi tên sắc bén bắn về phía Hoàng đế lại được mấy hộ vệ ngự long thẳng thắng bảo vệ, mũi tên làm đứt đánh rơi màn che của Hoàng đế, làm đầu đầy tóc bạc của hắn bị tản ra.
Cửa cung phía Đông và phía Nam đột nhiên được mở rộng, mấy người nội thị cầm đao đặt trên cổ một lão nội thị đi về phía Đại Khánh điện. Ngay sau đó binh lính ngoài thành vọt qua mấy tòa cửa tiến vào trong cung cấm.
Dưới ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ người đang tiến tới, Hoàng đế cho rằng là thị vệ thân quân bình phản trở về, đợi người kia đến gần thì hắn liền mở to hai mắt phẫn nộ.
Triệu Từ được mấy nội thị đưa đến trước điện, nội thị trẻ tuổi cầm đầu còn mang theo một cái đèn lồng đi vào.
"Bệ hạ, ngoài thành có phản quân của Thái tử, Lục vương cũng còn sống!" Tên nội thị trói Triệu Từ lại là nghĩa tử của hắn: "Triệu Bình, ngươi dám tự mình trộm chìa khóa trong kho chìa khóa mà mở cửa cung..."
Nội thị bình tĩnh chắp tay với Triệu Từ: "Đại nhân, trước khi tiểu nhân vào cung kỳ thật là có họ, tiểu nhân họ Khương, từng là gia nô của An Quốc phu nhân. Bất quá đó đều là chuyện của mười sáu năm trước, người tiết lộ tin tức cho Triệu vương cũng là người do tiểu nhân sắp xếp."
"Ngươi..."
"Dù sao cũng là thiên tử bất nhân, đại nhân nuôi tiểu nhân hơn mười năm nên tiểu nhân không muốn thương tổn đến đại nhân."
"Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, đây chính là..."
"Là ta!" Một thiếu niên mặc áo giáp mang theo bội kiếm cưỡi ngựa tiến lên, chợt nghiêng đầu: "Đừng đả thương hắn."
Nội thị khom người về phía nàng: "Vâng."
Tùy tùng của người trẻ tuổi giơ đuốc đến gần, dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt lạnh lùng so với năm đó lại thành thục hơn không ít, sau đó hai thủ tướng Sương quân là Đô chỉ huy sứ bị binh lính áp giải đến trước mặt.
Sở vương nhìn Hoàng đế đứng trên bậc thang đầy thi thể: "Bệ hạ thánh cung vạn phúc, hai người này cùng mưu nghịch với Thái tử đã bị thần bắt được."
Triệu Từ quay đầu lại nhìn lửa giận ban đầu mắng nghĩa tử trong nháy mắt tiêu tán, con ngươi chua xót hồng nhuận: "Lục vương a..."
Sở vương lướt qua Triệu Từ xua ngựa tới gần, lạnh lùng nhìn Hoàng đế không có chút ý định xuống ngựa hành lễ, chỉ chắp tay trên lưng ngựa: "Bệ hạ kinh hãi, thần cứu giá đến trễ."
Hoàng đế không dám tin, hô hấp dồn dập từ trên bậc thang lăn xuống, mấy cấm vệ vội vàng nâng hắn dậy.
Một nhánh kỵ binh xông vào đại nội đem phản quân cùng cấm quân vây quanh lại, khiến cho bọn họ đều dừng tay, chuyển hướng cảnh giác chung quanh.
"Ngươi!" Hoàng đế được người nâng đỡ đứng lên, dùng tay già nua run rẩy chỉ vào Sở vương, chợt tỉnh ngộ nói: "Thì ra cái kết đồng tâm kia là do ngươi cố ý đánh rơi xuống, những lời ngươi nói với trẫm bất quá chỉ là muốn bảo toàn..."
"Thật không ngờ, ngươi lại đối với mình tàn nhẫn như vậy."
Hàn Đồng từ Hoàng Thành ti ở phía Đông Bắc trong cung cấm trở về, Hoàng đế hét lên: "Hàn Đồng!"
Hàn Đồng đứng ở giữa khom người với Hoàng đế: "Có thần."
"Thái tử cùng Sở vương mưu nghịch, trẫm lệnh cho ngươi và Mã soái bắt bọn họ lại."
Lần thứ hai Hàn Đồng khom người với Hoàng đế, lấy ngư phù ra: "Bệ hạ, thứ cho thần tòng mệnh, vừa rồi Hoàng Thành ti đã bị thần điều ra khỏi cung cấm, thần không có quyền thống binh, nhưng lại được bệ hạ tín nhiệm ủy thác quyền điều binh."
Hoàng đế trừng hai mắt đỏ bừng đem tầm mắt từ trên người Sở vương dời đến Hàn Đồng, chỉ thấy hắn một mình không mang theo một binh một tốt nào khác.