Bởi vì có chính vụ cần phải xử lý, nên Sở vương triệu Nhị công chúa đến Văn Đức điện gặp mặt.
Sau khi chén trà được pha xong, Sở vương lấy thìa chia trà xong, nội thị ở một bên liền bưng một chén nhẹ nhàng đặt ở trước mặt công chúa, Sở vương cười nói: "Đây là trà Xuân đầu tiên ở đất Thục từ khi vào Xuân đã tiến cống. Ta trở về muộn, là vì muốn mang trà này về cho phu nhân."
"Bây giờ Lục ca là người giám quốc, muốn cái gì mà không có chứ?" Nhị công chúa nắm chặt tay che trước bụng, lần này nói ra cũng là mang một bụng tức tức giận đến.
"Nhị tỷ nói vậy là có ý gì? Hiện giờ ta chỉ là tạm thời thay bệ hạ giám quốc, chờ ngày sau sức khỏe của bệ hạ tốt lên thì tất nhiên là phải hoàn chính. Cung khố trong nội cung này ta lại càng không dám động đến một chút nào, chuyển đến Phồn Anh Các ở một là vì không yên lòng thân thể của phụ thân, thứ hai cũng là muốn thuận tiện. Còn về phần phu nhân...đây là một chút tư tâm nhỏ của bản thân ta. Mấy năm nay tụ họp ít như chia ly thì nhiều, lần này tách ra cũng đã một năm, hiện tại trở về, cho dù là một đêm ta cũng không bỏ nàng một mình được."
Lời nói của Sở vương làm cho Nhị công chúa sinh ra một tia hâm mộ, nhưng hâm mộ đến đâu thì cũng là người khác: "Lục ca thật sự muốn điều Sĩ Thừa đến biên cảnh ở Tắc Bắc sao?"
Sở vương nhấp một ngụm trà: "Các vị Phò mã trong triều chỉ còn lại Nhị tỷ phu là nhàn rỗi ở nhà mà thôi, các vị tỷ phu còn lại đều đã nhậm chức trong quân..."
"Nhưng Tắc Bắc luôn chống chọi với người Khiết Đan, hắn là người đọc sách, lại là nhi tử duy nhất trong nhà, hắn mất phụ thân từ nhỏ, bây giờ còn chưa có nhi tử kéo dài hương khói..."
Sở vương đem chén trà trong tay ném lên mặt bàn: "Không nói thì ta cũng quên hắn là người đọc sách a, thư hương môn đệ ngay cả bốn chữ điềm đạm không biết xấu hổ cũng không biết viết như thế nào. Không có nhi tử kéo dài hương khói, đây là lời mà Nhị tỷ ngươi nên nói hay sao?" Sở vương nhướng mày nhìn Nhị công chúa: "Nói chuyện như thế, Nhị tỷ xem Chân Nhi, Yên Nhi là như thế nào? Chẳng lẽ bởi vì các nàng chỉ là nữ nhi nên không thể làm người kéo dài hương khói được sao?"
Sở vương nắm chặt nắm đấm đặt trên bàn: "Người của các công chúa, quận chúa trong nội cung và quy chế cũ kia cũng nên thay đổi đi."
Nhị công chúa không biết vì sao Sở vương lại nổi giận như vậy, cuống quít đứng dậy quỳ xuống một bên: "Thỉnh Đại vương thu hồi thành mệnh, cũng thỉnh Đại vương nể tình thiếp mà tha thứ cho hắn một lần. Cho dù để cho hắn nhàn rỗi ở nhà cả đời, thiếp cũng không muốn hai hài tử của mình không được gặp phụ thân."
Sở vương khom lưng chuẩn bị đỡ nàng dậy, nghe được lời của nàng liền nắm tay thành nắm đấm đứng thẳng dậy quay lưng lại: "Ta đã để cho Thẩm Quan Viện tiến hành điều động rồi, Lại Bộ bổ nhiệm cũng đã thông qua Tể tướng ở ba tỉnh, chiếu thư lúc này cũng đã từ môn hạ tỉnh truyền ra. Cứ nhượng bộ chịu ủy khuất thì cuối cùng cũng chỉ là chính ngươi mà thôi, vì một người không đáng để người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ... A tỷ xin trở về đi, ta sẽ không thu hồi chiếu thư."
***
Đến trưa Trần quốc công chúa mới trở về Phò Mã trạch, doanh quan nội thị liền cưỡi ngựa đem chiếu thư do môn hạ tỉnh ban ra chặn trước cửa Phò Mã trạch, sau đó còn có thêm hai tên quan Đài Can lấy danh nghĩa bác bỏ thu hồi chạy tới, sau đó chiếu thư liền được hủy bỏ.
"Để hắn vào trong quân doanh chứ cũng không phải để hắn ra trận giết địch, không chịu được chút khổ sở thì loại đệ tử thế gia này làm sao hiểu được mà thu liễm a. Ta thật không ngờ Nhị tỷ nàng cầu ta không được lại chạy đi cầu Tam nương ngươi, ta..."
"Ta biết A Tiềm là vì muốn tốt cho tỷ tỷ, nhưng tính tình của nàng nếu không phải chịu nhẫn nại đến cực hạn thì nàng sẽ không thể hiểu được. Bỏ tử như giết con, bỏ phu so với tự giết mình thì có gì khác nhau đâu? Điểm này, Tứ tỷ cần phải hơn rất nhiều, cũng như nhà cao cửa cao hay là nhà huân quý, cũng chỉ có hai nữ nhi, nhưng Tứ tỷ tỷ lại có phương pháp dạy phu, cũng sẽ không để mình chịu ấm ức."
"Người có phương pháp dạy phu không phải chỉ có một mình tỷ tỷ thôi chứ?" Sự tức giận của Sở vương đã tiêu tan hơn phân nửa.
"Trong mắt người ngoài A Tiềm là phu quân của ta, không sai." Tiêu Ấu Thanh bĩu môi cười nói: "Nhưng đến nhà là phu hay là thê...thì còn không chắc đâu."
"Huống chi a..." Tiêu Ấu Thanh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của nàng: "Ta so với các nàng còn may mắn hơn. Bất kể là một tòa thành lớn hay là một tòa nhà nhỏ, gả cho người không có tâm mà chỉ có hư danh, vậy cần nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?"
Sở vương tiến lên một bước ôm chặt nàng: "Ta sẽ không làm người vô tâm, chúng ta cùng nhau đến Đông Hoa lâu nghênh đón mặt trời mọc, cùng nhau ngắm hoàng hôn, nghe chuông thần trống trong cung cấm, lại cùng nhau chậm rãi già đi. Gian tắc dị thất, chết thì cùng huyệt, nói thì không tin, vậy cứ để cho thời gian chứng minh đi."
———Cốc Cốc!———
"Khởi bẩm Đại vương, Triệu đô tri cầu kiến."
"Triệu gia?"
Sở vương mở cửa đi ra.
Kỳ Lục chắp tay tiến gần hơn một bước: "Vừa rồi là Triệu áp giải vào trong Phúc Ninh điện, nói Triệu đô tri đã đi gặp quan gia."
"Biết rồi."
...
Sở vương từ hành lang thiên các đi vào chính các: "Triệu gia."
"Tiểu nhân bái kiến Lục đại vương."
Sở vương vội vàng đuổi kịp ngăn cản Triệu Từ hành lễ: "Ngay cả Triệu gia cũng học theo cách xưng hô của bọn họ rồi a. Ta ở trong cung này, quả nhiên ngay cả một người thân cũng không có."
"Ca nhi vừa sinh ra đã định sẽ là Đại vương rồi a, còn về phần người thân kia, quan gia và Quý phi nương tử, còn có Vương phi đều ở đây a."
Sở vương buông tay Triệu Từ ra. xoay người: "Là quan gia sai ngươi tới sao?"
"Quan gia vẫn không thể nói chuyện, nhưng vừa rồi hắn viết một chữ 'Lục' trong lòng bàn tay của tiểu nhân."
"Triệu gia xác định là không phải chữ 'Tam' sao?" Sở vương nói cực kì đạm mạc.
"Chuyện Tam vương làm là đại nghịch bất đạo, quan gia sớm đã lạnh lòng, há lại muốn gặp hắn chứ?"
"Đại nghịch bất đạo,...ngày đó ta ở trong mắt hắn mới chân chính là đại nghịch bất đạo đi."
Triệu Từ cúi đầu, ảm đạm thất thần nói: "Cái Đại vương nhìn thấy ban ngày là uy nghiêm và lạnh lùng của Quân vương, nhưng cái ban đêm nhìn không thấy chỉ có tiểu nhân biết. quan gia đã đau buồn như thế nào a. Đối với Tam vương, quan gia chỉ có bất đắc dĩ, nhưng đối với Đại vương, trong mắt quan gia lại là sự sợ hãi và do dự."
"Do dự?" Sở vương xoay người: "Khi hắn muốn dùng mạng của ta để loại bỏ quyền thần, hắn có từng có nửa phần do dự hay không?"
"Ta không đi gặp hắn, cũng không muốn gặp hắn."
Đôi mắt dần dần phiếm hồng tràn ngập oán hận và thất vọng, phần thất vọng này làm cho Triệu Từ đột nhiên hiểu được, thì ra tình cảm trên thế gian này không chỉ có phụ thân sẽ thất vọng với nhi tử, mà khi chuyện đã đi đến cực đoan, thì cũng không còn cách nào hòa giải được, như thế lại là một loại thất vọng như thế nào đây?
Triệu Từ quỳ xuống: "Quan gia hắn rất nhớ ngài, tiểu nhân khẩn cầu Đại vương đi Phúc Ninh điện đi, cho dù chỉ ở lại nửa khắc thôi cũng được."
"Quan nhân cứ đi Phúc Ninh điện đi, dù sao tham triều hôm nay cũng đã xong rồi không phải sao?" Tiêu Ấu Thanh từ hành lang đi vào.
"Bái kiến Vương phi."
Tiêu Ấu Thanh lại thay Sở vương nâng Triệu Từ đứng dậy: "Trong nội cung, người có thể nói ra lời thật lòng không được mấy người. Tính tình nàng bướng lên, nhưng trong lòng vẫn nhớ lúc trước Triệu đô tri đã đối tốt với nàng."
Sở vương xoa xoa tay đột nhiên bị tay người kia bao lấy: "A Tiềm nên đi."
Một lát sau, trong chính các chỉ còn lại Tiêu Ấu Thanh và Triệu Từ.
"Hiện giờ cũng chỉ có Lục vương phi mới có thể khuyên được Lục vương. Nhưng cũng tốt, còn có Vương phi có thể khuyên được. Trước kia quan gia cũng vậy, nhưng từ sau khi Tiên đế băng hà, quan gia đăng cơ rồi thì không còn ai có thể khuyên được nữa."
Tiêu Ấu Thanh đứng ngay ngắn phủ nhận: "Quan gia... cũng có một người."
"Phải, nhưng người lạnh lòng rồi sẽ không nói thêm một câu nào với người phụ lòng nữa."
"Là không hay là không thể đây?" Tiêu Ấu Thanh nghiêng người nhìn về phía Triệu Từ, chợt nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Mẫu thân chưa từng oán hận bất luận người nào, người nói ông trời đã luôn sắp xếp hết thảy, nếu ngươi không thản nhiên tiếp nhận mà để cho khúc mắc này cùng theo ngươi cả đời. Vậy thì người khổ là ngươi, người đau cũng sẽ là ngươi. Cẩn thận ngẫm lại, quá khứ chính là quá khứ, làm gì có đáng tiếc a. Giống như ta và quan nhân vậy, vốn không có liên quan gì với nhau, vốn..." Tiêu Ấu Thanh chớp chớp đôi mắt phiếm hồng: "Không có khả năng, bây giờ lại được sắp xếp ở cùng một chỗ, cũng là ý trời a."
Triệu Từ lau nước mắt, trong lòng sinh lòng cảm khái nói: "Thật xa lúc trước khi Lục vương còn là một thiếu niên, không có chiếu lệnh lại dám xông vào đại nội quỳ gối bên ngoài điện cầu bệ hạ thu hồi chiếu thư tứ hôn. Cuối cùng bị bệ hạ cấm túc, lúc ấy tiểu nhân đỡ lên Lục vương, Lục vương ngây thơ còn hỏi tiểu nhân là vì sao Vương phi lại chọn ngài ấy?"
"Ồ? Vậy Đô Tri trả lời như thế nào?"
"Lúc trước chân dung của Lục vương khi còn trẻ được truyền khắp kinh thành, tiểu nhân phỏng đoán Vương phi là thấy bức họa trước khi Lục vương làm quan lễ nên mới hạ quyết tâm, nên tiểu nhân đã trả lời với Lục vương là Vương phi vì tướng mạo nên mới chọn ngài ấy."
Tiêu Ấu Thanh cúi đầu cười: "Không giấu diếm Đô Tri, mới đầu ta đúng là bởi vì dung mạo nên mới vừa thấy đã yêu."
Tiêu Ấu Thanh nhìn đình viện trống rỗng trước khung cửa: "Sạch sẽ, ngây thơ, thử hỏi trên thế gian này ai lại không thích những người như thế chứ?"
"Ngoại trừ những điều này, trong lòng Lục vương còn có một phần tính tình không chịu thua, vào năm An Quốc phu nhân bệnh qua đời thì Triệu Bình đã vào cung, nên tiểu nhân phỏng đoán Vương phi hẳn cũng biết một ít chuyện quá khứ của Lục vương đi. Người thiếu cái gì thì thường sẽ khát vọng cái đó,..." Triệu Từ cúi đầu: "Vương phi liều mạng thất lễ cũng phải xông vào đại nội, vài lần vì Lục vương mà uy hiếp quan gia, đây cũng là vì người biết được khát vọng trong lòng Lục vương."
"Tiểu nhân nhìn người luôn luôn rất chính xác, bằng không cũng sẽ không từ một nội thị hoàng môn biến thành Đô Giám của Tề vương phủ. Thật không ngờ, từ lúc Lục vương trở về đến nay nhoáng một cái cũng đã trôi qua năm năm rồi a."
Tiêu Ấu Thanh cũng không vì suy đoán của Triệu Từ mà tức giận, ngược lại chỉ ôn nhu cười cười: "Ta có mục đích cũng đã đạt được mục đích, người mà ta gả không phải là Lục lang của Vệ gia, mà người ta gả chỉ là người trong lòng có ta, mà nàng cũng là người trong lòng...của ta."
***
Phúc Ninh điện.
"Tiểu nhân bái kiến Đại vương, vừa rồi quan gia đã ăn được một chút, cũng vừa mới nghỉ ngơi." Sau khi vào trong Triệu áp giải đi lên chắp tay, sau đó lại mở cửa Phúc Ninh điện ra.
Sở vương đi vào nội các, lại cách trước giường Hoàng đế một trượng rồi dừng lại, hai ngự thị đem màn trướng cuộn lên rồi xoay tay lui xuống. Người nằm trên giường so với lúc trước đã tốt hơn không ít, chỉ là không còn trẻ tuổi nữa, dung nhan già đi cũng có vẻ thương hại.
Sau khi ngự thị lui ra liền đóng cửa lại, Sở vương liền đi lên trước quỳ gối: "Thần, cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế không thể nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu mở to mắt.
Sở vương từ trên mặt đất bò dậy, nắm chặt hai tay đi lên trước: "Lấy quyền mưu để ngự lòng người, cuối cùng chỉ khiến mọi người phản lại. Người muốn trung với quân thì trước phải trung với quốc, người muốn làm quân thì trước phải làm được dân."
Nỗi phẫn nộ trong mắt Hoàng đế đã biến mất, từ hờ hững biến thành hối hận, Sở vương theo chiếc ghế mới được ngự thị chuyển tới chậm rãi ngồi xuống: "Hối hận rồi sao? Thê ly tán, nhà này cũng đã không còn là nhà nữa. Từ khi ta có ký ức đến nay, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta thì trong mắt đều mang theo căm hận, ngươi ngồi ở trên ghế cao, mẫu thân nói với ta đây là phụ thân của ngươi. Lúc ít người thì phải gọi là quan gia, lúc nhiều người phải gọi là bệ hạ, mà lúc không có người thì phải gọi là phụ thân. Nhưng ta lại chỉ nhớ kỹ câu nói ở giữa kia, mà ta có thể có được ngày hôm nay, cũng toàn bộ là dựa vào sự nhẫn tâm và thiên vị của bệ hạ ngài."
"Ta không muốn gặp ngươi, cả đời cũng không muốn, nhưng ta không nhẫn tâm như ngươi, cho dù không muốn gặp ngươi nhưng vẫn hy vọng...ngươi có thể khỏe lại. Ta cũng đã từng nói, nếu ta làm quân, mặc dù không thể củng cố được vạn thế, nhưng nhất định sẽ lực hưng ba đời." Sở vương ngồi dậy đến gần Hoàng đế: "Ta sẽ không ngăn cản bọn họ đến thăm ngươi, cũng không sợ sau này khi ngươi khôi phục sức khỏe lại rồi sẽ đối với ta như thế nào, bởi vì ta tin tưởng thần dân sẽ đứng về phía ta."
Sở vương khom lưng bỏ tay Hoàng đế vào lại trong chăn, nhưng bị Hoàng đế túm lấy cổ tay, khí lực chỉ trong nháy mắt đã dùng hết, Hoàng đế dùng ngón tay già nua đặt một chỗ phía sau đầu giường.
Phía sau đầu giường có tủ đựng sách, bên trong còn có một cái tủ khóa. Sở vương đứng thẳng dậy nghi hoặc đi về phía tủ, Hoàng đế trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, sau đó lại chỉ chỉ một chỗ.
Chìa khóa giấu ở biển bút, Phúc Ninh điện là nội các của Thiên tử ở, ngoại trừ cung nhân và nội thị bên trong điện thì ai cũng đều không được vào, đồ đạc của Hoàng đế cũng không ai dám động.
Trong tủ là một quyển sách văn và Thần Hàn, sách văn là truy phong Tấn vương làm Thái tử, Thần Hàn là chiếu bút của Hoàng đế, cũng là tội kỷ chiếu liệt kê mấy tội trạng.
Sở vương nắm chặt Thần Hàn, sau đó xoay người, nhấc bước vừa đi vừa nói: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể có được sự tha thứ của ta sao? Một người đã chết đối với ngươi đã không còn gì có thể uy hiếp...." Sở vương dừng bước rũ xuống, nâng mắt chăm chú nhìn Hoàng đế, quỳ gối xuống nói: "Chẳng qua ta vẫn muốn tạ đại nhân một câu, ít nhất ngươi bảo vệ Ấu Thanh, không để cho nàng trở thành sự tiếc nuối nhất của cả đời ta."