Chiêu Văn quán, Sử quán, Tập Hiền viện là Tam quán trực thuộc Sùng Văn viện, tàng trữ danh thư và các vật cổ có danh được lưu truyền trong thiên hạ. Chiêu Văn quán cất giữ sách, trữ dưỡng nhân tài, biên soạn sách vở, thư viện ở Chiêu Văn quán được đặt dưới ở hành lang phía đông của Sùng Văn viện.
Sử quán Chưởng Tu Quốc Sử bao gồm thực lục, lịch và điển bản. Lại thiết lập Thư Viện Sử Quán, Phân Kinh, Sử, Tử, tập tứ bộ được đặt ở hành lang phía tây của Sùng Văn viện.
Tập Hiền viện là phủ tàng thư, cũng thiết lập thư viện tập hợp Hiền viện ở hành lang phía đông Sùng Văn viện.
Sùng Văn viện nằm ở ngoài cửa Tả Thăng trong cung cấm, cửa Tả Dịch thì do nội thị quản lý thư sự của bí các Tam quán.
Từ cửa Nhật Diệu ở phía đông của Đại Khánh đi ra, Tiêu Ấu Thanh vừa lúc bắt gặp Hàn Đồng từ bên trái cửa Thăng Long đi ra.
"Hàn tiên sinh."
Một trận binh biến khiến cho hoàng quyền bị xoay chuyển liên tục, quyền hành thay đổi liên tục thì sự vụ trên triều không thể giải quyết xong. Mấy tháng nay việc bố trí phòng ngự thành cùng các châu xung phong quản lí giúp đỡ Hàn Đồng xử lí.
"Bái kiến Lục vương phi."
Phía sau Hàn Đồng còn có một Tiểu Hoàng Môn chừng mười hai mười ba tuổi, trong tay ôm theo sách: "Vương phi muốn xuất cung sao?" Đi ra ngoài cửa Đại Khánh dọc theo hướng chính là cửa Tuyên Đức, đi ra chính là xuất cung.
Tiêu Ấu Thanh lắc đầu: "Tam quán cất giữ rất nhiều sách, nên ta muốn đi tìm mấy quyển sách y."
"Sách y sao?" Hàn Đồng cúi đầu cười nói: "Là vì Đại vương đi, luôn chịu nỗi khổ mà người thường không thể chịu đựng được, nếu vẫn không thể xoay chuyển được cục diện, thì đó cũng là do trời xanh không có mắt."
"Một đường này cũng là nhờ có tiên sinh phụ tá, lúc trước Ấu Thanh còn mang lòng phòng bị với tiên sinh, hiện giờ thật sự muốn cảm tạ tiên sinh đã che chở."
Hàn Đồng hơi khom người: "Không dám, thê tử của quân chủ cũng là chủ, đây là chuyện mà hạ quan người làm thần tử nên làm. Thần tử có quân chủ minh quân là thần tử may mắn, Đại vương có thê tử tốt cũng là phúc của Đại vương."
Sau khi Hàn Đồng chắp tay rời đi, Tiêu Ấu Thanh tiếp tục tiến về phía Sùng Văn viện, quan lại và nội thị lui tới trong viện nhao nhao tiến lên hành lễ, ngoài ra còn có người né tránh.
Khác với những bộ sách bí các, Đô Giám của Tam quán ở đây vội vàng đi ra: "Bái kiến Vương phi, tiểu nhân là Đô Giám của Tam quán."
"Lần ta đi phía bên ngoài nhìn thấy Sùng Văn viện đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi. Từ sau khi nội ngoại viện sáp nhập thì đã không còn qua lại được nơi này, hiện giờ xem ra tàng thư lại nhiều hơn không ít rồi đi."
"Đúng vậy, lúc Tập Hiền Tướng đương nhiệm đã có thêm gần năm ngàn tàng thư mới được ký kết vào."
"Trong Hoàng cung có tàng thư nhiều cũng không phải chuyện gì lạ, nếu dân chúng trong dân gian cũng như vậy thì mới là công lao của giáo hóa."
Đô Giám lại chắp tay về phía nàng: "Vương phi nói rất đúng."
"Có sách y thuật chỉ cách trị ngoại thương không?"
"Có, là ở thư viện Chiêu Văn quán, tiểu nhân dẫn Vương phi đi."
"Không cần, cũng không phải định tìm tất cả, tùy ý nhìn một chút thôi, sẽ không quấy rầy tới các ngươi làm việc."
Đô Giám liền lấy ra một chuỗi chìa khóa lớn, gọi cung nhân giao cho hắn: "Đây là nội nhân Ngô thị của Chiêu Văn quán, nàng quen thuộc với cục diện trong quán này."
"Được, vất vả cho các ngươi."
"Còn không mau tạ Lục vương phi."
"Tiểu nhân tạ ơn Lục vương phi."
Tiêu Ấu Thanh nhướng mày, lẩm bẩm nói: "Trách không được nàng lại không thích, người nào cũng như một khung, trật tự khuôn khổ như vậy."
"Vương phi, là bên này, mời."
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tiểu nhân năm nay mười bốn tuổi."
Ngô thị tuổi trẻ, bộ dáng cũng nhu thuận, nhìn thấy liền làm cho người ta cảm thấy thoải mái: "Năm Vũ Nghiệp, thật sự là rất trẻ a."
"Vương phi cũng còn trẻ, nhìn hiền lành giống như tỷ tỷ của tiểu nhân vậy."
Tiêu Ấu Thanh đột nhiên dừng lại, cung nhân cho rằng mình đã nói sai liền sợ tới mức vội vàng quỳ xuống. Chủ nhân trong cung cấm này tuy vẫn là Hoàng đế, nhưng thực chất là vị Thân vương còn sót lại dưới gối Hoàng đế kia mới phải. Nếu không có gì bất ngờ thì vị Quốc mẫu trước mắt này ngày sau chính là mẫu nghi thiên hạ: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân..."
"Ta không có hễ động một chút liền phạt người khác, ta đâu có đáng sợ như vậy." Nói xong Tiêu Ấu Thanh khom lưng nâng nàng lên: "Ngươi có thể ở chỗ này làm nội thị, có thể thấy được ngươi hẳn là người biết chữ."
"Phụ thân của tiểu nhân là tú tài trong huyện, lúc nhỏ tiểu nhân từng theo phụ thân đọc qua vài cuốn sách. Về sau phụ thân sinh bệnh, mẫu thân liền bảo ta lấy thân phận lương gia tử đưa vào cung."
"Phụ thân sinh bệnh..." Tiêu Ấu Thanh lại nghĩ đến mình, chẳng qua so với cô nương này tốt hơn rất nhiều, vì thế hỏi: "Ngươi muốn xuất cung không?"
Cung nhân cực lực lắc đầu: "Tiểu nhân không có phụ thân, cũng không có nhà, như vậy thì tiểu nhân xuất cung còn có thể đi đâu đây?"
"Sách y ở các này." Cung nhân cầm chìa khóa mở cửa ra, trên tủ sách bày đầy sách, trúc giản cuộn lên được bao bọc bởi các loại vải. Tiêu Ấu Thanh cầm lấy một tấm bảng nhỏ treo lơ lửng, trên đó có tên sách và chú thích.
Các góc trong các cũng có thuốc chống sạm.
Canh giờ còn sớm, lại nhìn lên mặt trời, người ở trước điện không chừng lại bận rộn đến khuya. Tiêu Ấu Thanh liền chọn mấy quyển sách rồi đến trước bàn gần cửa sổ ngồi xuống, cung nhân chỉ ở phía sau cúi đầu đi theo, nàng liền hỏi: "Muốn đọc sách không?"
"Tiểu nhân..." Cung nhân ngẩng đầu, vào cung hai năm lần đầu tiên nhìn thấy có chủ tử ôn nhu như vậy: "Muốn."
"Bên cạnh Quận vương chỉ có vài nhũ mẫu và nội thị, Phồn Anh Các cũng không có người trẻ tuổi nào khác. Ta sẽ nói với Đô Giám điều ngươi vào nội tỉnh."
Ngô thị vừa mừng vừa sợ quỳ xuống dập đầu: "Tạ đại ân của Vương phi."
***
Ngày mười năm tháng bảy, trong cung phái xe ngựa đến đạo viện tế quét dọn, các bộ hạ phía dưới lên đường cử hành hội họp. Thiết lập đài siêu độ cô khổ vong linh, vàng mã chất đống thành núi để tế lễ những quân sĩ đã chết trận trong chiến tranh.
Nơi chôn cất các công thần dưới đồi phía đông thành có hai ngôi mộ tướng quân nằm cách nhau không xa.
Tiền giấy bị đốt cháy liền bốc lên khói xanh: "Trước khi mẫu thân chết, phụ thân nói sau này không muốn ra chiến trường nữa. Sau đó thì xin từ chức ở Hình bộ được vài năm, nên ta biết hắn không muốn được chôn ở chỗ này..."
"Thái Sơn không muốn làm thần tử của hắn, ta biết." Sở vương ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiêu Ấu Thanh: "Chờ ngày sau đại định, ta liền sai người dời di cốt của Thái Sơn về cùng Long Đức Công ở Tần Phượng."
Lúc di thể Vũ An Hầu được vận chuyển trở về, trong quan tài chỉ có tro cốt của hắn, Tiêu Ấu Thanh thường xuyên cùng mẫu thân đưa phụ thân xuất chinh, mỗi lần đều có thể đợi đến khi phụ thân khải hoàn trở về. Mười mấy năm trôi qua, mẫu thân không còn, phụ thân lên chiến trường cũng đã không trở về nữa: "Mỗi lần phụ thân rời đi đều nói hắn nhất định sẽ trở về, ta nghĩ...đó là bởi vì mẫu thân vẫn còn." Tiêu Hiển Vinh xuất thân là người học võ, ở trên quan trường không giỏi nói chuyện là chuyện bình thường.
Sở vương vươn tay lau nước mắt ở khóe mắt nàng: "Nhạc phụ và nhạc mẫu sinh ra được nữ nhi tốt như vậy." Lại hướng phía bia mộ quỳ xuống dập đầu: "Cũng xin các vị trưởng bối yên tâm, Vệ Tiềm sau này nhất định sẽ không phụ Tam nương."
Tiêu Vân Trạch đi đến bên cạnh Sở vương, chậm rãi quỳ xuống, râu quai nón của hắn đã mọc đầy, sớm đã không còn là *hoàn khố trong Lãm Nguyệt lâu năm đó nữa: "Chưa lập thê không thể để râu, về sau sẽ không bao giờ có ai chửi nhi để râu nữa. Cũng xin phụ thân yên tâm, hài nhi sau này nhất định sẽ tuân thủ quy củ, không làm bậy nữa. Bây giờ đã mời mấy vị tộc lão thay hài nhi đến cửa cầu thân, người kia chính là nữ nhi của Tướng môn Lữ thị, đợi nhi tử đại hôn sau đó nhất định sẽ dẫn tân phụ đến gặp đại nhân."
(*)Hoàn khố: ý chỉ những đứa con của những quan chức, có địa vị hoặc giàu có hay ăn chơi, không lo sự nghiệp.
"Kinh Bắc có Trương Hòe tướng quân, phía Tây cũng có nhị thúc, bổn vương muốn huynh trưởng dẫn binh đi Kinh Nam."
Tiêu Vân Trạch ngẩng đầu quỳ thẳng người: "Tướng lĩnh quân đội bảo vệ kinh thành đều đã đổi thành người của Tiêu thị. Ngoại thích quyền trọng, Đại vương không sợ triều thần có ý kiến gì sao?"
"Ý kiến?" Sở vương từ trên mặt đất bò dậy: "Đây là thiên hạ của Vệ gia ta, quan viên bổ nhiệm, quân chủ định đoạt!"
"Thần, tuân chỉ."
***
Tháng tám năm Kiến Bình thứ mười hai, trưởng tử của Vũ An Hầu là Quy Đức tướng quân Tiêu Vân Trạch thành thân với nữ nhi của Tể tướng Lữ Duy. Định sau kì thủ hiếu qua đi thì thành hôn, tháng sau vào kinh Tây đường phía Bắc làm Chuyển Vận Sứ.
Cùng tháng đó, triều đình lấy danh nghĩa Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, sắc phong Quý phi Lý thị làm Hoàng hậu. Tháng sau tại Văn Đức điện cử hành đại điển lập Hậu, tất cả mệnh phụ trong ngoài đều vào cung.
***
Đại điển xong, thay lễ phục nặng nề ra, Lý thị nhìn sách bảo dành cho Hoàng hậu nổi bật trên bàn mà sững sờ: "Người đâu."
"Thánh nhân."
"Đi Phúc Ninh điện."
Lý thị thừa cơ đến Phúc Ninh điện, Hoàng đế nằm liệt giường chỉ có khí sắc như người thường.
"Hoàng hậu điện hạ." Các ngự thị xoa tay đưa lên trước mặt.
Y phục màu đỏ của chính cung xuất hiện trước mắt Hoàng đế, chẳng qua trong mắt Hoàng đế giờ đã không có chút kinh ngạc nào, thậm chí còn chờ đến đến khi Lý thị tới gần còn nhắm mắt lại.
"Bệ hạ thánh cung vạn phúc." Lý thị hành lễ xong liền hướng về ghế cung nhân mang tới ngồi xuống: "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Vâng."
Mặc dù đã hơn nửa trăm, nhưng khí chất và dung mạo của Lý thị vẫn không giảm, y như năm đó, ngồi ngay ngắn trên ghế ung dung hoa quý, nàng nhìn Hoàng đế trên giường bệnh muốn nói lại thôi: "Đã nhiều năm như vậy, quan gia đối với thần thiếp một chút tình cảm cũng không có sao?"
Câu hỏi của nàng không được Hoàng đế trả lời, mặc dù Hoàng đế đã có thể mở miệng nói chuyện: "Từ khi thiếp vào Tề vương phủ trở thành trắc phi, đến khi nội cung phong sách làm Quý Nhân, đến Chiêu Nghi, rồi sinh hạ Lục ca lại trở thành Đức phi, Quý phi, lại đến vị trí trung cung được bệ hạ bố thí bây giờ. Hơn ba mươi năm cẩn thận thận tự mình bảo vệ cũng không muốn cùng người khác tranh đoạt, lúc trước phụ thân muốn thiếp vào Đông Cung làm Lương Quyên của Thái tử, sau đó thiếp biết quan gia dùng thủ đoạn để tiên đế hạ chiếu, nhưng thiếp không oán quan gia."
"Ba mươi năm, hôm nay thiếp lấy thân phận là chính thê của quan gia nên muốn đem tất cả những chuyện của những năm này muốn nói lại không dám nói mà nói ra. Thiếp chưa từng nghĩ tới sẽ để Lục ca làm Hoàng đế, nàng không nên gánh vác những gánh nặng vốn không thuộc về nàng. Nhưng hôm nay nàng đã trở thành như vậy, tất cả đều là do quan gia ban tặng, quan gia biết nàng muốn cái gì sao?"
"Quan gia không biết, thứ nàng muốn bất quá chỉ là những thứ mà quan gia cho Đại ca và Tam ca của nàng mà thôi. Cho dù chỉ là một câu quan tâm cũng được, nhưng cuối cùng thứ nàng chờ được ngoại trừ thất vọng thì không có gì cả, đợi đến cả khi lòng nàng lạnh đi. Quan gia không thích nàng, nhưng nàng có làm gì sai đâu, người sai là thiếp, là thần thiếp làm mẫu thân không xứng đáng, nhưng cũng giống như..." Lý thị ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Quan gia cũng là một phụ thân không xứng đáng." Những lời này nàng đã giấu ở trong lòng nửa đời người, hôm nay được nhận tất cả triều bái của mệnh phụ nên nàng mới to gan đến trước mặt Hoàng đế, đem những lời đè nén trong lòng mấy chục năm nói ra.
"Lãnh đạm với ta và Lục ca cũng thôi, nhưng Hoàng hậu điện hạ là thê tử của ngài, đối mặt với sự lạnh lùng của quan gia, Hoàng hậu điện hạ chỉ nói là do mình làm không đủ tốt. Một nữ tử yếu đuối gả cho trượng phu của mình lại chỉ có tôn kính chứ không có chút tình yêu nào, ngươi làm cho điện hạ thân là Hoàng hậu nhưng lại tự ti đến cực điểm, cuối cùng cũng là do quan gia của người, Đại Tống này, tự tay hại chết điện hạ."
Hoàng đế quay đầu, hai tròng mắt vốn bình tĩnh dần dần phiếm hồng.
"Năm đó là được điện hạ che chở nên ba mẫu tử thiếp mới được bình yên, thiếp chỉ thấy bất công thay cho điện hạ. Ngươi bởi vì tư dục mà chia rẽ chính gia đình của mình, nhưng Ngôn nhi từ đầu đến cuối cũng chưa từng muốn làm gì ngươi. Tam lang của ngươi cũng vậy, Tam lang của ngươi là bởi vì bị ngươi bức bách nên mới trở nên như vậy, ở trong nhà này, quan gia chỉ đặt vào mắt mình một thứ, chính là bản thân mình."
Hoàng đế trợn mắt mà nhìn, tròng mắt trợn tròn như muốn rời ra khỏi hốc mắt, Lý thị đỏ mắt đứng lên, hành lễ với Hoàng đế: "Thiếp thất lễ."
Bởi vì Lý thị nói một phen, trên khuôn mặt già nua của Hoàng đế tràn ngập thống khổ và hối hận.
Thôi thị là một trong tứ tộc đã hỗ trợ Vệ quốc mấy chục năm nay, tôn tử trong dòng tộc đông đảo, mà Nhậm tướng công của Thôi gia dưới gối chỉ có một nữ nhi, vì thế coi nàng như minh châu. Thôi thị ôn nhu, hiền thục nổi danh, mà trưởng nữ của Khương thị ở Kim Lăng từng trúng Tam nguyên lại nổi danh tài mạo. Tiểu nương tử của thế gia được nuôi nhiều ở trong khuê phòng, nhưng hai người đều là người ôn nhu, hiền lương lại chỉ được thanh danh bên ngoài.
Nhưng Hiến Minh hoàng hậu Thôi thị và An Quốc phu nhân Khương thị có vẻ ôn nhu khác nhau. Sự ôn nhu của Khương thị mang theo lòng kiêu ngạo và cương liệt từ trong căn cốt của nữ tử. Mà Thôi thị đoan trang ổn trọng, đối với chuyện gì cũng không tranh không đoạt, mặc dù phụ thân quyền trọng nhưng nàng cũng chưa bao giờ kiêu căng.
Phần ôn nhu này cuối cùng lại đổi lấy sự lãnh đạm của trượng phu mình.