Mặc Huyền Ca im lặng nghe cô nói cũng không có nói lại, trong lòng ẩn ẩn dâng lên sự ấm áp, cũng đã rất lâu rồi chưa có ai nói với nàng những lời như thế, tuy nó không phải những lời ngọt ngào nhất nhưng lại là những lời chạm đến đáy lòng nàng nhất, nàng không cần những lời đường mật giả tạo, thứ nàng cần là những lời nói quan tâm thật lòng.
Tề Khuynh bế Mặc Huyền Ca vào trong xe để nàng an ổn ngồi ở ghế phụ xong rồi mới lên theo, cô thắt dây an toàn rồi quay sang nói với nàng.
" Chân chị cũng đã như thế rồi nên tôi đưa chị về nhà luôn nhé Mặc tổng? "
" Ừm " Nàng gật đầu.
Thấy đối phương không có ý nói chuyện, Tề Khuynh cũng im lặng khởi động xe, cho xe lăn bánh rời khỏi trung tâm mua sắm.
...
Đưa Mặc Huyền Ca về nhà, Tề Khuynh không như thường lệ để xe ở ngoài mà cho xe chạy thẳng vào sân. Cô xuống xe, đi vòng qua ghế phụ mở cửa rồi cũng bế nàng ra đi đến trước cửa nhà rồi dừng lại. " Mật khẩu? "
" xx1119 "
Tề Khuynh bấm đúng số đã đọc thành công mở cửa rồi bế Mặc Huyền Ca đi thẳng vào nhà, cô đặt nàng ngồi trên sofa xong thì cúi xuống giúp nàng gỡ hai chiếc giày cao gót ra khỏi chân, hành động chậm rãi nhẹ nhàng đến sợ nàng lại đau.
" Mật khẩu lúc nãy là ngày sinh của chị sao? " Nếu thật là vậy thì Mặc Huyền Ca hẳn là lớn hơn Tề Khuynh những năm tuổi.
Nàng gật đầu, song lại nói tiếp. " Tôi và anh của em có quen biết. "
Năm đó đại học, nàng và Tề Thiên Vũ ganh đua với nhau đến nỗi được người ta ship couple, bọn họ còn cho rằng nàng và hắn sáng ganh đua tối về lại cùng nhau một chỗ, báo hại nàng thanh xuân năm đó ngoài cái mác học tỷ còn bị đồn là cùng Tề Thiên Vũ có gian tình. Bây giờ nghĩ lại có chút mắc cười, nàng đang thích em gái của người từng được ghép couple với mình.
Tề Khuynh không nói gì về chủ đề này, cô đứng lên quan sát một lượt căn nhà của Mặc Huyền Ca. Nội thất tổng thể được nàng sắp đặt rất hài hòa, không quá sặc sỡ như biệt phủ Tề gia nhưng lại mang đến cho người nhìn cảm giác sang trọng không kém gì biệt phủ. Căn biệt thự được thiết kế theo phong cách hiện đại nên đồ dùng trong nhà cũng phải hiện đại và tân tiến nhất, tỷ như cái ti vi Sharp LB-1085 LCD 1 triệu 1 trăm 41 vạn tệ đó của nàng cũng đủ biết nàng thuộc loại nữ nhân chơi trội như thế nào khi sống trong một căn nhà hiện đại nhưng chỉ với một mình nàng ở. Còn cả bức tranh treo tường kia nữa, nếu cô nhớ không lầm thì nó là tác phẩm nổi tiếng của một họa sĩ người Áo và nó có giá khoảng hơn 9 triệu tệ.
" Nhà như vậy mà chỉ có một người ở thôi sao? " Tề Khuynh âm thầm tặc lưỡi.
" Vậy em muốn đến ở với tôi không? " Mặc Huyền Ca nửa đùa nửa thật hỏi.
Khùng!
Tề Khuynh nhịn xuống ý nghĩ muốn chửi của mình, cô quay người đi.
" Không còn việc gì nữa vậy thì tôi xin phép về đây, nếu thấy đi lại bất tiện thì chị có thể gọi cho trợ lý Lâm đến giúp. "
" Tại sao là trợ lý Lâm chứ không phải em? Đừng quên là em cũng đang làm việc cho tôi. " Mặc Huyền Ca âm thầm ghi nhận mấy lần mình gặp khó đều là cô xuất hiện giúp mình, ấy vậy mà khi xong việc cô lại phủi nó sang cho Lâm Anh.
" Chị làm gì có số của tôi? "
" Vậy thì em đưa số của em đây. "
Tề Khuynh:...
___
Ba ngày sau đó, Lâm Anh càng lúc càng phát hiện Mặc tổng của mình dường như xem trọng Tề Khuynh hơn, số lượt nàng gọi cô vào phòng để trao đổi công việc cũng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả việc lên lịch và sắp xếp phòng họp cổ đông nàng cũng giao cho cô thay vì là chị như lúc trước, chị có cảm giác như mình đang bị thất sủng vậy.
Lâm Anh cũng có mấy lần trao đổi riêng với Mặc Huyền Ca về việc này nhưng nàng nói nàng làm vậy là để tiện thể quan sát Tề Khuynh xem cô ở bên cạnh nàng làm việc có cái ý đồ bất chính gì với tài liệu cơ mật của công ty hay không, nếu có nàng chắc chắn sẽ xử lý cả cô và cả Tề thị một lượt. Lâm Anh nghe xong cũng không còn dám có ý kiến gì, chị biết nàng trước giờ làm việc có chừng mực, chỉ mong lần này nàng cũng thế.
Lâm Anh ôm đống tài liệu được giao đi xuống văn phòng của Hàn Mộ Tịch, chị đứng trước cửa gõ gõ.
" Phó tổng, Mặc tổng nhờ tôi xuống đưa tài liệu cho cô. "
Không quá 3s Hàn Mộ Tịch liền kêu chị " Vào đi. "
Lâm Anh đẩy cửa bước vào, chị đi đến trước bàn làm việc của Hàn Mộ Tịch đặt xuống đống tài liệu rồi nói. " Mặc tổng nói đây là những văn kiện cần cô kí, phó tổng. "
Hàn Mộ Tịch không sức sống gật đầu.
Lâm Anh nhìn trạng thái làm việc này của nàng có chút là lạ, không phải nàng mỗi ngày đến công ty làm việc tâm trạng đều rất tốt hay sao? Bây giờ nhìn như có chút mệt mỏi, không phải là có tâm sự gì đi.
Lấy danh nghĩa là bạn bè chơi thân, Lâm Anh hỏi.
" Phó tổng cô sao vậy? Đang gặp chuyện gì rắc rối sao? "
Hàn Mộ Tịch uể oải gật đầu, nàng nói.
" Tôi và Ninh Ca cãi nhau, tôi lỡ làm đứt chiếc vòng tay Tề Khuynh tặng em ấy, đã ba ngày rồi em ấy vẫn chưa chịu gặp tôi. " Nàng cũng đã cố liên lạc với Ninh Ca nhưng mỗi cuộc gọi đến đều thuê bao, không những vậy mỗi lần nàng đến nhà nàng ấy, nàng ấy đều cho người chặn lại không tiếp khách, người làm Ninh gia cũng rất cứng cỏi, nhất quyết là không cho nàng vào gặp tiểu thư nhà bọn họ.
Lâm Anh giả bộ vuốt vuốt cằm, chị lại hỏi. " Tại sao cô không mua một chiếc khác giống hệt vậy tặng cho cô ấy? Chẳng lẽ nó đắt vượt quá số dư của cô hay sao? " Chị cảm thấy cái nguyên nhân này có chút nực cười.
Hàn Mộ Tịch lắc đầu. " Nếu chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc thì chuyện nó đã khác. "
Hàn Mộ Tịch ngưng rồi nói tiếp, " Chiếc vòng đấy là của Tề Khuynh thiết kế riêng cho em ấy, trên thế giới không lấy ra được chiếc thứ hai. "
Lâm Anh hiểu rõ đầu đuôi sự việc liền gật gật đầu tán thành, nếu chị là Ninh Ca chị cũng sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho Hàn Mộ Tịch.
" Vấn đề có sự liên quan đến Tề Khuynh vậy thì nhờ em ấy giúp cô đi. "
" Giúp như thế nào? " Hàn Mộ Tịch nghe nói có cách liền lấy lại chút tinh thần hỏi chị.
" Cô thử kể chuyện này cho Tề Khuynh nghe rồi hẹn em ấy đi chơi, nhờ em ây rủ thêm cả Ninh Ca đi cùng, à mà cô nhớ rủ cả Mặc tổng đi để vẹn cả đôi đường nhé. "
Hàn Mộ Tịch nghe thấy hợp lý liền gật gật đầu, rồi nàng nghe tiếp vế sau lại thấy cấn cấn. Rủ Tề Khuynh đi chơi là để giúp nàng và Ninh Ca được gặp nhau nhưng rủ thêm Mặc Huyền Ca để làm gì? Nàng ta có cái công dụng gì cho việc này?
" Khoan đã, rủ thêm cả Mặc Huyền Ca đi làm gì? Với cái gương mặt không tý ánh nắng của cô ấy chắc chắn sẽ phá hỏng cả buổi đi chơi mất. " Hàn Mộ Tịch vẫn chưa hiểu được ý tứ của chị.
Thấy nàng vẫn chưa nhận ra sự việc dạo gần đây Lâm Anh liền có ý nghĩ muốn kể với nàng, chị nhìn trước ngó sau một hồi, rồi ngoắt tay ra hiệu cho nàng đến gần mình một chút.
Hàn Mộ Tịch thấy Lâm Anh thần thần bí bí về chuyện của Mặc Huyền Ca cũng làm cho nàng có chút tò mò, nàng đứng lên, ghé đầu đến gần chị.
Lâm Anh tóm tắt mọi chuyện trong đầu rồi nói với Hàn Mộ Tịch ngắn gọn ba chữ đầy ý tứ.
"... "
Nhìn gương mặt há hốc mồm của nàng, Lâm Anh liền biết nàng đã hiểu, chị cười cười.
" Vậy nha, nhớ rủ cả Mặc tổng chúng ta đi cùng. "
Dứt lời chị liền quay người rời đi để lại Hàn Mộ Tịch với đống thông tin vẫn còn đang load.
***
1/1 Chúc m.n năm mới vui vẻ Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com