Xóa đăng lại vì chương trước và chương này bị sạn chỗ thời gian T^T
_____
Ngày 18 tháng 11, 9 giờ 45 phút sáng.
Người phụ nữ ăn mặc kín đáo đầu đội nón mặt đeo kính râm nhìn lên bảng thông báo ở sân bay, chỉ còn 15 phút nữa là đến chuyến bay của nàng nhưng dường như nàng lại rất luyến tiếc, cứ quay đầu nhìn về phía sau hết lần này lần khác cho đến khi đôi mắt giấu sau lớp kính cũng hiện lên vẻ đượm buồn.
Người kia, rốt cuộc vẫn không về cùng nàng.
Thẩm Diệp Nghi buồn bả thu hồi ánh mắt, sáng hôm qua sau khi nhìn thấy Tề Khuynh lên cùng một chiếc xe lạ nàng liền có dự cảm chẳng lành. Trực giác của phụ nữ mách cho nàng biết chắc chắn người ngồi trong xe đó và cô có quan hệ không tầm thường, và mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi Tề Khuynh đề nghị nàng nên trở về Bắc Kinh trước nàng cũng không nề hà ngay trong đêm đặt vé máy bay. Thật ra trong thâm tâm Thẩm Diệp Nghi hơn ai hết muốn Tề Khuynh trở về cùng mình hoặc là cả hai ở lại cùng nhau, nhưng cuối cùng nàng vẫn bỏ qua sự lựa chọn ích kỉ mà trở về một mình vì không muốn làm cô cảm thấy khó xử.
" Tiểu thư, đã đến giờ rồi. "
Lý Tuân ở một bên quan sát thấy rõ, anh cũng nhận ra tâm tình hiện tại của nàng không tốt nên cũng không tiện nói nhiều bèn nhắc nhở. Thực ra, nói anh là trợ lý cũng đúng mà người bảo vệ cũng chẳng sai, anh đã đi theo Thẩm Diệp Nghi từ khi nàng và anh còn rất nhỏ, anh lớn hơn nàng bốn tuổi, vì gia đình anh mắc nợ gia đình nàng nên anh buộc phải làm công việc người bảo vệ này. Dần dà, khoảng thời gian chung đụng lâu nên anh cùng dần hiểu rõ tâm tình, tính cách của cô gái nhỏ này, nàng không như những tiểu thư đài cát được sủng ái sinh kiêu như anh nghĩ, nàng đối với anh rất tốt, nàng xem anh là bạn là anh, anh cũng dần xem nàng như em gái của mình mà hết lòng đối đãi, nếu sau này nàng không gả đi, anh chắc chắn cũng không lấy vợ.
Thẩm Diệp Nghi khẽ " Ừm " một tiếng, nàng lặng lẽ đi theo sau Lý Tuân tiến vào khu vực bay.
___
Tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, kế bên còn có người mình thương ngủ cùng, Mặc Huyền Ca trộm cười đưa tay vén những lọn tóc trên gương mặt người ấy đi. Đây là đêm thứ hai sau khi chính thức xác lập mối quan hệ cả hai ngủ cùng nhau, sự hành phúc này hoàn toàn không thể diễn tả hết bằng lời, đây là một cuộc sống Mặc Huyền Ca mong muốn, một cuộc sống mà khi sáng sớm tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy chính là người thương của mình, không có hôn ước cũng không có kế thừa, chỉ đơn giản là hai người bình thường yêu nhau.
Người đang ngủ say dường như cũng bị động tác làm cho nhột mà tỉnh giấc, mí mắt khẽ động, hàng mi dài đang nhắm chặt cũng từ từ nới ra, bên môi treo lên một nụ cười.
" Thức rồi tại sao lại phá em? "
Tối qua cả hai không làm gì hết, chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ cũng có thể ngủ đến giờ này thì thật là một chuyện lạ đối với người giờ giấc như nàng.
Tề Khuynh kéo xuống bàn tay đang ở trên mặt mình, khẽ hôn vào lòng bàn tay một cái.
" Sáng nay chị không đến công ty sao? "
Mặc Huyền Ca vì cái hôn của cô mà cơ thể trở nên ngứa ngáy, nàng không rút tay lại mà điểm nhẹ trên sóng mũi cô rồi lướt thẳng đến đầu mũi.
" Nhiều khuôn mặt, nhiều sự xa lạ, cũng không bằng một khuôn mặt, và một sự thân quen. "
Tề Khuynh không ngờ Mặc Huyền Ca còn có một mặt ngọt ngào như vậy, trái ngược hoàn toàn với hình tượng nữ nhân lạnh lùng trên thương trường, nếu hình ảnh này mà bị lan truyền ra ngoài thì chắc nhiều người sẽ sốc lắm.
" Rửa mặt đi, em đưa chị đi ăn sáng ở một quán mới. "
Mặc Huyền Ca ngoan ngoãn gật đầu ngồi dậy, quần áo mới cũng đã được chuẩn bị từ tối qua, nàng ôm quần áo cùng khăn tắm tiến vào nhà vệ sinh.
Trong lúc đợi Mặc Huyền Ca tắm rửa, Tề Khuynh mở điện thoại xem một chút tin nhắn, trong đó có cả tin nhắn của Thẩm Diệp Nghi nhắn cho cô vào sáng nay mà cô vẫn chưa xem, cô liền ấn vào đó.
[Chuyến bay trở về Bắc Kinh khởi hành lúc 10h]
[Vậy tôi sẽ trở về trước]
Chỉ vỏn vẹn hai dòng tin nhắn cũng khiến tâm trạng Tề Khuynh bỗng chốc trùng xuống, cô biết rõ hành động này của mình sẽ khiến Thẩm Diệp Nghi buồn bã không thôi, nhưng cô cũng hết cách, cô không có quyền cân bằng giữa hai người phụ nữ, con người một khi đã có tình cảm chắc chắn sẽ có thiên vị, mà cô chính là thiên vị Mặc Huyền Ca.
Thoát khỏi giao diện wechat, Tề Khuynh lần nữa lên mạng dò tìm quán ăn sáng lúc nãy bản thân đã nói. Cô tối qua chỉ là vô tình lướt thấy, thấy địa chỉ gắn trên đó cũng gần đây nên liền ghi nhớ lại, bây giờ chỉ việc lên mạng tìm xem đánh giá thiết thực như thế nào.
Cửa phòng nhà vệ sinh lần nữa mở ra, Mặc Huyền Ca đã tắm rửa xong, tiếp theo là đến Tề Khuynh, cô bước lại vali lấy ra một bộ đồ rồi cũng nhanh chóng đi vào vệ sinh cá nhân.
Trong lúc đợi Tề Khuynh rửa mặt tắm rửa, Mặc Huyền Ca ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc, bởi vì chỉ là ở tạm nên nàng không có mang theo bất cứ vật dụng trang điểm nào ngoại trừ kem nền và son môi, đây là hai thứ nàng luôn thủ sẵn trong túi xách của mình.
Mặc Huyền Ca không thôi đắn đo, đương nhiên sẽ chả ai muốn bản thân mình xấu xí trước mặt người khác, nhất là người đó còn là người yêu mình, mặc dù đó không phải là một yếu tố quan trọng quyết định tình cảm nhưng nàng lại không thôi xem nhẹ nó, nàng phải thừa nhận, một gương mặt đẹp cũng chính là một ưu thế lớn.
Đang lúc phân vân không biết phải làm thế nào thì điện thoại đột ngột vang lên thông báo, còn tưởng là điện thoại của mình nên cầm lên xem nhưng lại không phải, nó phát ra từ điện thoại của Tề Khuynh.
Suy nghĩ một lúc thì Mặc Huyền Ca cũng cầm lên điện thoại của Tề Khuynh, nàng thành thục nhập một dãy số thành công mở được password rồi vào mục wechat ấn xem tin nhắn. Đương nhiên nàng không có ý nghi ngờ Tề Khuynh, mọi thứ đều xuất phát từ lòng hiếu kì và một chút gì đó gọi là kiểm soát, nàng không nghĩ sẽ làm cô tức giận chỉ vì vài điều nhỏ này.
Giao diện tin nhắn hiện ra, một chấm đỏ chói mắt nhảy lên hàng đầu, nàng nhìn ảnh đại diện cùng tên được lưu, " Siêu cấp xinh đẹp mỹ nữ " thì ấn đường lập tức nhíu lại, bấm vào.
[Babe~ Diệp tỷ tỷ đã về nước rồi sao cậu còn không nói cho tôi một tiếng?]
[Sáng nay gọi điện thoại mới biết, bất ngờ nha.]
[Chắc chắn lần này về là để gả cho cậu, a hi hi.]
Dường như đối phương chỉ là vô tình chọc ghẹo, cũng không biết người thật sự đọc tin nhắn không phải là bạn của mình.
Một chữ 'gả' không hơn không kém rơi vào mắt nữ nhân, mục quang trong mắt nàng cũng dần ảm đạm lại. Thì ra chuyện giữa Tề Khuynh và Thẩm Diệp Nghi ngoại trừ nàng thì tất cả mọi người có quan hệ với cô đều biết, chỉ là bọn họ lựa chọn giấu giếm chứ không nói ra.
Không, không phải không nói ra, là do nàng và Tề Khuynh vẫn luôn trước mắt mọi người giữ trạng thái mập mờ không rõ ràng, nàng trước mặt bọn họ luôn đề công việc lên hàng đầu, đối với Tề Khuynh là thái độ lợi ích cấp trên cấp dưới, chỉ mới gần đây nàng mới muốn cùng cô thể hiện tình cảm.
Nhìn cánh cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, Mặc Huyền Ca đắn đo một hồi, nàng rất muốn thay cô ngay lập tức trả lời tin nhắn để công khai chủ quyền, nhưng nghĩ lại việc này hết sức ấu trĩ không hợp với phong cách làm việc của nàng nên cũng thôi, bỏ điện thoại xuống. Mặc Huyền Ca nghĩ kĩ rồi, nàng và Tề Khuynh không phải cứ ở Thượng Hải mãi, Mặc thị ở Bắc Kinh vẫn cần nàng quay về, cô cũng vậy, cho nên trước hết cứ để quay về rồi tính.
Bỏ điện thoại lại chỗ cũ, Mặc Huyền Ca quay lại bàn trang điểm, nàng quyết định rồi, sáng nay sẽ sơ sài một chút, chỉ đánh kem nền cùng thoa son, nàng cũng có thể tận dụng một ít son để thay cho phấn má, đánh một lớp hồng nhạt rồi tán đều, trông cũng không tệ.
Tắm xong, Tề Khuynh bước lại bàn trang điểm để sấy cho tóc bớt nước, ánh mắt rảnh rỗi liếc qua nữ nhân đang ngồi trên giường bấm điện thoại, theo sự hiểu biết của mình, cô đoán chắc lúc này nàng đang nhân một chút thời gian thừa để xử lý việc công ty, cụ thể là trả lời những cái thư điện tử không ngừng bám theo nàng 24/7.
Tề Khuynh bỗng chốc cảm thấy ấm áp, rõ ràng người này bận rộn như vậy nhưng lại luôn dành dụm thời gian cho cô, cùng cô đi hết chỗ này chỗ kia của Thượng Hải, mặc dù cô cũng không yêu cầu nàng phải bồi mình 24/24 , nhưng dường như nàng đã xem nó là lẽ đương nhiên, còn lấy nó làm vui sướng của bản thân. Tề Khuynh cũng không nghĩ khi yêu, Mặc Huyền Ca lại có thể bám người như thế.
" Để chị đợi lâu rồi, mình đi thôi. "
Mặc Huyền Ca nghe vậy lập tức tắt điện thoại đứng lên khoát tay cô, cả hai xuống khách sạn lấy xe đi ăn sáng.
Địa điểm ăn sáng là một quán bình dân được đánh giá khá tốt nằm trong lòng thành phố, vì không có chỗ đỗ xe cho nên cả hai đã để xe ở ven đường cách đó mấy mét rồi xuống xe đi bộ. Mặc dù là buổi sáng muốn chuyển trưa nhưng dường như lại chẳng cảm nhận được chút không khí nóng nào, gió thổi rất lạnh, bầu trời thì đầy mây, tối qua còn đổ mưa phùn.
Nhìn mặt đường sắp sửa được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, tâm trạng Mặc Huyền Ca bồn chồn không thôi, chỉ còn 2 tuần nữa là bước qua tháng 12, mà tại trong tháng có một dịp gọi là dịp lễ Noel, dịp lễ này đối với nàng hằng năm cũng như bao ngày bình thường, chỉ khác là nó có không khí lạnh cùng không khí nhộn nhịp, nhưng năm nay thì khác, năm nay nàng có Tề Khuynh, nàng không còn cô đơn nữa, Tề Khuynh sẽ cùng nàng trải qua đêm noel, trải qua tháng 12 và sau đó là sang năm.
" Nghĩ gì vậy, gọi món đi. "
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo hơi khí lạnh chầm chậm phả vào bên tai, Mặc Huyền Ca ngẩng đầu, bản thân đã đứng trước một hàng quán, nàng nhìn những dòng chữ nhỏ được dán trên bức tường, nói với cô.
" Tôi muốn ăn...hoành thánh. "
Mặc Huyền Ca nhớ lại vào cái đêm mưa đó, nàng không có điện thoại cũng chẳng xe, lúc đó sự xuất hiện của Tề Khuynh không biết vô tình hay cố ý mà lại rất đúng lúc, cô đã bế nàng lên, trên tay còn cầm theo bịch hoành thánh nóng hổi.
" Ừm, vậy cho tôi hai tô hoành thánh, đừng để cay, chúng tôi sẽ tự nêm. "
Thấy chủ quán đã nghe, Tề Khuynh dắt tay Mặc Huyền Ca vào trong lựa bàn ngồi. Có lẽ bởi vì trời lạnh mà cả hai đã nắm tay nhau suốt quãng đường đi, đến khi vào quán cũng không có ý định buông ra, hoặc là nói, đây chính là thời kì mặn nồng của tình yêu.
" Khuynh nhi, em tính sẽ ở lại đây bao lâu? "
Tề Khuynh lấy ra muỗng đũa lau sạch sẽ, động tác cũng không dừng lại, trả lời.
" Khi nào không thể ở nữa. "
Mặc Huyền Ca khẽ liếc một cái, véo nhẹ vào tay cô, " Trả lời cho đàng hoàng. "
" Chắc là hai ba ngày nữa, hoặc khi nào tổng giám đốc Mặc về em sẽ về theo. "
Tổng giám đốc...Mặc!?
Mặc Huyền Ca ngây ra, đến khi nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương nàng mới biết bản thân vừa bị trêu chọc, lại liếc thêm một cái, giả vờ trách cứ.
" Đừng có gọi tôi như thế, em cũng không còn là cấp dưới của tôi nữa. "
Nàng rất độc lập hai việc là tình yêu và công việc, trong công việc nàng rất nghiêm túc, là kiểu người nói không với tiếp xúc hoặc nói chuyện thân mật, nhưng trong tình yêu thì khác, nàng chỉ muốn dựa dẫm, tiếp xúc và nói chuyện thân mật với người mình yêu, bỏ qua hết thảy cái dáng vẻ làm bộ làm tịch ở trên công ty.
" Nếu để người ở công ty biết chị cũng có một mặt nũng nịu như vậy chắc người ta sẽ điên đảo mất. " Kể cả Tề Khuynh cũng khó mà khống chế được tâm tình của mình khi ở trước mặt nàng.
Cảm giác hai từ "nũng nịu" này dành cho bản thân quá xa lạ, Mặc Huyền Ca nhỏ giọng phủ nhận. " Tôi không có.."
Có lẽ bởi vì không thường xuyên thấy được dáng vẻ này của nàng mà lúc này Tề Khuynh cảm thấy nó dễ thương không thôi, cố ý đưa tay nựng má nàng một cái rồi hôn cái chọc lên trán nàng.
Đúng lúc hoành thánh cũng được bưng tới.
" ... "
***
Một người buồn hai người vui =))))
Lúc viết chương này là vào thứ 3, mình nhìn dô màn hình máy tính thấy để ngày 8/10 cái mình cũng ghi dô truyện ngày 8/10 luôn mà quên mất truyện đang ở thời gian tháng giữa 11 (€_€)
Đang tắm cái giật mình nhớ ra chạy lên sửa liền, mong mng thông cảm, mấy nay mình bị tẩu hỏa nhập ma hay gì rồi.