Sau khi thành công thuyết phục các cô gái để các cô an tâm học tập, Vân Diệp ở nơi mọi người không thấy thu lại nụ cười.
Cô lấy di động ra.
“Giúp tôi điều tra là ai đăng bài về tôi trên diễn đàn……”
Vân Diệp nhìn nhìn tin nhắn đã soạn một nửa trên điện thoại, tạm dừng hai giây sau đó xoá toàn bộ, lại soạn lần nữa.
“Tập trung giám sát lão đại cũ của anh, một năm một mười nói cho tôi biết toàn bộ những việc hắn đã làm.”
Sau khi xác định không có sai sót, gửi đi.
Tuy rằng loại việc nhỏ này xác thật không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để người khác muốn làm gì thì làm. Nếu đã nhắm vào cô thì phải chuẩn bị sẵn sàng thừa nhận hậu quả.
……
Tiểu cô nương Mộc Tha vẫn rất có năng lực, sau khi biết được Vân Diệp không để ý, cô liền nhanh chóng ngưng lại kế hoạch đáp trả Thông Tế Trung Học.
Thông Tế Trung Học thấy giây trước còn bị học sinh Nhị Trung mắng đến không ngóc đầu nổi, giây sau lại không thèm trả lời bọn họ nữa.
Thông Tế Trung Học:?
Huynh đệ, vừa rồi các người mắng chửi người khác cũng không phải như vậy a?
……
Phòng học cao tam nào đó của Thông Tế Trung Học.
Hiện tại chính là giờ giải lao, học sinh cao tam bị áp bách lâu như vậy, vừa được nghỉ mọi người đã ra ngoài chơi, ngay cả không đi chơi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, chỉ cần ở trong phòng học thôi cũng cảm thấy rất áp lực.
Chỉ có mấy nam sinh hàng phía sau.
Nếu là học sinh ở đây nhất định sẽ nhận ra bọn họ là nhân vật phong vân của trường, chỉ là hiện tại thần sắc bọn họ có chút ngưng trọng.
“Huân ca, anh nói xem Nhị Trung đang làm cái gì vậy, em thật không hiểu nổi, là đang thương lượng tính toán gì sao?”
Một nam sinh béo nhịn không được, mở miệng.
“Khẳng định là như vậy, bằng không đám nữ sinh Nhị Trung miệng độc như vậy sao lại im lặng chứ.” Một người phụ họa.
“Mẹ nó, vậy phải làm sao, Vân Diệp kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao trước giờ chưa từng nghe qua……”
“Quản cậu ta là thần thánh phương nào.”
Thiếu niên gọi là Huân ca vẫn luôn không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, gương mặt soái khí mang theo ngạo mạn của tuổi thiếu niên.
“Còn chưa tìm tới, chính là bị chúng ta dọa sợ mất mật, nếu không rõ mưu tính của cậu ta thì chúng ta chủ động xuất kích.”
“Tôi cũng muốn gặp thử, Vân Diệp Nhị Trung này rốt cuộc thật sự có năng lực, hay vẫn là cái gối thêu hoa!”
Lão ba của Vạn Huân là hiệu trưởng, năng lực cá nhân cũng rất cao, nhóm người này đều là tâm phúc.
Lão đại đã nói như vậy, những người khác tất nhiên không có ý kiến, sôi nổi hưởng ứng.
……
Vạn Huân chủ ý đã định cũng không chần chờ, hỏi thăm con đường mỗi ngày Vân Diệp phải đi qua, vừa tan học liền mang theo các huynh đệ chờ ở nơi đã quyết định trước.
Vạn Huân khinh thường mấy kẻ chặn đường ra oai, cái loại vài người đánh một người trong mắt hắn là loại xấu xa, bọn họ lại không phải lưu manh.
Tìm một sân bóng rổ, bốn phía thoáng đãng, không ít người qua lại, một nơi công cộng.
Xem đi, bọn họ quang minh lỗi lạc cỡ nào a!
Tới giờ, một đám người đen nghìn nghịt đi về hướng này, ngoài miệng còn hô gì đó, chỉnh tề vang dội.
Vạn Huân học tập xem như trung đẳng, loáng thoáng nghe thấy hình như là tiếng Anh?
Cái quỷ gì!
Vạn Huân cũng chỉ nhíu nhíu mày, không có chuyện gì lớn, mục tiêu của bọn họ là Vân Diệp, đến khi đám người kia sắp đi qua bọn họ, một huynh đệ của Vạn Huân mới nghi ngờ nói thầm một câu.
“Lão đại…… Em cảm thấy người kia hình như có chút giống Vân Diệp.”
“Di, đừng nói, hình như chính là Vân Diệp!”
Trước đó Vạn Huân đã nhìn qua ảnh của Vân Diệp, nghe các huynh đệ nói như vậy, cẩn thận nhìn lên, đúng là không sai.
Đi đầu trong đám người không phải Vân Diệp mà họ muốn gặp sao.
“Vân Diệp kéo theo nhiều nữ sinh như vậy làm gì, không phải là biết chúng ta muốn tìm cậu ta chứ.”
“Vậy cũng vô dụng.”
Hiện tại Vạn Huân cũng không biết Vân Diệp muốn làm gì, chỉ là muốn ổn định mọi người nên mới nói thế.
Lại nói cho dù có nữ sinh thì thế nào?
Sẽ chỉ khiến cậu ta mất mặt hơn thôi!
Nghĩ đến đây Vạn Huân mới thở phào, như nắm chắc thắng lợi đi về hướng Vân Diệp, hắn huýt sáo, nghiêng mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
“Uy, cậu chính là Vân Diệp của Nhị Trung sao?”
“Tôi là Vạn Huân, Thông Tế Trung Học.”
Vạn Huân cảm thấy mình ở cao trung Đồng thành rất nổi danh, nhưng mà sau khi bản thân giới thiệu thì Vân Diệp chẳng những không có biểu cảm ngạc nhiên hay hoảng sợ, mà còn “À” một tiếng.
Đối phương nhìn hắn, giống như đang hỏi —— có việc gì?
Vạn Huân:……
Nếu không phải phía sau có các huynh đệ bắt đầu ‘khụ’ nhắc nhở hắn, Vạn Huân thật sự sẽ mơ mơ hồ hồ tránh đường và nói quấy rầy rồi.
Vân Diệp này thực lạ a!
Vạn Huân cắn chặt răng, ra vẻ hung ác, vứt bỏ lời tốt đẹp định nói ban đầu, trực tiếp vào vấn đề chính.
“Nghe nói cậu có địch ý rất lớn với trường chúng tôi, cái khác không nói, là nam sinh vẫn nên cho chúng tôi thấy chút bản lĩnh đi……”
“Cho nên mấy cậu muốn đánh nhau?” Vân Diệp đầy hứng thú hỏi.
Vạn Huân và các huynh đệ:……
Lại lần nữa ngây người.
Vạn Huân: “…… Không đánh nhau, chơi bóng rổ.”
Sao lại không như dự đoán của họ vậy chứ.
Vạn Huân cũng không biết có phải mình trúng tà rồi hay không, mà khi Vân Diệp hỏi hắn có muốn đánh nhau không hắn lại nhìn thấy trên mặt Vân Diệp có biểu cảm hưng phấn.
“Như vậy sao.”
Sau khi biết được không đánh nhau, Vân Diệp xác thật có thất vọng một chút.
Kỳ thật cô biết đám người chặn cô ở đây hơn phân nửa là có quan hệ với chuyện trên diễn đàn, thấy bọn họ hùng hổ cô còn cho rằng sẽ đánh một trận thật thoải mái, không ngờ không đánh nhau, mà lại muốn đánh bóng rổ gì đó.
Đánh nhau tốt như vậy vì sao lại muốn chơi bóng chứ.
Được rồi.
Không đánh nhau thì không đánh nhau, chỉ là hơi ngứa tay một chút, còn có thể chịu được, nếu phá hủy hình tượng mà cô xây dựng trước mặt nhiều người như vậy, thì sẽ phiền lắm.
Các nữ sinh đi sau Vân Diệp cùng học tiếng anh nghe được Vạn Huân muốn so bóng rổ với Vân Diệp lại không cao hứng.
……
“Vạn Huân, cậu là học sinh thể dục thường xuyên chơi bóng rổ lại muốn so bóng rổ với Vân Diệp, có biết xấu hổ hay không?”
“Thật sự là không biết xấu hổ, còn nói ra muốn so bóng rổ.”
Vân Diệp không biết Vạn Huân không có nghĩa là các cô gái sẽ không biết.
Con trai độc nhất của hiệu trưởng Thông Tế Trung Học, trong nhà rất có tiền, lớn lên không tồi, lại giỏi bóng rổ.
Các nữ sinh Nhị Trung ở đây có không ít người từng thích Vạn Huân, rốt cuộc nữ sinh ở độ tuổi này đối với các nam sinh như vậy sẽ có những ảo tưởng nhất định.
Đương nhiên loại yêu thích này cũng rất dễ thay đổi, sau khi gặp được Vân Diệp tốt hơn, đẹp hơn, Vạn Huân liền biến thành tình cũ.
Mà sau khi Vạn Huân đề nghị so bóng rổ với Vân Diệp, tình cũ lại biến thành nam nhân thúi không biết xấu hổ, móng heo.
“Tôi hỏi Vân Diệp, cậu chấp nhận khiêu chiến của tôi không…… Đương nhiên cậu có thể tùy ý tuyển đồng đội, tuy rằng tôi thuộc đội bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng các bạn của tôi không phải.”
Vạn Huân khiêu khích nhìn Vân Diệp.
Nhìn như điều kiện đưa ra đối với Vân Diệp thật ưu đãi, nhưng trên thực tế ai cũng biết Vạn Huân đang làm khó dễ.
Rốt cuộc tuy rằng các bạn của hắn không phải chuyên nghiệp, nhưng trình độ cũng không tồi, càng đừng nói bọn họ lại rất ăn ý với nhau.
Mà hiện tại cho dù Vân Diệp chọn được vài đồng đội trình độ không tồi đi nữa thì độ ăn ý đâu, làm sao lại dễ dàng như vậy?
Vạn Huân cũng không cảm thấy mình quá mức, rốt cuộc muốn so với người ta nhất định phải chuẩn vị kĩ càng.
“Được rồi, nam sinh chúng tôi thi đấu với nhau nữ sinh các cô thì hiểu cái gì, hay là không dám đi……”
Người đứng cạnh Vạn Huân phụ hoạ.
“Chơi bóng rổ sao?” Vân Diệp ngắt lời nam sinh.
“Được thôi.”
Cô vốn dĩ không hứng thú với bóng rổ gì đó, nhưng lại bởi vì người này mà thay đổi.
“Cậu cũng tham gia đúng không?”
Nam sinh bị điểm danh: “……Tất nhiên.”
Không biết vì sao, rõ ràng thiếu niên trước mặt nhìn như rất dễ nói chuyện, lại làm hắn cảm thấy lạnh căm căm cả người.
Sau khi xác định nam sinh này cũng sẽ tham gia, Vân Diệp cũng không nói thêm gì nữa, còn một bên lại sôi nổi ứng tuyển.
“Vân Diệp, thêm tôi, tôi là thành viên đội bóng rổ trường chúng ta.”
“Còn có tôi…… Tuy rằng không phải thành viên đội bóng rổ, nhưng chơi bóng rổ cũng được.”
“Cái đó, tôi có thể chứ, kỹ thuật của tôi không tốt lắm, thêm cho đủ số.”
Con đường này có không ít học sinh Nhị Trung đi qua, vừa rồi cũng có người dừng lại xem, sau khi biết Vân Diệp chấp nhận khiêu chiến của Thông Tế Trung Học, một đám như tiêm máu gà mà đứng lên.
Bất luận là kỹ thuật tốt, hay không tốt, toàn bộ đều muốn giúp Vân Diệp.
Cứ như vậy chay mặn không cử, rất nhanh đã thành một đội ngũ.
Chính là chất lượng đội ngũ này khiến người ta không biết nói gì cho tốt.
“Có phải Vân Diệp chơi bóng rổ rất tốt hay không a?” Bằng không sao lại tuỳ ý tuyển đồng đội như thế chứ.
Có người bên Vạn Huân nhỏ giọng nói thầm.
Trên thực tế không riêng gì bọn họ nghĩ như vậy, mấy cô gái nhỏ Nhị Trung cũng cho rằng như thế.
Không nghĩ tới nam thần còn cất giấu thuộc tính cao thủ bóng rổ a, quả là đáng ngạc nhiên.
“Cho tôi mười phút.”
Sau khi Vân Diệp tìm đủ đồng đội, nói với Vạn Huân như vậy.
Vạn Huân hiểu rõ, dựa theo quá trình thành lập một đội bóng lâm thời thế này hẳn phải bàn chiến lược một chút, từ trước đến nay hắn đều tự tin như vậy, cũng không ngăn trở, gật gật đầu.
“Cậu là thành viên đội bóng rổ của trường phải không?”
Vân Diệp nam sinh phía sau, người đứng ra đầu tiên.
“Đúng vậy.” Đội trưởng mới thoạt nhìn thật đáng tin cậy a!
“Vậy cậu nói một chút cho tôi biết bóng rổ chơi thế nào, có điểm nào cần chú ý.”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của nam sinh, Vân Diệp thực tự nhiên nói, “Đây là lần đầu tôi chơi.”
Cô cũng không cố tình hạ thấp giọng, hầu như mọi người ở đây đều nghe được.