Tieba Nhị Trung đều là học sinh giống nhau, độ sinh động vẫn luôn rất cao.
Mộc Tha vừa mới đăng ảnh lên liền có người chú ý tới.
Bất quá rất nhiều người đều tỏ vẻ không cùng ý kiến.
……
NO. 1【 phồn hoa FF】: Nhị trung còn có loại sinh vật soái ca này sao? (moi mũi)
NO. 2【 Táng Ái gia tộc 】: Hoa si hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, đây là mấy đời không có nhìn thấy đàn ông rồi.
NO. 3【 Nhị trung nhất tỷ 】: Có thể đẹp hơn Diêm Bạch Tu sao? Không phải là tiểu học đệ nào đó muốn lăng xê đó chứ?
Diêm Bạch Tu là giáo thảo mà Nhị Trung công nhận, lớn lên thanh thanh tú tú, có không ít nữ sinh thích hắn.
NO. 4【 hôm nay A Khanh phá lệ ngọt 】: Ha ha ha, lăng xê, còn có loại thao tác thấp kém này sao.
NO. 5【 tiểu racoon 】: Có phải mấy người không có nhìn đến ảnh chụp phải không! Thật sự siêu cấp soái! Nếu không soái, chủ nhiệm lớp ta béo mười cân!
……
ID tiểu racoon xác thật không có đoán sai, vài người phía trước đều không có nhìn đến ảnh chụp.
Thứ nhất không phải không còn sớm sao đăng bài bây giờ cũng sẽ sớm bị đẩy xuống mà thôi; thứ hai cũng là thực hiện thực vấn đề.
Tốc độ di động không tốt, hình ảnh không thể tải được trong thời gian ngắn.
“Tiểu racoon” ngữ khí thật sự quá khoa trương, ôm thái độ hoài nghi vài người cũng tải lại trang web để xem.
Sau đó các cô liền quỳ.
NO. 15【 hôm nay A Khanh phá lệ ngọt 】: Ngọa tào ngọa tào, như thế nào có thể có như vậy thần nhan!
NO. 16【 Táng Ái gia tộc 】: Cấp tiểu ca ca xin lỗi, thật sự là quá soái, cầu phương thức liên hệ!
NO. 17【 không lỗ tai thỏ giấy 】: Màn hình có chút dơ, ta lại liếm liếm……
……
Bức ảnh kia vừa thấy chính là chụp lén, độ phân giải cũng không cao.
Nhưng cho dù là vậy cũng hoàn toàn không tổn hại khí chất xuất trần, dung mạo xuất chúng của thiếu niên.
Cậu ấy ngồi gần cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách, cúi đầu xem nghiêm túc.
Chung quanh đám người rộn ràng nhốn nháo phảng phất toàn bộ phai nhạt, biến mất……
Cậu ấy ngồi ở chỗ kia chính là một mạt phong cảnh.
Được mọi người công nhận giáo thảo Diêm Bạch Tu hiện tại bị các fangirl của hắn(DBT) hoàn toàn ném ra sau đầu.
Diêm Bạch Tu?
Đó là ai?
Tránh ra, không cần gây trở ngại chúng ta xem nam thần!
……
Sức chiến đấu của các cô gái không thể khinh thường, thực mau bài đăng này đã bị kéo lên, quản lý viên còn gắn riêng thêm sao.
Bởi vì thiếu niên mặc đồng phục của Nhị Trung nên toàn bộ đều đang thảo luận cậu ấy là niên cấp nào, ban nào.
Cho dù bài viết đã lan truyền ra rất nhiều tầng lầu, tiếc nuối nhất chính là không một ai có thể nói ra một chút có thể tin tin tức.
Rốt cuộc nếu trong trường học thật sự có một tiểu ca ca đẹp như vậy, còn không phải bị vây xem sao.
Mọi người đã sớm tìm ra, trở thành nhân vật phong vân trong trường rồi a!
Cũng có không ít người bắt đầu suy đoán có phải là cao trung cách vách hay không, chỉ vừa lúc mượn đồng phục trường bọn họ mà thôi.
Dù sao mặc kệ thế nào, nhiều nhất vẫn giống như Mộc Tha ——
Cầu phương thức liên hệ!
……
Mộc Tha nhìn càng ngày càng nhiều đáp lại vừa vui vẻ vừa chua xót.
Vui vẻ chính là tiểu ca ca cô thích được người khác công nhận, chua xót chính là……
Không chỉ không có được phương thức liên hệ, còn kéo thêm rất nhiều tình địch a!
Nhìn những tin nhắn cầu cô chụp ảnh tiểu ca ca ngày càng nhiều, Mộc Tha nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.
Lại không nghĩ rằng thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại cô.
Mộc Tha: “!”
Bị…… Bị bắt gặp rồi?
……
Tiểu ca ca bên trong Tieba thảo luận đúng là Vân Diệp.
Đương nhiên hiện tại nàng hoàn toàn không biết trên mạng đã xảy ra chuyện gì, trên thực tế nàng còn không thể dùng di động thuần thục……
Vừa lên xe nàng liền bắt đầu xem sách giáo khoa, cũng không phải trang bức gì đó, mà là hôm nay kiểm tra, nước tới ôm chân Phật.
Ký ức của nguyên thân quá nhiều, có thể xem đại khái đã là không tồi, lại nói bản thân nguyên thân là một học tra chính hiệu, không trông cậy vào được.
Vân Diệp kỳ thật rất sớm đã nhận thấy cô gái vóc dáng nho nhỏ khuôn mặt tròn kia vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.
Năng lực cảm nhận của nàng luôn luôn mạnh hơn so với người khác, cho dù thay đổi một cái thân thể trực giác vẫn luôn tồn tại.
Bất quá Vân Diệp vẫn luôn không thiếu các cô gái nhìn lén.
Năm đó trong yến hội của một Vương gia một khúc《Quảng Lăng tán》của nàng dẫn tới toàn quốc oanh động, toàn bộ nữ tử đợi gả trong thành đều chờ ở trên đường nàng nhất định phải đi qua, ném hoa, ném túi thơm, lớn mật hơn nữa còn ném cả yếm cho nàng……
Trước đó không có quay đầu lại là sợ cô gái thẹn thùng.
Nhưng cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm, giống như không đáp lại thì có chút không lễ phép.
……
Mộc Tha không biết ý nghĩ trong lòng của Vân Diệp, cô hiện tại chỉ cảm thấy không thấy ánh mặt trời.
Trong lòng khẩn trương bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi.
Nói tiếp cũng kỳ quái, người có thể ở trên mạng không kiêng nể gì liếm màn hình, nói muốn gả, gặp mặt người thật thì chỉ cần một cái nhìn chăm chú đều có thể thẹn thùng thành như vậy.
Mộc Tha hiện tại chính là loại cảm thụ này.
Làm sao bây giờ?
Có cần đi xin lỗi không?
Mộc Tha khẩn trương tim đập nhanh như muốn nổ tung, thiếu niên lại kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười với cô.
Giống như gió xuân phất qua mặt, Mộc Tha trong đầu “Bang” một tiếng.
……
Mộc Tha cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô tỉnh táo lại là khi tài xế xe buýt kêu cô xuống xe.
Nhị Trung là trạm cuối cùng, trong xe ngoài cô và tài xế, không còn một người, tiểu ca ca tự nhiên không biết đã xuống xe từ bao giờ.
Ở tài xế nói thầm “Cô bé này có phải học đến choáng váng luôn rồi không”, Mộc Tha vui tươi hớn hở xuống xe.
Lấy điện thoại di động ra nhìn trên màn hình.
Gương mặt trong điện thoại đỏ bừng còn cười không ngừng không khác đứa ngốc là mấy.
Vỗ vỗ gương mặt đã nóng lên, Mộc Tha đột nhiên cảm thấy áy náy.
Ách…… cô không được tiểu ca ca cho phép liền đem ảnh chụp đăng lên trên mạng, có phải không tốt lắm không.
Một người ôn nhuận như ngọc, an tĩnh tốt đẹp như vậy hẳn là sẽ không thích bị người khác quấy rầy?
Sau khi ý thức được chuyện mình làm rất không thích hợp, Mộc Tha nhanh chóng móc ra di động, làm lơ những yêu cầu muốn ảnh chụp càng ngày càng nhiều đem bài đăng xóa bỏ.
Hy vọng như vậy sẽ bù đắp được chút ít, sẽ không quấy rầy đến tiểu ca ca……
Tuy rằng không tìm được người có chút đáng tiếc.
Ý nghĩ của Mộc Tha vẫn quá ngây thơ rồi, hiện tại mỗi người một cái di động, còn ai sẽ không biết lưu lại hình đâu.
……
Mặc kệ thế nào, Mộc Tha tâm tình không tồi chạy nhanh đến lớp.
Hôm nay có kiểm tra, cô còn có mấy phần trọng điểm không có xem xong!
Nhưng mà khi tới phòng học mọi người không có như trong tưởng tượng của cô toàn bộ vùi đầu nắm chặt một chút thời gian cuối cùng, mà ngược lại bên trong lớp đều ríu rít, đột nhiên trở nên xôn xao.
Mộc Tha nhanh chóng phát hiện nguyên nhân phát ra xôn xao ——
Ở bàn cuối lớp một mỹ thiếu niên ngồi đơn độc ở đó, còn không phải là tiểu ca ca ngẫu nhiên gặp được trên xe buýt sao!
Đúng là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử. Đắc lai toàn bất phí công phu.” (Tìm mòn gót giày mà không thấy có được chẳng tốn chút công phu).
Không tốt ngữ văn từ trước đến nay, Mộc Tha nháy mắt biến thành một thi nhân.
Bất quá vì cái gì tiểu ca ca sẽ xuất hiện ở lớp các cô, còn ngồi ở vị trí của Vân Diệp?
……
Cùng Mộc Tha có đồng dạng nghi hoặc không ít, hơn nữa luôn có người bạo gan hơn so với Mộc Tha.
Một cô gái dáng người cực tốt từ chỗ ngồi đứng lên, trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của đồng bạn, dáng người lay động hướng tới phía sau đi đến.
Đây là hoa khôi lớp các cô, đã có không ít bạn trai, Mộc Tha biết không thiếu nam sinh đều thích nữ sinh xinh đẹp loại này.
Cô ta đứng yên bên người thiếu niên, lộ ra tươi cười tự nhận là hoàn mỹ nhất, trong mắt người khác lại có vẻ kệch cỡm, hướng về phía thiếu niên ôn nhu nói: “Cậu là học sinh mới chuyển tới sao?”
“Sao cậu lại ngồi ở chỗ của Vân Diệp chứ…… Để mình nói cho cậu nghe, Vân Diệp là một kẻ lập dị, mọi người đều không thích làm bạn cùng hắn.”
“Mình cũng không có ý tứ chửi bới ai, mình chỉ là muốn nói với cậu một tiếng, sợ cậu mới đến không rõ tình huống.”
Cô ta cảm thấy thủ đoạn của mình rất cao minh.
Chủ động phóng thích thiện ý, hơn nữa ôm hết trách nhiệm vào bản thân.
Không phải nói nếu muốn muốn cùng ai đó nhanh chóng trở thành bằng hữu, liền cùng nhau chửi bới một người khác sao.
Dù sao Vân Diệp cũng không có một chút cảm giác tồn tại nào, cô ta cũng không sợ đắc tội cậu ta.
Quả nhiên thiếu niên ngẩng đầu lên, như là đối với lời nói của cô ta cảm thấy hứng thú.
“Như vậy sao?”
“Đúng đúng đúng.”
Cô ta nhìn gương mặt hoàn mỹ không có một chút góc chết, ánh mắt càng thêm si mê, “Cái kia…… Mình có thể biết tên của cậu được không.”
Ngón tay thiếu niên ở trên bàn gõ vài cái, khuôn mặt tinh xảo lười biếng tươi cười.
“Đương nhiên có thể.”
“Cậu tên là gì?”
“Nếu không có nhớ lầm, tôi chính là kẻ lập dị trong miệng cậu.” Thiếu niên dừng một chút, phun ra hai chữ, “Vân Diệp”.