Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 297: Toàn bộ hiểu lầm cởi bỏ



Editor: Thơ Thơ

"Xin lỗi.. Có lẽ, tôi nên sớm một chút nói chuyện này cho anh." Tuyết Vi nhàn nhạt cúi thấp đầu xuống.

Hoàng Phủ Minh dương môi cười, duỗi tay gõ đầu cô một cái: "Cô biết liền tốt. Bất quá, bây giờ nói cũng không muộn." Ít nhất, anh biết cô không phải vì cùng cô ly hôn, mới buộc anh cưới Tuyết Phỉ Nhi thì tốt rồi.

"Đã muộn.. Đã muộn.." hai tròng mắt Tuyết Vi vô thần lắc đầu.

Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư cô, đơn giản cũng không nghĩ gạt cô. "Đêm qua vẫn luôn chơi cờ với Chị hai cô đến rạng sáng, lúc sau.. Liền về phòng ngủ."

"..."

Đột nhiên ngẩng đầu, Tuyết Vi không thể tưởng tượng giương cái miệng nhỏ.

"Ai, nếu cô tới nghe lén sớm một chút, tôi cũng không cần chơi đến trễ như vậy." Hoàng Phủ Minh cố ý bày ra một bộ dáng buồn rầu.

Tuyết Vi ngây ngốc chớp mắt to. "Anh, anh biết tôi đi nghe lén hả?"

"Lúc trước tôi từng làm qua tình báo, cô cảm thấy tôi sẽ không có tai nghe ngoài cửa sao?"

"Kia, vậy anh vừa mới cùng Chị hai tôi hôn môi?"

"Tôi có thói ở sạch, làm sao tôi có thể hôn cô ta? May mắn đúng lúc cô đi rồi."

"Kia, vậy anh kêu Chị hai tôi gọi anh Minh?"

"Cũng là vì cô đang nghe lén."

"Đăng, đăng, cộp cộp cộp đăng.." tâm bình tĩnh vì Hoàng Phủ Minh từng câu nói rõ chân tướng mà trở nên càng thêm kịch liệt, Đôi mắt Tuyết Vi đăm đăm nhìn Hoàng Phủ Minh một mặt cười xấu xa.

Lửa giận.. Trong nháy mắt đỉnh tới đỉnh đầu rồi.

"Hoàng Phủ Minh! Sao anh lại có thể lòng dạ hiểm độc như vậy? Vậy mà vì cố ý chọc giận tôi liền dùng ra chiêu số xấu xa như vậy?" Nắm chặt nắm tay, một quyền một quyền đánh vào trên người Hoàng Phủ Minh.

"Dù sao cô cũng không tức giận!" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng tiếp được nắm tay Tuyết Vi đánh lại đây.

"Ai nói tôi không tức giận?"

"Hả?" Anh giống như là phát hiện đại lục mới, khóe môi nháy mắt giơ lên một độ cung giảo hoạt.

Nhận thấy được chính mình giống như bại lộ thứ gì, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi căng thẳng, ánh mắt mơ hồ nói: "Anh, lần sau anh, lần sau đừng, đừng làm loại chuyện xấu xa này, vô.. Nhàm chán muốn chết!"

"Nhàm chán? Nhưng tôi làm sao cảm thấy thật ra rất có ý tứ? Có thể chọc cô tức giận, ngược lại thật đúng là không dễ dàng. Chậc, lần sau, chơi cái gì tốt đây?" Một tay Hoàng Phủ Minh cắm vào túi tiền, bày ra một bộ dáng buồn rầu.

"Này, anh làm sao tiện như vậy? Chọc tôi tức giận anh thực sảng khoái đúng không?"

"Làm được chuyện chọc cô tức giận, nếu là bởi vì loại chuyện này sao, nhưng thật ra tôi thật rất sảng khoái."

"Lách cách.."

Một cảm giác mệt mỏi làm Tuyết Vi phát hỏa, cô chưa từng thấy qua hỗn đản như vậy. Xấu xa! Hỗn đản, ****!

"Tôi đi về!"

"Cùng đi." Nói xong, Hoàng Phủ Minh một phen kéo tay Tuyết Vi lại.

Cô khó chịu quăng hai cái, thấy người đàn ông vô lại này không có bất luận ý tứ gì buông tay, chỉ phải cam chịu hết thảy.

Nhưng..

Trên mặt Tuyết Vi lại nhợt nhạt xẹt qua một ý cười..

"Phỉ, Phỉ Nhi.. cô cùng Hoàng Phủ Quân Trường.. Rốt cuộc là cái quan hệ gì?" Vài bóng người dần dần từ trong hội sở đi ra, đứng xa xa nhìn một đôi nam nữ tay dắt tay rời đi.

Tuyết Phỉ Nhi chưa bao giờ cảm thấy có hình ảnh gì làm cô cảm thấy chói mắt, nhưng giờ khắc này, cô lại cảm thấy hình ảnh bọn họ nắm tay rời đi là đâm vào tròng mắt như vậy.

"Bây giờ tôi là vợ chưa qua cửa của Hoàng Phủ Quân Trường, tương lai, tôi sẽ chỉ là vợ duy nhất của anh!"

Đúng!

Vợ duy nhất, cô sẽ không để Tuyết Vi có được Hoàng Phủ Minh! Sẽ không!

Ước chừng lúc chín giờ tối, lúc này Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi mới lộn trở lại Nhà họ Hoàng Phủ.

"Thế nào? Nơi tôi giới thiệu vẫn không tồi đi?"

"Bây giờ cô đang mang thai, hay là ăn ít một chút mấy thứ kia."

"Biết rồi, biết rồi."

Hai người này vừa rời khỏi hội sở mới nhớ tới ai cũng chưa ăn qua cơm tối. Sau khi tính toán lại, Tuyết Vi liền mang theo Hoàng Phủ Minh đi quán ven đường cô thường xuyên đi ăn. Ăn một lần, liền ăn tới bây giờ.

"Ai da.. Ai da.."

"Tiểu thư, cô đừng như vậy, Tiểu Hề thực lo lắng. Rốt cuộc thế nào, tiểu thư mới có thể tốt một chút?"

"Tôi không được! Đau chết mất! Muốn chết!"

Mới vừa tiến vào biệt thự, liền nghe được tiếng Tuyết Phỉ Nhi kêu như giết heo, cùng với tiếng Tiểu Hề nôn nóng dò hỏi.

Ánh mắt Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh theo bản năng nhìn nhau, hai người bước nhanh đi vào trong phòng khách..

Tuyết Phỉ Nhi ôm bụng mồ hôi đầy đầu, ở trên sô pha không ngừng lăn lộn, thoạt nhìn cũng không phải giả bộ. "Chị hai?"

"Tam tiểu thư, sau khi nhị tiểu thư về nhà được một lát liền biến thành như vậy. Cô nhanh lên, nhanh lên cứu nhị tiểu thư nhà tôi đi. Tôi cầu xin cô."

Tuy Nói, giữa hai chị em có cừu hận, nhưng Tuyết Vi cũng biết sâu cạn nặng nhẹ.

Cô bước nhanh đi tới bên cạnh Tuyết Phỉ Nhi: "Chị hai, chị đau nơi nào?"

"Chị! Chị! Chị tưởng.. chị hẳn là chỉ đau bụng kinh mà thôi."

"Đau bụng kinh?" Tất cả mọi người đều là phụ nữ, đau bụng kinh đích xác thực tra tấn người, nhưng Tuyết Vi không nhớ rõ Chị hai nhà mình đau bụng kinh sẽ nghiêm trọng như vậy? "Chị hai, trước kia chị giống như không có tật xấu này đi?"

"Phải.. ưm.. chị trước kia.. Trước kia đích xác, đích xác không có việc gì. Nhưng.. Từ, từ khi cùng minh.. Lúc sau liền.." Tuyết Phỉ Nhi thống khổ ôm bụng, phút cuối cùng, cúi thấp đầu xuống.

Lập tức Tuyết Vi liền hiểu rõ có ý tứ gì, đôi mắt phượng ngắm mắt Hoàng Phủ Minh đứng ở một bên, sắc mặt cô trầm xuống.

A, người phụ nữ chính anh muốn qua, cho người ta rơi xuống ' bệnh căn ', chỉ có thể chính anh giải quyết!

Phủi tay, cũng không quay đầu lại lên lầu hai.

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh khó coi nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời đi, bàn tay to gắt gao nắm chặt nắm tay. "Trong chốc lát tôi kêu bác sĩ lại đây!"

"Nhị thiếu gia, tiểu thư nhà tôi chỉ là đau bụng kinh mà thôi, khả năng uống chút nước gừng ngọt liền sẽ tốt."

"Ừ. Vậy cô đi làm cho cô ta đi." Hai tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, hoàn toàn một bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.

"Nhị.. Nhị thiếu gia, kia.. vậy ngài có thể giúp tôi chiếu cố tiểu thư không?"

Kêu anh chiếu cố Tuyết Phỉ Nhi sao?

Hoàng Phủ Minh nghĩ tựa hồ cảm thấy không ổn, lập tức sửa lời nói: "Vậy cô chiếu cố nhị tiểu thư đi. Trong chốc lát tôi kêu người hầu lại đây." Nói xong, anh bước nhanh đi đến trên lầu.

"Ai! Nhị.. Nhị thiếu gia.. chậc!" Tiểu Hề khó khăn nhíu mày. Cô còn nghĩ, nếu không thể kêu Hoàng Phủ Minh đi làm cho Tuyết Phỉ Nhi chút nước gừng ngọt, dù vô dụng cũng có thể kêu anh chiếu cố Tuyết Phỉ Nhi, nhưng mà.. nhị thiếu gia vậy mà thờ ơ? "Nhị tiểu thư, làm sao bây giờ?"

"Mau! Mau đi làm nước gừng ngọt cho chị, em muốn chị đau chết sao?" Tuyết Phỉ Nhi mồ hôi đầy đầu phát ra mệnh lệnh, Tiểu Hề vội vàng chạy tới phòng bếp..

"Cộc cộc cộc, Cộc cộc cộc.." tiếng đập cửa vang lên từng đợt.

Tuyết Vi mặt vô cảm che lại hai lỗ tai, kéo chăn trùm trên người kín mít.

"Mở cửa!"

"Vi, mở cửa!"

"Nếu không mở cửa tôi có thể đạp!"

Theo tiếng Hoàng Phủ Minh gầm nhẹ phát ra, Tuyết Vi ' giật mình ' lập tức liền lao xuống giường: "Làm gì?" Cửa phòng mở ra.