"Tôi lo lắng, rốt cuộc tôi là cha của đứa trẻ, không có khả năng không lo lắng. Tôi càng lo lắng chính là Tuyết Vi." Bàn tay to, nhẹ nhàng kéo tay nhỏ Tuyết Vi, vuốt ve ở trên má mình.
Hoàng Phủ Minh than nhỏ một hơi, tiếp tục nói: "Bây giờ cô ta mang thai đứa trẻ, đã không thể châm đau, lại không thể truyền dịch, chỉ có thể lần lượt gắng gượng trải qua đau đớn. Nếu có thể Nói, tôi thật nguyện.. Tình nguyện đứa nhỏ này giữ không được, cũng không muốn cô ta chịu nhiều tội như vậy."
Những lời này, vốn không nên xuất từ miệng người cha này.
Nhưng anh một lần lại một lần chứng kiến bộ dáng Tuyết Vi bị thương chỉ có thể gắng gượng, anh thật sự hoàn toàn chịu đủ rồi.
Nếu mang thai, cơ thể người mẹ liền phải chịu đựng thống khổ lớn như vậy, anh tình nguyện cả đời này đều không để Tuyết Vi chịu cái khổ này. Chỉ hai người bọn họ sinh hoạt, cũng không tồi..
"Vi Vi có thể tìm được người chồng như vậy, thật là.. Con cả đời hạnh phúc.." Nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Minh cuộc sống hàng ngày khó an, Tôn Vân Vân nỉ non nhìn về phía Tuyết Vi nằm ở trên giường hôn mê không dậy nổi.
Bà chưa bao giờ cảm thấy mệnh con gái mình tốt.
Lấy thân phận con gái riêng sinh ra, lại bị nhiều tội như vậy. Bao nhiêu lần, Tôn Vân Vân đều nghĩ tới, nếu không mang Tuyết Vi đến trên đời này sẽ tốt sao?
Nhưng mà bây giờ..
Nhìn đến Tuyết Vi tìm được một người đàn ông như vậy, từ đáy lòng bà thế Tuyết Vi cao hứng.
Thử hỏi, xã hội hiện nay có bao nhiêu người đàn ông có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì một người phụ nữ mà suy xét?
Sinh con, tựa hồ đã thành chuyện người phụ nữ nên làm. Mà bộ phận người đàn ông cũng cảm thấy đây là chuyện người phụ nữ nên làm, chưa bao giờ từng có cảm kích cùng vị tha.
Hiện nay, vậy mà Hoàng Phủ Minh có thể nói ra chỉ cần Tuyết Vi bớt chịu tội, cô có thể không sinh con, có thể thấy được, anh sủng ái Tuyết Vi cỡ nào..
"Mẹ, đừng đánh.. Cầu mẹ đừng đánh.. con biết sai rồi.."
Khi mọi người vừa đi ra khỏi phòng ngủ Tuyết Vi liền nhìn đến trong đại sảnh, hình ảnh Địch Mạn Lị cầm roi trong tay đánh Tuyết Phỉ Nhi.
"Mạn lị, bà đây là đang làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh chết Phỉ Nhi sao?" Trong lòng Tuyết Vĩ Quốc căng thẳng, bước xa, liền cướp đoạt roi da trong tay Địch Mạn Lị.
"Con gái không dạy là mẹ có lỗi. Là tôi không có giáo dục tốt cho Phỉ Nhi, mới có thể khiến cho Phỉ Nhi làm ra chuyện ác độc như thế!" Địch Mạn Lị ôm hận nước mắt ròng ròng, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ Dương Vinh: "Hoàng Phủ lão gia, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, giao Phỉ Nhi cho các người xử trí. Các người muốn giết, muốn chửi, tùy các người xử phạt, tôi coi như chưa bao giờ sinh ra đứa con gái này!"
"Mẹ! Con, con thật sự biết sai rồi, con cũng thật sự không phải cố ý đẩy Em ba xuống lầu. Rốt cuộc thế nào các người mới có thể tha thứ cho con?" Tuyết Phỉ Nhi quỳ xuống đất khóc rống, bộ dáng ủy khuất thực sự làm người rung động.
"Anh Hoàng Phủ.. Ngài xem? Con gái của tôi đã như vậy, ngài liền.."
Tuyết Vĩ Quốc khó xử nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Một bên Dạ Phi Nhã Lệ thấy vậy, đôi mắt vừa chuyển, chậm rãi nói: "Lão gia, ngài xem, bây giờ đứa trẻ của tam nha đầu cũng tạm thời được bảo vệ; Tuyết phu nhân bên kia cũng đã trách phạt Phỉ Nhi; thêm nữa, Khả Duy là con dâu cả nhà chúng ta, quan hệ chúng ta vốn là thân càng thêm thân, không cần thiết nháo như vậy phải không?"
Hoàng Phủ Dương Vinh cẩn thận cân nhắc một phen, nhìn mắt Tuyết Phỉ Nhi, lại nhìn nhìn Tuyết Vĩ Quốc: "Thôi, thôi, nếu một tuần sau Đứa bé trong bụng Tuyết Vi thật sự không có việc gì, ta liền đi tìm Minh Nhi nói chuyện đi."
"Ai! Ai! Hoàng Phủ huynh, có những lời này của ngài tôi liền an tâm rồi. Minh Nhi không nghe người khác, còn có thể không nghe ngài sao?" Gánh nặng trong lòng Tuyết Vĩ Quốc hoàn toàn gác qua một bên.
Có Hoàng Phủ Dương Vinh bên này hỗ trợ, hơn nữa bên này ông phái Tôn Vân Vân ra cầu tình, còn lo con gái mình sẽ bị Hoàng Phủ Minh trách phạt sao?
"Bác Hoàng Phủ, Bác gái Hoàng Phủ, cảm ơn các người có thể tha thứ cho cháu.." Tuyết Phỉ Nhi quỳ trên mặt đất, lếch một chút tới trước mặt bọn họ.
Dạ Phi Nhã Lệ hiền lành cười cười, nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu Tuyết Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi, một tuần này chính là thời kỳ mấu chốt. Tính cách Minh Nhi Bác biết một ít, phỏng chừng bây giờ lòng nó đều ở trên người tam nha đầu, không rảnh đi trách phạt cháu. Cháu đâu, không bằng một tuần này liền cùng Bác trở về Nhà họ Hoàng Phủ bồi ở bên người tam nha đầu, chiếu cố tam nha đầu chuộc tội. Như vậy, Bác nghĩ cho dù Minh Nhi muốn trách phạt cháu, cũng trách phạt không nổi. Cháu xem thế nào?"
"Vâng.." Đợi Tuyết Phỉ Nhi vừa muốn đáp ứng.
Địch Mạn Lị một bên trầm mặc lập tức khẩn trương mở miệng: "Ai nha, Hoàng Phủ phu nhân, Phỉ Nhi nhà ta từ nhỏ được nuông chiều, chân tay vụng về, sao có thể chiếu cố tốt cho Tuyết Vi?"
"Mẹ, lần này con thật sự làm sai. Con tin tưởng nhị thiếu gia nhất định sẽ không tha thứ cho con. Cho nên, đã kêu con chiếu cố, chiếu cố Em ba, có lẽ, nhị thiếu gia liền sẽ thật sự tha thứ cho con."
"Phỉ Nhi!"
"Tuyết phu nhân, bà xem, Phỉ Nhi quan tâm em gái nhà mình như vậy, bà hà tất muốn ngăn trở? Hơn nữa, tôi chỉ là muốn gọi Phỉ Nhi bồi tam nha đầu nói chuyện phiếm, căn bản không cần làm sao chiếu cố. Chẳng lẽ, bà còn lo lắng tôi sẽ làm khổ Phỉ Nhi nhà bà không thành sao?" Dạ Phi Nhã Lệ trêu ghẹo nở nụ cười, nhưng cặp mắt kia lại xẹt qua một tia tinh quang.
Địch Mạn Lị khẩn trương nắm chặt nắm tay, âm thầm ngắm mắt con gái nhà mình.
Bây giờ, bà chỉ có thể cầu nguyện con gái nhà mình ở Nhà họ Hoàng Phủ một tuần này có thể thuận thuận lợi lợi chiếu cố tốt Tuyết Vi sau đó toàn thân mà lui..
Tuyết Vi bị người Nhà họ Hoàng Phủ đón rời khỏi Nhà họ Tuyết.
Về phương diện, Tuyết Vi đã là con dâu Nhà họ Hoàng Phủ, không có đạo lý dưỡng bệnh ở tại nhà mẹ đẻ; về phương diện khác, các điều kiện Nhà họ Hoàng Phủ đều ưu việt hơn so với Nhà họ Tuyết, tự nhiên mà sẽ chu đáo một ít.
Tuyết Vi không sai biệt lắm liên tục hôn mê hai ngày mới dần dần thức tỉnh. Hai ngày này Hoàng Phủ Minh cơ hồ là một tấc cũng không rời chờ đợi ở bên người cô, cẩn thận chăm sóc.
"Minh.. Mấy ngày nay vất vả cho anh, em nghe Ninh Ninh Nói, anh vẫn chưa ăn qua thứ gì, cũng không nghỉ ngơi qua. Chạy nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Ha hả, anh không mệt." Hoàng Phủ Minh mỉm cười nắm lên tay Tuyết Vi.
"Còn nói không mệt? Anh xem, trong ánh mắt anh đều là tơ máu.." Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn đôi mắt người đàn ông. Ở trong mắt Tuyết Vi, đôi mắt Hoàng Phủ Minh Vĩnh viễn là tinh khí mười phần như vậy, động nhân tâm.
Nhưng mà vào giờ phút này, đôi mắt anh không ánh sáng như vậy, vừa thấy liền biết đây là do mệt nhọc gây ra.
Đều Nói, hoạn nạn có thể nhìn thấy chân tình.
Lúc này đây té lầu, Tuyết Vi là thật thấy được Hoàng Phủ Minh đối với mình có bao nhiêu tốt.
"Anh thật sự không mệt." Lại là một nụ cười hiền lành, Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng hôn qua mu bàn tay cô, ôn nhu nói: "Chờ em khỏe lại, chúng ta.. Cử hành hôn lễ đi."
"Cử hành hôn lễ?" Đầu, dần dần ngước lên trần nhà.