Cô thật sự làm không được như mẹ gần như vô tư thiện lương. Chính là cô muốn vứt bỏ ân oán nhiều năm, chỉ cần ngược dòng nhớ đến khoảnh khắc Tuyết Phỉ Nhi bị bắt, cô cũng không cách nào tha thứ người Chị hai này!
"Thôi. Có lẽ.. Kêu Phỉ Nhi nếm chút khổ sở chưa chắc là chuyện xấu." Tôn Vân Vân thiện tâm, nhưng cũng không ngu xuẩn. Bà làm sao không biết Tuyết Phỉ Nhi ngang ngược đều do được nuông chiều từ bé chứ?
Hoàng Phủ Nguyệt mặc một thân tây trang màu đen bước nhanh đi vào đại sảnh: "Bảo.. A.. Bà thông gia cũng ở đây." Anh cười tà đi tới trước mặt Tôn Vân Vân: "Bà thông gia thật là xinh đẹp, khó trách cũng sinh chị dâu thiên sinh lệ chất."
"Cậu?" Đây là lần đầu Tôn Vân Vân gặp Hoàng Phủ Nguyệt, bà cảm thấy tiểu tử này có chút quen mặt: "Vi Vi, cậu ta có phải xuất hiện ở trên TV hay không.. Cái kia.."
"Mẹ, nghệ danh anh ta là Tà Nguyệt, nhưng mà, anh ta là em trai của Minh, tên thật Hoàng Phủ Nguyệt."
"À! Chào cậu, chào cậu, tiểu tử này, lớn lên thật tuấn tú." Tôn Vân Vân hiền lành cầm Tay Hoàng Phủ Nguyệt, sủng nịch vỗ vỗ mặt anh tà tuấn.
"Cảm ơn bà thông gia khích lệ."
"Có phải tìm Vi Vi có việc hay không? Tôi đây liền đi về trước."
"Không có quan hệ, bà thông gia, giữa trưa bác cùng chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"Không được, không được, các người thế giới người trẻ tuổi, tôi già rồi làm sao quấy rầy đây?" Tôn Vân Vân hơi mỉm cười liền từ Ninh Ninh đưa bà rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ.
"Nguyệt, trong khoảng thời gian này anh đi đâu? Vẫn luôn không gặp anh."
"Ai, bên trong bộ đội có diễn xuất, công ty tôi cũng có diễn xuất, kết quả vẫn luôn ở bên ngoài đi công tác." Hoàng Phủ Nguyệt bưng lên chén trà trên bàn, mồm to, mồm to uống lên hai miếng. "Bảo bối, tôi nghe Nói, trong khoảng thời gian này tôi không ở đây, cô xảy ra không ít chuyện."
"Thôi, đừng nói nữa." Hết thảy đều đi qua, Tuyết Phỉ Nhi cũng gặp báo ứng bị trừng phạt, Tuyết Vi thật sự không muốn nghĩ nhiều.
"A. Này cũng thật hiếm lạ. Tôi vẫn luôn nghe bọn hạ nhân Nói, cô vài lần gặp nạn, lại bị thương, lại bệnh. Nhưng.." mắt anh khinh thường đánh giá Tuyết Vi: "Trên người cô thịt càng ngày càng nhiều, ngược lại Anh hai tôi càng ngày càng gầy. Gặp nạn rốt cuộc là cô, hay là Anh hai tôi?"
"A.." gương mặt đẹp của Tuyết Vi lập tức gục xuống dưới: "Tôi, tôi là mang thai mới có thể béo lên có được không?"
"A, lấy cớ thật ra không tồi. Anh hai tôi làm sao gầy?"
Hoàng Phủ Minh gầy, nhưng thật ra thật sự.
Trong khoảng thời gian này, cô thật không thiếu lăn lộn Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vi trầm mặc không nói cúi thấp đầu xuống, ánh mắt trong lúc vô tình chú ý tới Hoàng Phủ Nguyệt ăn mặc.. "anh? Làm sao mặc long trọng như vậy? Đi coi mắt sao?"
"Ừ.. Bảo bối, cô thật là đoán đúng rồi." Anh xoay người một cái, ngồi ở bên cạnh Tuyết Vi, bàn tay to một phen ôm bả vai cô: "Bồi tôi đi."
"Tôi bồi anh đi? Tôi bồi anh đi tính cái gì? Tôi còn mang thai đây, cẩn thận làm con gái người ta hiểu lầm."
"Tôi muốn chính là cái bụng này của cô. Đi thôi, bồi tôi cùng nhau.." Hoàng Phủ Nguyệt không để Tuyết Vi một chút thời gian suy xét, lôi kéo tay cô, liền mang cô ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ.
Bên trong xe.
Tuyết Vi càng cân nhắc càng thấy không thích hợp, muốn Nói, y theo diện mạo cùng năng lực của Hoàng Phủ Nguyệt, còn cần coi mắt sao? Chỉ cần anh nói một câu, sợ là con gái đến xếp hàng từ thành nam dài đến thành bắc đi?
"Tới rồi."
Xe dần dần chậm lại tốc độ.
Tuyết Vi xuyên thấu qua cửa sổ xe, mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Công viên giải trí?"
"Làm sao vậy?"
"Anh ở công viên giải trí coi mắt sao? Này cũng quá xả đi?"
"Kia có cái gì, người ta coi mắt ở trên giường cũng có. Xuống xe." Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt túm Tuyết Vi đi xuống xe.
Đừng Nói, nhưng cô thật ra rất muốn biết, trên giường làm sao coi mắt?
Mua vé, tiến vào công viên giải trí.
Tuy nói là cuối tuần, chính là trong công viên giải trí lại An Tĩnh dị thường, dòng người không thấy mấy, du khách cũng ít lại.
"Di, trùng hợp như vậy?"
"Hoàng Phủ Tước?" Mới vừa đi không tới hai bước, Tuyết Vi và Hoàng Phủ Nguyệt liền gặp Hoàng Phủ Tước đi tới trước mặt.
"Cái gì Hoàng Phủ Tước, hai người các người có lễ phép không? Kêu chú út!" Hoàng Phủ Tước ngạo mạn đôi tay ôm ở trước người, điểm chân, bày ra một bộ dáng trưởng bối.
Hoàng Phủ Nguyệt ngay cả phản ứng cũng chưa phản ứng, trực tiếp xoay đầu đi.
Nhưng thật ra Tuyết Vi, nghi hoặc đánh giá quần áo Hoàng Phủ Tước.. "hôm nay anh làm sao vậy? Làm sao cũng mặc long trọng như vậy? Nên sẽ không.. Cũng là đi coi mắt sao?"
"Ác ma vi, cô thật đoán đúng rồi, chính là coi mắt!"
Mẹ nó! Không lầm đi, tất cả mọi người Nhà họ Hoàng Phủ coi mắt tập thể sao? Tình huống này là sao?
"Nha.. Đều đến đông đủ."
Khi đang nghi hoặc.
Phía sau truyền đến một giọng quen thuộc.
Tuyết Vi hơi ngây người một chút, theo bản năng quay đầu lại.. "Các người?"
Chỉ thấy, Mộ Thần Hiên cũng đồng dạng mặc một thân tây trang màu đen, trái phải vác An Tĩnh cùng Mạc Nhã Như hai người, chính chậm rãi đi tới bọn họ.
Lúc này, Tuyết Vi dám chắc chắn, bọn họ tuyệt đối không phải tập thể coi mắt gì, mà là.. "Hoàng Phủ Minh đâu?" Sắc mặt nháy mắt trầm xuống dưới.
"Chúng tôi tới coi mắt, Anh hai tôi xuất hiện bây giờ tựa hồ không thích hợp đi?"
"Ít nói nhảm, Hoàng Phủ Minh nhất định ở đây, người khác đâu?" Tuyết Vi nôn nóng nhìn bốn phía chung quanh, căn bản cũng không thấy một bóng người.
Đám người Mộ Thần Hiên đổi cho nhau ánh mắt.
Giây tiếp theo..
"Đùng đùng đùng.." vài tiếng pháo mừng đinh tai nhức óc vang lên.
"Oa! Thuật cưỡi ngựa Quân sự!" Mạc Nhã Như hưng phấn chỉ vào một mảnh đất trống trong công viên trò chơi.
Chỉ thấy, một đám người mặc quân trang binh lính Quân Khu Bạch Hổ, chỉnh tề bước đều bước, từ trong một đống đại lâu đi ra.
Đi đầu chính là một đám bộ binh cầm trong tay trường kiếm đi. Bộ dáng hiên ngang lẫm liệt trang nghiêm.
Nối gót tới chính là một đám kỵ binh cưỡi ngựa đen. Ngựa lớn ngẩng cao đầu, càng uy phong lẫm liệt.
Tuyết Vi xem mê mẩn.
Muốn Nói, Quân Khu Bạch Hổ này thật sự cực ít có diễn luyện như vậy, càng miễn bàn là khoảng cách quan khán gần như thế này.
Thời khắc nhóm bộ binh khua chiêng gõ trống sắp đến Trước mặt Tuyết Vi dần dần tán thành một chữ hình, chỉnh tề đứng thành một loạt, ở giữa để lại một cái khe hở.
Rồi sau đó nhóm kỵ binh cưỡi ngựa đứng ở hàng thứ hai.
Tuyết Vi ngẩn người nhìn hai hàng binh lính trái phải, lại chậm rãi nhìn về phía trung ương một đường lớn thẳng tắp..
Đúng lúc này.
"Đoàng đoàng đoàng.." mọi binh lính giơ lên súng trường trong tay, hướng lên trời.
Tùy theo..
"Lộc cộc " một trận tiếng vó ngựa truyền đến. Cửa thành rộng mở đại lâu, Hoàng Phủ Minh mặc quân trang Quân Trường tượng trưng quyền uy tối cao của Quân Khu Bạch Hổ, cưỡi một con ngựa trắng chạy nhanh tới Tuyết Vi.