Cẩn thận đi phân tích lời Tuyết Vi Nói, anh còn có thể nghe không ra ẩn ý trong lời cô nói sao?
Đơn giản chính là ám chỉ Hoàng Phủ Minh, nếu anh dám phản bội, lập tức ly hôn.
Nhưng, anh chỉ thích người phụ nữ như vậy, mỗi chuyện đều làm xinh xinh đẹp đẹp, dùng chỉ mềm tới hóa giải kim cương, kêu anh tìm không ra ở Tuyết Vi bất luận cái gì không phải, rồi lại gặp thời khắc đấu tranh với gia đình, khác xa so với những người phụ nữ ồn ào nhốn nháo kia rất nhiều!
“Được rồi, anh đi tới chỗ chị cả em xong phải đi ra ngoài bàn chút việc, trong chốc lát anh phái Lạc quản gia đón em về nhà.”
“được.”
Rời khỏi phòng cấp cứu, Hoàng Phủ Minh liền đi thẳng tới khu nằm viện.
“Nhị thiếu gia.” Hầu gái bên người Tuyết Khả Duy vừa thấy anh tiến đến, vội vàng hành lễ. Thơ_Thơ_lequydon
“đại tẩu của tôi đâu?”
“đại tiểu thư Nhà của chúng tôi ở phòng bệnh, mời, nhị thiếu gia……” hầu gái này mỉm cười đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đợi Hoàng Phủ Minh cất bước tiến vào, Tuyết Khả Duy nằm ở trên giường bệnh vội vàng từ trên giường ngồi dậy: “Minh……” khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt không có huyết sắc hiện lên một nụ cười.
Hoàng Phủ Minh ý bảo cô đừng cử động, liền chậm rãi đi tới bên giường: “Là Vi kêu tôi tới thăm chị, bị thương nghiêm trọng không?”
Khi Anh Nói nửa câu sau, Tuyết Khả Duy hoàn toàn nghe không được. Nụ cười ở trên mặt cô cũng tức khắc biến mất không hình không bóng: “Là Tuyết Vi kêu anh tới thăm tôi sao? Anh ngụ ý, nói cách khác, nếu Em ba tôi không kêu anh tới, anh liền không tới, đúng không?!”
Hoàng Phủ Minh trầm mặc lạnh một khuôn mặt.
Nếu không phải Tuyết Vi kêu anh lại đây, anh đích xác sẽ không lại đây!
“anh cũng thật tàn nhẫn!! Hoàng Phủ Minh, anh thật sự quá tàn nhẫn!!!” Một đôi tay gắt gao nắm thành cái nắm tay, con ngươi dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng: “anh là cố ý ám chỉ cho tôi, anh có bao nhiêu để ý Em ba tôi sao? Hay là, chính là đơn thuần nghĩ muốn tổn thương tôi??”
“Đại tẩu, đây không phải thương tổn. Tôi chỉ hy vọng chị có thể hiểu rõ……”
“Hy vọng tôi có thể hiểu rõ, giữa chúng ta đã không có khả năng đúng không?” Tuyết Khả Duy lạnh lùng chặn anh nói.
Hoàng Phủ Minh đơn giản không nói một lời, bởi vì, đây thật là mục đích của anh.
Tương lai Mọi người không thể bớt gặp mặt ở Nhà họ Hoàng Phủ, nếu còn liên lụy, dây dưa không rõ, anh không thoải mái, Tuyết Vi cũng sẽ không thoải mái. Kết quả là, chỉ biết nháo đến khi tất cả mọi người đều không thoải mái.
“A, Hoàng Phủ Minh, anh thật đúng là dụng tâm lương khổ. Yên tâm, cho dù tôi như cũ đối với anh cố ý, tôi còn hiểu rõ, y theo thân phận bây giờ của anh, sao có thể cưới một người phụ nữ kết hôn lần hai, huống chi người phụ nữ này lại là đại tẩu của anh. Tôi tự mình hiểu lấy!” Thơ_Thơ_lequydon
“Khả Duy! Tôi nghĩ chị hiểu lầm. Cho dù hôm nay chị không kết hôn, chị không phải đại tẩu của tôi, giữa chúng ta cũng không có khả năng!” Hoàng Phủ Minh không muốn nói trắng ra như vậy, nhưng mà Tuyết Khả Duy tựa hồ căn bản không có lý giải ý anh.
“Vì sao?”
“buổi tối ngày đó tôi đã cho chị đáp án!”
‘ tôi yêu Tuyết Vi……’
‘ bởi vì tôi yêu Tuyết Vi……’
Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh lạnh đến cơ hồ có thể dùng vô tình tới hình dung, bên tai Tuyết Khả Duy không ngừng, không ngừng quanh quẩn một đêm kia, anh nhiều lần lặp lại tuyên bố yêu Tuyết Vi.
“A, tôi đã hiểu, tôi hiểu được. Xem ra, anh là thật sự thực yêu, thực yêu Em ba tôi.” Tuyết Khả Duy châm chọc giơ lên khóe môi, đôi tay nắm chặc nắm tay hơi hơi rung động.
“chị có thể hiểu rõ thì tốt rồi, vậy chị dưỡng thương, tôi đi trước.” Hoàng Phủ Minh rốt cuộc có vẻ cười, anh hơi gật đầu, đợi thời khắc vừa muốn xoay người rời đi ……
“Hoàng Phủ Minh, anh yêu Em ba tôi như vậy, Em ba tôi lại yêu anh bao nhiêu?”
“Theo tôi được biết, nó vẫn luôn yêu người anh em của anh Bạch Dạ.”
“anh như vậy…… Đáng giá sao?!”
“vì sao anh không thể quay đầu lại nhìn xem những người đó thiệt tình đối đãi với anh!?”
Bước chân đi trước yên lặng. Thơ_Thơ_lequydon
Một câu kia của Tuyết Khả Duy lại là một câu bén nhọn đâm thật sâu vào mỗi sợi dây thần kinh của Hoàng Phủ Minh.
Không cách nào phủ nhận, Bạch Dạ là một cái lôi khu (bãi mìn) trong lòng anh.
Nhưng, hết thảy Bạch Dạ làm anh cũng đều xem toàn bộ ở trong mắt, anh thiếu Bạch Dạ khả năng dùng cả đời đều trả không được……
Đến nỗi Tuyết Vi.
Chỉ ba chữ!
Anh tin cô!
“Khả Duy, niệm tình chị đã cứu vợ của tôi, những lời này, tôi không đi so đo với chị. Nhưng, cũng chỉ một lần này!” Trong mắt đen sâu không thấy đáy hiện lên một ánh sáng làm người run sợ, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng ném xuống những lời này, ngay cả đầu đều không có xoay lại liền cất bước đi ra khỏi phòng bệnh.
“Hoàng Phủ Minh!!!” Tay nhỏ của Tuyết Khả Duy dùng sức đảo qua, ‘ bốp ’ một tiếng, ly nước ở đầu giường liền rơi xuống ở trên mặt đất……
“Đại tiểu thư……” hầu gái đứng ở ngoài cửa bước nhanh vọt tiến vào, khi nhìn thấy hỗn loạn đầy đất. Cô bất đắc dĩ thở dài: “Cô lại là hà cớ gì, đại tiểu thư? Bây giờ, nhị thiếu gia nói rõ tâm như nước lặng, ngài như vậy…… Cũng là không làm nên chuyện gì.”
Hầu gái này là nha đầu hồi môn của Tuyết Khả Duy, từ nhỏ đi theo bên người Tuyết Khả Duy, tình cảm giữa hai người một chút đều không thua Tuyết Vi cùng với Ninh Ninh, cho nên, rất nhiều chuyện của Tuyết Khả Duy cô đều biết được một, hai.
“Không làm nên chuyện gì? A…… Có lẽ đi……” Tuyết Khả Duy bi lạnh cười, thân thể chậm rãi cuộn tròn thành một đoàn, đầu gối lên đầu gối, nước mắt dần dần theo khóe mắt cô từng giọt rơi xuống……
Bên kia……
Không bao lâu sau khi Hoàng Phủ Minh đi rồi, Lạc quản gia liền tự mình đến nghênh đón Tuyết Vi về nhà. Thơ_Thơ_lequydon
“Nhị thiếu phu nhân, mời……”
Lúc đi vào thang máy, Tuyết Vi vốn định ấn lầu một, lại ở thời khắc cửa thang máy sắp đóng cửa, sửa lại lầu 13.
“Nhị thiếu phu nhân?” Lạc quản gia khó hiểu nhìn về phía cô.
“tôi muốn…… Đi thăm chị cả của tôi.” Tuy Nói, Tuyết Vi biết Tuyết Khả Duy có lẽ cũng không muốn gặp mình, nhưng, có chút lời Nói, có một số việc cũng cần thiết đi giải quyết mới được, như vậy, cô mới có thể hoàn toàn an tâm.
‘ Cộc cộc cộc……’ đến phòng bệnh của Tuyết Khả Duy, Tuyết Vi nhẹ gõ cửa phòng, liền đẩy cửa đi vào: “Chị cả.”
“Có việc gì?” Tuyết Khả Duy miệt thị liếc cô một cái, chậm rãi từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Cứ việc, bộ dáng cô phong khinh vân đạm, cao ngạo không thể thân cận. Nhưng Tuyết Vi vẫn từ chỗ khóe mắt cô chưa khô, thấy được hoen lệ.
Sợ là chị cả, vừa mới khóc đi? (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“Cảm ơn chị đã cứu em, chị cả.” Tuyết Vi chậm rãi ngồi ở bên giường, rũ đầu, tận lực che dấu đồng tình ở trong mắt mình.
“Không cần cảm tạ chị, cái này bất quá là bản năng của chị thôi, em hoài thai con của Minh, lại là em gái của chị. Nếu chị không cứu em, chỉ sợ…… bị người khác chọc cột sống của chị.”
Tuyết Khả Duy dùng từ thập phần lạnh thấu xương, mỗi câu đều mang theo mùi thuốc súng, làm người nghe xong liền trong lòng khó chịu, rất là khó chịu.
“Mặc kệ thế nào, em vẫn cảm ơn chị.”
“Ha hả, cho nên…… em tạ lễ chính là kêu Minh lại đây thăm chị sao?”