Từ Nhà họ Tuyết trở về, Tuyết Vi liền tới Biệt thự của Hoàng Phủ Minh, nhưng cô vẫn luôn đứng ở chỗ cửa chậm chạp không có tiến vào.
Tâm, mệt mỏi quá.
Thật sự mệt mỏi quá.
Nguyên bản, chỉ nghĩ sau khi cùng Hoàng Phủ Minh nói rõ ràng hết thảy, bọn họ liền có thể một lần nữa trở lại điểm ban đầu. Nhưng mà, vậy mà đã xảy ra chuyện mẹ gặp nạn.
Xem ra…… Bình tĩnh sinh hoạt chung quy không thể thuộc về cô.
‘ ken két ’ đột nhiên, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Trong lòng Tuyết Vi chấn động, theo bản năng ngẩng đầu lên……
Hoàng Phủ Minh từ trong biệt thự đi ra vừa thấy Tuyết Vi đứng ở ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người……
Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói nhìn lẫn nhau, gió nhẹ gợi lên sợi tóc hai người mang ra vô tận ưu thương cùng cảm khái.
Vành mắt Tuyết Vi dần dần nổi lên hồng, nội tâm cô thật sự có quá nhiều ủy khuất, quá nhiều khuất nhục muốn nói với người đàn ông trước mắt này, nhất nhất tường thuật ra tới. Thơ_Thơ_ddlqd
Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cô quên mất làm sao mở miệng nói chuyện, chỉ là hai mắt đẫm lệ, trầm mặc.
“Nguyệt…… Nói cho tôi.” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ phần trầm mặc này. Cô khó hiểu nhíu nhíu mày.
“tôi biết mẹ qua đời, cô yên tâm, tôi sẽ đi an táng mẹ.” Tiếng lạnh băng cùng với mặt anh vô cảm.
Nhưng hiện ra ở trong mắt Tuyết Vi lại làm cô cảm thấy ấm áp như vậy.
Mẹ ……
Mặc dù quan hệ bọn họ đã tan vỡ, nhưng anh như cũ có thể sử dụng cái từ ‘ mẹ’ này;
Mặc dù anh oán cô, hận cô, anh như cũ có thể nói ra như vậy. Tuyết Vi thật sự vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích Hoàng Phủ Minh!
“Ô……” nước mắt kích động lại một lần tràn mi.
Cả ngày hôm nay Tuyết Vi không đếm được mình đã khóc bao nhiêu lần. Đứng đầu.. Có nước mắt vui sướng; có nước mắt bi thương; có nước mắt tuyệt vọng; có nước mắt kích động.
Có lẽ, cả đời này của cô cũng chưa giống hôm nay khóc nhiều như vậy!
Thân mình nhỏ dán vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh, đôi tay cô gắt gao ôm eo anh. Không kiêng nể gì lấy nước mắt tới nói hết ủy khuất của mình.
Hoàng Phủ Minh liền như vậy vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, tùy ý cô ôm mình, khóc thút thít, bi thương, không có bất luận phản ứng gì, thậm chí trên mặt cũng chỉ một vẻ mặt như vậy. Thơ_Thơ_ddlqd
Nhưng mà……
Đôi bàn tay to của anh lại không cách nào khống chế nâng lên, chậm rãi, chậm rãi…… Muốn đi ôm người phụ nữ này đang khóc thút thít trong lòng ngực.
“Minh, mẹ em là bị người giết hại!!”
Đôi tay nâng lên đột nhiên ngừng ở trong không khí, hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, nhanh chóng rũ xuống mi mắt. “Bị người giết sao?”
“Đúng vậy, muốn anh giúp em, muốn anh giúp báo thù mẹ em!!!” Hai mắt Tuyết Vi đẫm lệ ngẩng đầu, một đôi mắt cầu xin đối diện hai mắt anh.
Anh chỉ là nghe Hoàng Phủ Nguyệt Nói, mẹ Tuyết Vi qua đời, lại chưa từng nghe Hoàng Phủ Nguyệt nói qua, mẹ Tuyết Vi là bị người mưu sát!?
“Cô buông……”
“Còn có, Minh……” Không đợi Hoàng Phủ Minh nói cho hết lời, Tuyết Vi liền cắt đứt lời anh nói. Cô nhanh chóng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, kích động cười nói: “em không có làm chuyện thực xin lỗi anh. Không có!”
Thân thể Hoàng Phủ Minh chấn động, không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, kiên nhẫn nghe Tuyết Vi nói chưa xong lời.
“Ngày đó, ngày đại thọ của cha, sở dĩ em cùng Dạ làm ra chuyện như vậy, là bởi vì chúng tôi đích xác bị người hạ thuốc.”
“không phải cô nói cô không có bị người hạ thuốc sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi mỉm cười, Hoàng Phủ Minh đã lạnh lùng mở miệng.
“Ha hả, lúc ấy em đích xác cho rằng em và Dạ không có bị người thiết kế. Nhưng, bây giờ……” Nói đến một nửa, đầu Tuyết Vi lần thứ hai rúc vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh, đôi tay nhỏ cũng gắt gao ôm thân thể anh. “Nhưng bây giờ……”
“Nhưng bây giờ, mẹ cô qua đời, cho nên…… cô muốn lợi dụng tôi giúp cô báo thù, liền bắt đầu nói dối với tôi sao?!”
Bên tai, quanh quẩn tiếng Hoàng Phủ Minh lạnh lẽo gần như làm người run rẩy.
Sắc mặt Tuyết Vi căng thẳng, không thể tưởng tượng ngẩng đầu nhìn về phía mặt Hoàng Phủ Minh …… Thơ_Thơ_ddlqd
Vẻ mặt anh u ám như vậy, thậm chí có thể dùng âm trầm tới hình dung. Cô chưa bao giờ thấy qua Hoàng Phủ Minh đối với mình biểu lộ vẻ mặt đáng sợ như vậy.
“Minh, anh đang nói…… Cái gì?”
“Ngày đó, đối thoại của cô và Khả Duy ở vườn hoa tôi đều nghe được.”
“Khả Duy kêu cô Nói với tôi, cô là bị người hạ thuốc. Cô cự tuyệt, cô Nói, cô ghét nhất người khác nói dối.”
“Khi đó, tôi đối với cô còn có tồn tại một chút tình nghĩa.”
“Nhưng bây giờ……!” Bàn tay to, vô tình đẩy Tuyết Vi trong lòng ngực ra, mắt anh chợt lóe, lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi không bao giờ muốn nhìn đến cô xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, bây giờ! Cô lập tức…… cút ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ!” Lời tuyệt tình rơi xuống, Hoàng Phủ Minh xoay người, bước nhanh đi vào trong biệt thự.
“Minh!! Anh nghe em Nói, em không có lừa anh, em là thật sự…… Thật sự……” Thật sự bị người thiết kế a!!!
‘ đông, đông, đông ’ tay nhỏ, vô lực đánh cửa lớn khép kín, mà trước sau chưa từng có người đáp ứng.
“Minh…… anh nghe giải thích ……”
“em không phải bởi vì muốn lợi dụng anh, mới lừa gạt anh……”
‘ đông…… Đông…… Đông……’ tiếng phá cửa một lần lại một lần lặp lại, tay nhỏ của Tuyết Vi va chạm ở trên cửa đã trở nên sưng đỏ.
“Tuyết tam tiểu thư……” Đúng lúc này, Lạc quản gia mang theo người bước nhanh đến chỗ ở Hoàng Phủ Minh dò hỏi tới rồi.
“Lạc quản gia? Tôi, tôi muốn gặp nhị thiếu gia, ông giúp tôi truyền lời, kêu Minh ra tới nghe tôi nói hai câu được chứ?” Toàn bộ hy vọng của Tuyết Vi ký thác ở trên người Lạc quản gia. Thơ_Thơ_ddlqd
Nhưng mà, anh cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, Tuyết tam tiểu thư, thiếu gia nhà của chúng tôi đã hạ mệnh lệnh, kêu chúng tôi lập tức đưa cô rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi, mời đi……”
“Không, chỉ hai câu Nói, chẳng sợ chỉ một câu cũng được, Lạc quản gia ông liền đi truyền lời nói đi!”
Lạc quản gia căn bản cũng không nghe cô nói chính là cái gì, không kiên nhẫn sử một ánh mắt cùng hai thủ hạ.
Hai thủ hạ kia lập tức mạnh mẽ bắt được Tuyết Vi.
“Đưa Tuyết tam tiểu thư đi ra!”
“vâng, Lạc quản gia.” Tiếp thu đến mệnh lệnh, hai thủ hạ kia mạnh mẽ túm cô đi ra ngoài Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.
“Các người buông tôi ra! Buông ra!!!” Tùy ý Tuyết Vi giãy giụa làm sao, hai thủ hạ kia trước sau không có ý tứ buông tay, vô tình ném cô ra ngoài Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.
‘ rầm……’ một tiếng, hai cánh cửa sắt rắn chắc đóng lại.
“Minh……” (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Hai tròng mắt Tuyết Vi vô thần đứng ở chỗ cửa, lòng cô vừa mới khép lại dần dần mà…… Dần dần mà…… Nứt ra một khe rãnh thật sâu ……
Vô số lần muốn từ tòa nhà giam này tránh thoát, lại vô số lần trở về.
Cô cho rằng, chính mình chung quy trốn không thoát vận mệnh trêu cợt.
Lại không nghĩ, có một ngày thật sự muốn yên ổn xuống dưới, khi muốn lưu lại nơi này, vậy mà sẽ ra đi chật vật như thế, bất kham như thế.
Sớm đã biết, bản chất cô và Hoàng Phủ Minh căn bản là cùng một loại người.
Không thích giải thích, cũng không thích nghe người ta giải thích;
Không dung bị phản bội, cũng không dung người khác phản bội;
Chịu không nổi bị người tín nhiệm nhất lừa gạt, cũng sẽ không đi lừa gạt người tín nhiệm nhất.
Cực đoan như thế, không lối thoát như thế, mới có thể sinh ra cục diện hôm nay ……