Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 415: Hết thảy bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi



Editor: Thơ Thơ
Suy nghĩ bị cắt đứt, Tuyết Vi nhìn ở trong mắt Hoàng Phủ Minh đã chứa bi thương, lại có chút ánh sáng vui mừng, thật sự rất muốn nói cho anh……

Gian phòng trẻ em này, căn bản cũng không có lãng phí, bởi vì, con gái của anh bây giờ ở trong phòng chơi đùa, đến nỗi một phần của bé trai kia, cũng sẽ không lãng phí……!

“Tới, vi, anh mang em đi tham quan phòng của chúng ta đi...” Nói xong, Hoàng Phủ Minh kéo tay Tuyết Vi, liền đi tới phòng bọn họ.

Đẩy cửa ra……

Ánh vào mi mắt đó là hình cưới treo trên đầu giường.

Tuyết Vi chậm rãi đi vào, nhìn giường đệm không nhiễm một hạt bụi, bàn trang điểm không nhiễm một hạt bụi, tủ đầu giường, tủ quần áo. Cô biết rõ ràng, Hoàng Phủ Minh nhất định có phái người định kỳ quét tước qua gian phòng này.

“Vì sao……?” Tiếng nỉ non khó hiểu từ giữa môi tràn ra.

Hoàng Phủ Minh nghi hoặc đi tới bên cạnh cô: “Cái gì?” Thơ_Thơ_ddlqd

“anh hẳn là không biết em còn sống không phải sao? Vậy vì sao anh còn muốn lưu giữ căn nhà này??” Tuyết Vi không hiểu, không hiểu, lưu lại gian phòng này có ý nghĩa gì? Nếu bốn năm trước cô thật sự đã chết, vĩnh viễn không có khả năng nhìn đến nơi này, cho dù lưu lại cũng không hề có ý nghĩa.

“anh cũng không biết vì sao anh còn muốn lưu trữ toà sơn trang này.” Hoàng Phủ Minh thương cảm ngồi ở mép giường, ánh mắt, nhìn thẳng hình cưới treo trên đầu giường, nhàn nhạt nói: “anh đích xác không biết em còn sống. Cũng biết, cho dù lưu lại nơi này, em cũng Vĩnh viễn không nhìn tới. Chính là……”

“Không biết vì sao, tại đây hơn ba năm, anh có thói quen mỗi tuần đều tới nơi này một lần. Mỗi lần đi vào nơi này, anh cảm thấy em liền ở nhà chờ anh, dần dà, nơi này…… Liền trở thành một nơi anh dựa vào.”

Là nơi dựa vào ……

Là cùng Tuyết Vi chuyên chở.

Người đàn ông này sớm đã coi nơi này như một loại ký thác tinh thần, anh chính là cảm thấy, chỉ cần tới nơi này, chính là cùng Tuyết Vi sinh hoạt, chính là ở cùng Tuyết Vi kéo dài.

Cho nên, hơn ba năm, trong mắt người đàn ông này không dung bất luận một người phụ nữ nào, càng thêm đối với bất luận người phụ nữ khác không cách nào mở rộng cửa lòng, vĩnh viễn sa vào ở bên trong ảo tưởng của mình.

Ảo tưởng, anh là người đàn ông có nhà, có vợ, có con.

Bao nhiêu lần……

Hoàng Phủ Minh đều ở chỗ này sinh ra ảo giác, Tuyết Vi nấu cơm ở phòng bếp, bọn nhỏ chạy chơi ở ngoài trang viên. Mà khi anh thật sự đi ôm vợ mình, con mình, hết thảy ảo ảnh đều vỡ nát.

Cứ việc như thế, đối với người đàn ông cô độc hơn ba năm mà Nói, đã là một loại thỏa mãn, ít nhất, anh còn có thể ở trong mộng gặp lại Tuyết Vi ……

Bất quá…… Thơ_Thơ_ddlqd

“Ha hả, bây giờ tốt. Em thật sự đã trở lại, trong nhà này nữ chủ nhân xác thật xuất hiện, mà con của chúng ta cũng đang chơi ở cách vách. Rốt cuộc anh không cần sợ tỉnh mộng……” Hoàng Phủ Minh ưu thương cười, đứng dậy, một phen gắt gao ôm chặt Tuyết Vi.

Xúc cảm chân thật; nhiệt độ cơ thể ấm áp. Hết thảy đều là chân thật như vậy, anh thật sự không cần chỉ sa vào bên trong ảo tưởng.

Nhưng……

“Hoàng Phủ Minh, có phải anh cảm thấy hết thảy giống như đều về tới điểm ban đầu hay không?”

Bên tai, truyền đến tiếng Tuyết Vi có chút lạnh lẽo, Hoàng Phủ Minh buông đôi tay ôm chặt thân thể cô ra, khó hiểu nhìn cặp con ngươi của cô băng lạnh khiếp người.

“Có lẽ, đối với Hoàng Phủ Minh anh mà Nói, bây giờ, tôi đã trở về, hết thảy lại có thể trở về thời điểm hơn ba năm trước kia. Chính là……”

“Đối với Tuyết Vi tôi mà Nói, chuyện hơn ba năm trước, tôi sẽ Vĩnh viễn không quên!!!”

“Vi…… anh biết……”

Đợi Hoàng Phủ Minh vừa muốn mở miệng, Tuyết Vi lạnh lùng cắt đứt lời anh nói: “anh không biết! Hoàng Phủ Minh, cái gì anh cũng không biết!!! Anh giả tưởng một chút, nếu…… Hơn ba năm trước, nếu tôi không phải bởi vì hận, không thể chết được. Mới thiết kế một cảnh tượng chết giả, hiện giờ Hoàng Phủ Minh anh chuẩn bị hết thảy cái này, thật sự chỉ là *** hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!!!”

‘ bốp ’ một chân, Tuyết Vi phẫn nộ đá lên tủ đầu giường. “anh chuẩn bị nhà chúng ta ở hoa lệ, ở ấm áp thì có ích lợi gì?? Tôi nhìn không ra, tôi thật sự nhìn không ra. Vì sao anh không thể ở lúc tôi tồn tại, hơn ba năm trước, quý trọng tôi một chút?!!”

“Nếu không phải anh đối với tôi không có đủ tín nhiệm, tôi làm sao khổ sở xa rời quê hương, vừa ra đi chính là nhiều năm như vậy?!!” Thơ_Thơ_ddlqd

“Hoàng Phủ Minh!! Hôm nay tôi sở dĩ có thể tận mắt nhìn thấy cái nhà này, anh nên cảm tạ trên người tôi lưng đeo cừu hận, nếu không phải bởi vì hận này, tôi không thể chết được, cũng không thể chết. Đồ vật này đó là thùng rỗng kêu to, tôi…… Vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy!!!” Dứt lời, Tuyết Vi phẫn hận trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại đạp cửa rời đi.

Sơn trang vốn lạnh lẽo thật vất vả tìm về một chút độ ấm liền lập tức lại rơi vào trong vòng băng lạnh.

Hoàng Phủ Minh ngây người ngồi ở đầu giường, bên tai, không ngừng quanh quẩn mỗi một câu Tuyết Vi nói ……

‘anh không biết! Hoàng Phủ Minh, cái gì anh cũng không biết!!! Anh giả tưởng một chút, nếu…… Hơn ba năm trước, nếu tôi không phải bởi vì hận, không thể chết được. Mới thiết kế một cảnh tượng chết giả, hiện giờ Hoàng Phủ Minh anh chuẩn bị hết thảy cái này, thật sự chỉ là *** hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!!! ’

Nếu không phải Tuyết Vi nói lên, anh còn chưa từng phát hiện, nếu năm đó Tuyết Vi thật sự tự sát, gian nhà này Vĩnh viễn chẳng qua là nơi anh ảo tưởng mà thôi, Tuyết Vi Vĩnh viễn sẽ không chính mắt nhìn thấy cái này. Anh cũng vĩnh viễn ngồi một lần lại mộng một lần, tỉnh lại, chỉ là công dã tràng.

Nhưng……

Khi Tuyết Vi xuất hiện, anh cho rằng chính mình dùng hơn ba năm thời giờ tới trừng phạt mình đối với cô năm đó không tín nhiệm liền có thể chuộc tội.

Chính là, toàn bộ cái này đều không hề có ý nghĩa.

Bởi vì……

Đúc thành hết thảy người này, chính là anh!

Này hết thảy……

Bất quá đều là anh tự tìm mà thôi!!! Thơ_Thơ_ddlqd

Hiện giờ Tuyết Vi hoàn hảo không tổn hao gì trở về, đích xác không thể đại biểu hết thảy liền có thể trở về ban đầu. Giữa bọn họ cách xa hơn ba năm thời gian, đúng là vĩnh viễn không có khả năng xóa bỏ thống khổ trong hồi ức bọn họ ……

Nơi Tuyết Vi.

“Chị Vi Vi, chị đã trở lại? Hôm nay hẹn hò có lãng mạn không? Em cho rằng hôm nay chị sẽ không trở lại đâu.” Tuyết Vi trở về đến nhà, Ly Tiểu Tiểu liền ríu rít nói không ngừng, mà cô một câu đều không có nghe vào được lỗ tai.

“Chị Vi Vi, chị làm sao vậy? Cãi nhau với anh rể sao?” Nhận thấy được vẻ mặt Tuyết Vi không đúng, Ly Tiểu Tiểu lo lắng dò hỏi lên.

“Tiểu Tiểu, chị muốn một mình yên lặng một chút, em trước đừng nói chuyện.” Tuyết Vi mặt vô cảm nói xong, như suy tư gì nằm ở trên giường mỹ nhân.

‘Không biết vì sao, tại đây hơn ba năm, anh có thói quen mỗi tuần đều tới nơi này một lần. Mỗi lần đi vào nơi này, anh cảm thấy em liền ở nhà chờ anh, dần dà, nơi này…… Liền trở thành một nơi anh dựa vào. ’

‘Ha hả, bây giờ tốt. Em thật sự đã trở lại, trong nhà này nữ chủ nhân xác thật xuất hiện, mà con của chúng ta cũng chơi ở cách vách. Rốt cuộc anh không cần sợ tỉnh mộng ……’