Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 23



Về đến phòng.

Lý Hiên đặt những nguyên liệu mua được lên chiếc bàn gỗ, lấy ra một con dao khắc lên phải miếng ngọc hoa văn.

Hoa văn là họa tiết phong ấn ngôi sao sáu cánh, Lý Hiên dự định khắc một chút ngọc phù phong ấn, vào thời khắc quan trọng có thể sử dụng.

Đương nhiên, mục tiêu lớn nhất là hạt châu nhỏ.

Lý Hiên vì vậy mới mua nguyên liệu, chính là vì mở phong ấn của hạt châu, đúng vậy, chính là phong ấn.

Lúc trước có được hạt châu, Lý hiên cho rằng hạt châu cần tập hợp rất nhiều mới có thể sử dụng, nhưng sau khi trở thành bậc thầy phong ấn, Lý Hiên phát hiện.

Hạt châu này xung quanh do phong ấn gây nên, dẫn đến giai đoạn tăm tối, không cách nào thể hiện được diện mạo vốn có của nó.

Lý Hiên rất mong có thể thấy được diện mạo vốn có của nó, vì vậy gọi Tần Nguyệt đến giúp, bắt được khắc họa từng chút một, chế tạo ngọc phù phong ấn.

Một tiếng sau.

Lý Hiên kéo tay Tần Nguyệt, măng theo tám cái ngọc phù bước đến căn phòng dưới đất, đến chỗ Lý Hiên thường bế quan.

Chỗ này rất yên tĩnh, cũng rất kín đáo, một khi đóng cửa lớn, không có ai làm phiền được.

Ở đây giải phong ấn hạt châu, là địa điểm vô cùng tốt, vi vậy hai người sau khi đến căn phòng dưới đất, ngồi trên đệm hương bồ, bố trí xong tám ngọc phù, đặt hạt châu vào bên trong.

“Tần Nguyệt, một lát nữa sẽ hơi đau, đừng sợ hãi.” Lý Hiên nhìn về Tần Nguyệt đang ngơ ngác.

“Dạ vâng, sư tôn, con không sợ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyệt nghiêm túc mà nói.

“Vậy tốt, đưa tay cho anh.”

“Vâng.”

Nhìn bàn tay trắng nón trước mặt, Lý Hiên cầm lấy ngón tay trỏ của Tần Nguyệt, dùng kim bạc nhẹ nhàng châm vào đầu ngón trỏ, lập tức máu tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay.

Lý Hiên nhẹ nhàng bóp ngón trỏ của Tần Nguyệt, máu tưởi nhỏ xuống tám ngọc phù phong ấn, cuối cùng nhỏ giọt lên hạt châu.

Ngay lúc đó, bao gồm cả sức mạnh của lửa bắt đầu phát ra ánh sáng chói lọi, một làn sóng lửa quay xung quanh phát tán về tứ phương tám hướng.

Vèo!

Dường như có một tiếng ong mật bay qua, theo âm thanh đó, ánh sáng chói mắt kỳ dị dập dờn, bắt đầu dần dần bay lên cao, một chữ “giải” kích cỡ bằng ngón tay xuất hiện trong không trung.

“Giải!”

Khí huyết của Lý Hiên bị dao động, nhanh chóng truyền vào ngọc phù đầu tiên, trong tích tắc chữ “giải” trong không trung nứt ra, phát ra tiếng răng rắc.

Tiếng rắc rắc vang lên, hạt châu phát ra ánh sáng màu đỏ, một thứ từ trong hạt châu được tách ra khỏi thứ như lớp vỏ, cuối cùng rơi xuống đất.

Phát ra ánh sáng chói mắt màu đỏ, hạt châu phát tán ánh sáng nóng nhẹ, một sức mạnh kỳ lạ tràn trề.

“Đây là!”

Lý Hiên không cảm nhận được năng lượng kỳ lạ, nhưng anh lại cảm thấy đã xảy ra gì đó, không khỏi nhìn sang Tần Nguyệt.

“Sư tôn, hạt châu giải phong ấn rồi, nó không được hoàn chỉnh lắm, nhưng nó có thể hấp thu được năng lượng trong không trung, có thể kết tụ lại những năng lượng này,

Con có thể cảm nhận được, những năng lượng này có ích cho chúng ta.” Tần Nguyệt vội giải thích, trong đôi mắt chứa đầy sự mong đợi.

“Năng lượng?”

Lý Hiên cẩn thận cảm nhận, chỉ có thể cảm nhận thấy hạt châu không tầm thường, nhưng lại không rõ cuối cùng là chuyện gì.

“Thứ kết tự được là năng lượng gì? Linh khí sao?” Lý Hiên nghĩ đến thế giới này có những người tu tiên liền hỏi.

“Đúng ạ, linh khí, con lúc đầu không biết gọi nó là gì, sư tôn vừa nói con mới hiểu, nó kết tụ linh khí, biến thành giọt nước nhỏ.”

Tần Nguyệt nghiêm túc giải thích, chớp chớp đôi mắt to nhìn hạt châu.

“Thì ra là vậy.”

Lý Hiên cầm lấy viên châu tỉ mỉ xem xét, phát hiện nó càng ngày càng phát ra màu đỏ rực, cầm trong tay giống như một đốm lửa nhỏ, rất ấm áp.

Nhưng Lý Hiên cũng cảm thấy, viên châu đnag cố gắng đẩy bản thân ra, dường như nó vốn không thuộc về Lý Hiên vậy.

Lý Hiên biết rất rõ viên châu này thuộc về Tần Nguyệt, dứt khoát đưa nó cho cô, cười nói.

“Đây, viên châu này đưa em,”

“Sư tôn, con không thể lấy, rõ ràng là đồ của sư tôn, nếu như con lấy nó thì quá đáng rồi.” Tần Nguyệt lắc đầu, kiên quyết từ chối.

“Không sao, vậy xem như là quà bái sư đi, lúc đầu bái sư cũng không cho em thứ gì, lần này cứ coi như bổ sung vậy.” Lý Hiên thờ ơ nói.

Viên châu vốn dĩ thuộc về Tần Nguyệt, có thể giúp cô nâng cao sức mạnh, hơn nữa sau khi sức mạnh của cô được gia tăng, Lý Hiên cũng có được phần thưởng.

Lý Hiên ắt sẽ biết nên thế nào, càng huống hồ viên châu còn chưa hoàn chỉnh, sau này chắc chắn sẽ  vì nó mà xảy ra chuyện, bản thân cầm lấy dự tính cả đời này sẽ không xảy ra điều gì.

Vì vậy Lý Hiên nắm chặt tay của Tần Nguyệt, đặt viên châu vào trong tay của cô.

“Nhưng mà sư tôn...” Tần Nguyệt vẫn định nói gì đó, nhưng lại bị Lý Hiên ngăn lại.

“Hãy cất giữ cho tốt, sau này em chính là chủ nhân của nó, nếu như em thấy không tốt, sau này cũng tặng anh một lễ vật bái sư là được rồi.” Lý Hiên cười nói.

“Dạ vâng, sau này con nhất định sẽ chuẩn bị cho sư tôn một lễ vật thật lớn.” Tần Nguyệt nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn thành quả đấm, kiên quyết nói.

“Ngoan lắm, được rồi, đi tu luyện đi, anh tiếp tục nghiên cứu phong ấn.” Lý Hiên vẫy vẫy tay nói.

“Vâng sư tôn.”

Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, viên châu nắm chặt trong tay thật ấm, bàn tay cô vốn mát mẻ cũng biến thành ấm áp.

Lý Hiên thì vẫn tiếp tục cầm ngọc bội nghiên cứu, Thị Giác vẫn đang quan sát hướng mỏ quặng Bạch Vân.

“Trước tiên làm một số chuẩn bị vậy, để phong những chuyện không lường trước được.”

Ở một nơi khác.

Ở dưới cây liễu trong tiểu viện cạnh tiêu cục Bạch Vân.

Hạnh Nhi mua tiểu viện này, sai người quét dọn cẩn thận và thay đổi đồ bên trong, làm xong những việc này, cô mới ngồi dưới gốc cây liễu tu luyện.

Đợi khi cô mở mắt, đã là lúc mặt trời mọc, cảnh sắc tươi đẹp.

“Phù! Tu vi đã hơn một chút, khoảng cách đột phá ngày càng gần, quả nhiên ở gần người có thiên mệnh, tu vi cũng tăng lên rất nhanh.”

Hạnh Nhi nghĩ đến Tần Nguyệt, cảm thấy bản thân rất may mắn, có thể trở thành hộ pháp, có điều nghĩ đến Lý Hiên, Hạnh Nhi lập tức có chút đả kích.

“Vốn dĩ muốn ở trước mặt Tần Nguyệt thể hiện một chút, kết quả không ngờ, một cơ hội cũng không có, ngược lại là Lý Hiên nhiều lần ra tay, khiến ta phải nể trọng.”

Hạnh Nhi nhẹ lắc đầu, tuy cảm thấy Lý Hiên rất ưu tú, nhưng lại đối với Lý Hiên có chút oán hận, suy cho cùng thì cô cũng là hộ pháp, người bảo vệ Tần Nguyệt.

Nhưng không ngờ, Tần Nguyệt không tin tưởng cô, ngược lại tin tưởng Lý Hiên khiến Hạnh Nhi rất phiền muộn.

“Không được, phải thể hiện một chút, chỉ có như vậy mới có thể thu hút Tần Nguyệt, khiên cô bé càng tin tưởng ta, theo ta rời đi.”

Hạnh Nhi lẩm bẩm, trong đầu nghĩ đến viên châu kia, lập tức nở một nụ cười.

“Hỏa Linh Châu ở trạng thái phong ấn, chỉ có người tu tiên mới có thể giải được, những ngày này ta cố ý không ra tay, chính là vì để Tần Nguyệt hiểu rằng, phong ấn rất khó giải.

Hiện giờ cũng đến lúc ta ra tay rồi, chỉ cần ta ở trước mặt Tần Nguyệt mở phong ấn Hỏa Linh Châu, Tần Nguyệt sẽ hiểu ta mới là người mạnh nhất, ha ha ha.”