Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 139: Nữ thần



''Phu quân..."

Phượng Cửu Ca vừa mới mở miệng, đã bị một tiếng ôn nhu cắt đứt.  

"Ta rất cao hứng."

Ánh mắt Vân Ngạo Thiên nhìn về phía xa xa, tay lại tự nhiên nắm lấy tay nàng, dùng sức nắm chặt như vậy.  

"Ta rất vui vì ta là nam nhân duy nhất của nàng. Nàng cũng sẽ là nữ nhân duy nhất của ta.”

Lời thề này tự nhiên nói ra cho dù lên trời xuống đất, đời này không thay đổi.  

Gió, tựa hồ đều trở nên mát mẻ sảng khoái.  

Những Hỏa Diễm Thảo đỏ diễm diễm kia theo gió thổi sóng, trong lúc nhất thời giống như đang vui mừng.  

Phượng Cửu Ca một đôi lưu đồng lấp lánh, ý cười du dực trong mắt thẳng đến tận đáy lòng.  

Nhưng khóe miệng tươi cười còn chưa nhấc lên đã lập tức xụp xuống, nghiêng đầu, cũng nhìn về phía xa xa. Vẻ mặt khinh thường che dấu tâm tư nhỏ bé của mình: "Ta mới mặc kệ nhiều như vậy, ta chỉ biết ngươi dám có nữ nhân khác, ta liền hưu ngươi, tìm rất nhiều mỹ nam trái ốm phải ấp.”

Bàn tay nắm chặt lại siết chặt một chút, giống như dùng sức thêm một chút sẽ bóp nát từng cái từng cái xương của nàng.  

Mặc dù Vân Ngạo Thiên một chữ cũng không có nói ra, thế nhưng từ kình đạo này, liền có thể tưởng tượng biểu tình giờ phút này của hắn.  

Phượng Cửu Ca ăn đau, cười khổ một tiếng.  

Sao lại có loại cảm giác tự tạo nghiệt không thể sống được?

"Phu quân, ngoan nha, muốn giận dỗi về nhà nháo, trước mặt còn có người ngoài, đừng để người khác chê cười.”

Người ngoài?

Vân Ngạo Thiên ánh mắt hướng Nguyệt Dao bắn thẳng tới, trong mắt lạnh như băng, tựa hồ muốn đem chung quanh toàn bộ biến thành thế giới cực hàn.

Hỏa Diễm Thảo nóng bỏng kia toàn bộ thu lại cành lá, dưới ánh mặt trời chóc vẫn lạnh đến run rẩy.  

Sự đàn áp thầm lặng, đầy kiêu ngạo.  

Nguyệt Dao bình tĩnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Môi dưới vẫn cắn chặt đến nỗi tựa hồ muốn nhỏ máu.  

Nàng tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, ánh mắt lướt qua Vân Ngạo Thiên, rơi vào trên người Phượng Cửu Ca.  

"Quyết đấu đi."

Phong cách dân gian của Thượng Đế Phong, nếu mọi thứ đến kết thúc cũng không có cách nào để giải quyết, liền quyết đấu.  

Bất cứ ai giành chiến thắng, chiến thắng thuộc về ai.  

Trong thế giới lấy thực lực làm tôn, cá lớn nuốt cá bé mới là pháp tắc sinh tồn.  

Một cái khởi thủ thức, trên cổ tay Nguyệt Dao quấn quanh bay ra một sợi dây thừng thật lớn, vừa mới lao ra khỏi chân trời liền lập tức phân thành hai sợi, hai sợi lại phân thành bốn sợi, bốn đến tám sợi, sau đó mười sáu sợi...

Giống như không hạn chế mà phân ra, hết lần này tới lần khác mỗi một sợi đều có cây thô to ban đầu.

Những sợi dây thừng khổng lồ đan xen trên bầu trời ba người bọn họ, trở thành một cái lưới thật lớn, bao vây mấy người trong đó.  

Nguyệt Dao lạnh lùng nhìn Phượng Cửu Ca, chậm rãi mở miệng: "Là nữ nhân, liền ứng chiến đi.”

Phượng Cửu Ca vừa mới hấp thu linh lực của Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo, đang cảm thấy cả người không có chỗ sử dụng, vừa nghe muốn đánh nhau, lập tức cao hứng.  

Đến thì đến, ai sợ ai chứ!

Truy Hồn xẹt qua không trung, phát ra hơi run ngâm, Cổ Nguyệt Loan Đao vốn ngắn ngủn kia, hiện giờ uy lực lại giống như đột nhiên cũng tăng trưởng hơn mười lần.

Thần binh lợi khí, trong tay người bình thường bất quá chỉ là một thanh đao hơi sắc bén một chút, nhưng mà ở trong tay cao thủ, uy lực kia lại theo công lực từng cấp sinh trưởng.  

Phượng Cửu Ca thấy vậy, trong lòng thầm vui mừng a.  

"Tiểu Đồ Vật, xem ra, trước kia ngược lại ta ủy khuất ngươi.”

Truy Hồn run rẩy càng thêm lợi hại.  

Phượng Cửu Ca thấy vậy hừ lạnh một tiếng: "Ta khách khí một chút, ngươi còn hất mũi lên mặt.”

Nguyệt Dao không muốn thấy người dong dài, tay vừa thu lại, cái lưới khổng lồ kia liền thoát ly cổ tay nàng, trở thành một khu vực giam cầm ngăn cách: "Muốn đánh thì đánh, phí lời cái gì! ”

Nói xong hai tay giơ lên, trung lập ở cổ tay áo tuôn ra vô số sợi chỉ nhỏ đầy màu sắc, giương nanh múa vuốt bay về phía Phượng Cửu Ca.  

Phượng Cửu Ca Truy Hồn ngang ngực, xoay người tại chỗ, đẩy Vân Ngạo Thiên ra một chút, quay đầu nhìn Nguyệt Dao khoa trương kêu lên: "Quá không hiểu quy củ, trọng tài còn chưa nói bắt đầu! ”

Tuy nói như vậy, động tác lại tuyệt đối không chậm, Phượng Cửu Ca khóe miệng nhếch lên, vừa chuẩn bị đánh nàng khóc cha gọi mẹ, chỉ thấy những sợi tơ màu sắc hướng nàng bay tới lập tức không còn bóng dáng, ngay cả vòng bảo hộ dây thừng khổng lồ trên đỉnh cũng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.  

Động tác của Phượng Cửu Ca dừng lại giữa không trung, nhanh chóng rơi xuống đất, có chút khó hiểu nhìn Nguyệt Dao: "Sao không đánh? ”

Nguyệt Dao há miệng, lại không trả lời.  

Phượng Cửu Ca nhìn biểu tình của nàng có chút quái dị, theo ánh mắt của nàng nhìn lại.  

Vân Ngạo Thiên!

Hắn cứ như vậy không rỏ biểu tình đứng ở nơi đó, trong lòng ôm Tiểu Hỏa, trên vai đứng Tiểu Thủy. Một đôi mắt lạnh nhạt, cũng không có hành động gì đặc biệt.  

Phượng Cửu Ca tung người lướt tới trước mặt Nguyệt Dao, đưa tay vẫy vẫy trước mắt nàng: "Ngươi trúng tà? ”

Nguyệt Dao lúc này ngược lại có phản ứng, đưa tay chỉ vào Vân Ngạo Thiên, nói nửa ngày, lại chỉ mơ hồ phun ra một chữ: "Hắn...Hắn..."

"Hắn làm sao?"

Vừa rồi không phải còn liều mạng liều mạng muốn Vân Ngạo Thiên sao?

Sao lúc này lại là một bộ biểu tình như gặp quỷ?

Phượng Cửu Ca lại quay đầu cẩn thận nhìn Vân Ngạo Thiên, sững sờ từ trên khuôn mặt lãnh ngạo của hắn, nhìn ra một chút manh mối.  

Vân Ngạo Thiên vẫn như cũ là Vân Ngạo Thiên.  

Cứ như vậy tùy ý đứng, hết lần này tới lần khác đứng ra một loại khí chất siêu phàm thế ngoại. Một thân y bào huyền sắc kia, không có điểm dư thừa, lại là cực kỳ mãnh liệt làm muốn mù thị giác.  

Nam nhân như vậy, khí chất trác tuyệt, biểu tình lãnh khốc, khí tràng cường đại đến mức không thể so sánh được.  

Phượng Cửu Ca mặt mày cao hứng nhướng lên, sau đó hai tay đặt ở ngực, cúi đầu làm tiểu nữ tử hờn dỗi: "Phu quân ngươi thật đáng ghét, đẹp trai đến mù mắt thật đúng là muốn mạng.”

Nhưng Nguyệt Dao bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược, giống như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ liên tục lui ra phía sau.  

Nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, lam sắc quang mang trên người nam nhân kia chợt lóe, tất cả thế công của nàng toàn bộ hóa thành hư vô, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.  

''Đó là... Thượng cổ thần thuật - Diệt Tung!''

''Trong phút chốc, đem toàn bộ thế công của đối thủ tiêu diệt, thần thuật truyền thuyết chỉ có Nguyệt Cơ nữ thần mới có thể!''

''Nam nhân này... ''

Phượng Cửu Ca nghe được như trong sương mù, nhưng vẫn hiểu được đại khái. Vừa rồi thế công của Nguyệt Dao bị hóa giải, xem ra là Vân Ngạo Thiên giở quỷ.  

Nhưng có cần phải ngạc nhiên như vậy không?

Đang lúc kỳ quái, Nguyệt Dao đột nhiên kích động quỳ xuống dưới Vân Ngạo Thiên, tay phải đặt ở ngực trái, thành kính cúi đầu quỳ lạy hắn.  

"Nguyệt Cơ nữ thần, ta là thần hộ mệnh của Thượng Đế Phong, ngài đã trở lại sao? Ngài có muốn trở lại thăm thần dân của ngài không? ”

"Phốc——"

Phượng Cửu Ca rất không nể mặt mà cười.  

Nàng chỉ vào Vân Ngạo Thiên, cười hỏi Nguyệt Dao: "Đầu tiên, ngươi xác định hắn là nữ nhân? Thứ hai, ngươi có chắc hắn là một vị thần không? ”

''Nữ thần...Ha ha ha ha, phu quân, ta cảm thấy ta cần phải tìm thời gian nghiệm minh chính thân của chàng một chút.”

Phượng Cửu Ca ngẩng đầu nhướng mày với Vân Ngạo Thiên, quả nhiên đúng như nàng dự liệu, khuôn mặt lãnh khốc kia nhất thời trầm xuống.  

Chỉ là lúc này đây, Vân Ngạo Thiên lại không ngậm miệng không nói, ngược lại nghiến răng nghiến lợi trả lời nàng một câu: "Tùy, thời, hoan, nghênh.”

Nụ cười của Phượng Cửu Ca cứng đờ trên mặt, câm miệng.  

Vân Ngạo Thiên chính là một đại nam nhân thể xác và tinh thần bình thường, nàng cũng không muốn chọc hắn tức giận.