Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 110: Người đàn ông điên cuồng 1



"Em ăn xong rồi, em phải đi đây. . ." Hạ Du Huyên vội vàng đứng dậy, người đàn ông nào đó vội vàng kéo tay cô lại, nhắm trúng miệng cô hôn chụt một cái, rồi mới buông tay ra.

"Ừm, cẩn thận một chút."

"Biết rồi." Hạ Du Huyên cầm bình giữ nhiệt, hào hứng đi phía sau lưng Thanh Long.

"Ôi. . .Hàn, em phát hiện anh càng ngày càng bỉ ổi rồi." Đường Sâm thoáng nhìn qua bóng lưng Hạ Du Huyên, quay đầu nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn nói.

"Ừm, tôi cũng thấy vậy. Cậu thử nói xem, tôi bỉ ổi ở chỗ nào?" Lãnh Liệt Hàn cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

"Chỗ nào cũng bỉ ổi, đặc biệt là nụ cười, anh cười lên trông càng bỉ ổi." Đường Sâm căm giận nói xong, xoay người rời khỏi biệt thự.

Lãnh Liệt Hàn quay đầu, nhìn về phía Ngân Long "Cậu cảm thấy sao?"

Ngân Long không nghĩ tới đương gia sẽ hỏi mình, nhất thời không biết nói gì "Hix. . . Đương gia cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó."

"Tôi là hỏi cậu." Lãnh Liệt Hàn nói xong, lưu lại cho Ngân Long một bóng lưng lãnh khốc cuồng ngạo.

Ngân Long ngẩn người, kỳ thật hắn cũng cảm thấy, từ sau khi Hạ Du Huyên tới đây, đương gia hoàn toàn đổi thành người khác, trước khi nụ cười vô cùng lãnh huyết tà khí. Khiến cho người khác vừa thấy đã cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Thế nhưng bây giờ, nụ cười tại sao lại bỉ ổi như vậy!

Ngân Long lắc lắc đầu, thần tốc đuổi theo cước bộ của gia chủ.

* * * * * * * * * * * * * * * * *

Bệnh viện Đệ Nhất

Thanh Long nhìn Hạ Du Huyên xuống xe, đang định xuống xe đi theo bảo vệ cô.

"Thanh Long ca ca, anh đi về trước đi. Tôi tự đi được, không sao đâu." Hạ Du Huyên cúi đầu, từ bên ngoài cửa kính ô tô nhìn vào Thanh Long.

"Hix. . . tiểu thư Huyên Huyên, tôi vẫn là nên đi theo cô, chẳng may cô gặp phải chút chuyện gì đó, đương gia chắc chắn sẽ trừng phạt chết tôi." Thanh Long tựa hồ không quá quen với việc Hạ Du Huyên đột ngột gọi tên mình.

"Ừm. . . Tôi gọi điện thoại cho Hàn." Nói xong, liền cầm điện thoại lên gọi cho người đàn ông đang xem văn kiện trong xe.

Lãnh Liệt Hàn ghét nhất bị người khác làm phiền khi mình đang xem văn kiện, đang định tắt máy, lại nhìn thấy dòng chữ 'bảo bối tiểu yêu tinh' nhảy ra , khóe miệng bất giác gợi lên một nụ cười mà theo như Đường Sâm nói là rất bỉ ổi.

Ngân Long đang lái xe, qua gương chiếu hậu nhìn thấy nụ cười đó của đương gia, khẳng định lại là tiểu thư Huyên Huyên gọi tới.

Quả nhiên. . . .

"Bảo bối, mới rời xa anh có một chút mà đã nhớ anh rồi hả?"

"Đúng vậy đúng vậy. Em muốn nói chuyện cùng anh." Hạ Du Huyên tức giận phối hợp theo anh.

"Ừm." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng trả lời.

"Anh để cho Thanh Long ca ca đi về giúp anh đi, một mình em có thể chăm sóc cho Oánh Oánh, không sao đâu."

Người đàn ông không nói gì. Hạ Du Huyên lại tiếp tục nói:

"Không phải anh còn âm thầm sắp đặt vệ sĩ bảo vệ em sao? Không cần lo lắng đâu, em sẽ không dễ dàng bị người khác ức hiếp như vậy."

Cuối cùng Lãnh Liệt Hàn đành phải thỏa hiệp "Được rồi, em ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, không cho phép chạy loạn. Buổi tối anh sẽ đến bệnh viện đón em."

Hạ Du Huyên vừa nghe thấy liền vội vàng gật đầu, hai người lại tiếp tục ân ái một phen rồi mới tắt điện thoại đi.

"Thanh Long ca ca, nhìn xem, anh hiện tại có thể đi đến công ty rồi." Hạ Du Huyên đắc ý nhìn Thanh Long.

Thanh Long bất đắc dĩ lắc đầu "Ừ. Tiểu thư Huyên Huyên, cô nên cẩn thận một chút."

"Tôi biết rồi."

Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Hạ Du Huyên hoàn toàn biến mất sau cửa bệnh viện, Thanh Long mới cất bước rời đi.