Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 113: Người đàn ông điên cuồng 4



Liệt Diễm nhún vai "Ừm, Hoàng tiểu thư hồi phục khá nhanh."

"Cảm ơn anh, bác sĩ Liệt." Hoàng Ngọc Oánh nhàn nhạt gật đầu, rồi tiếp tục nhìn về phía Hạ Du Huyên đang bận rộn với bọc thuốc.

Trong phòng bệnh cực kỳ an tĩnh, Hạ Du Huyên bưng bát thuốc lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc "Oánh Oánh, uống thuốc thôi."

Hoàng Ngọc Oánh mỉm cười, tiếp nhận bát thuốc rồi từ từ uống chúng.

Thôi bỏ đi, chuyện Huyên Huyên không muốn nói, cho dù có bỏ ra toàn bộ sức lực cũng không thể hỏi được nửa chữ.

Hạ Du Huyên vẫn ở bên cạnh Hoàng Ngọc Oánh cho đến tối. Liệt Diễm cũng đã nhiều lần qua đây, mỗi lần đều bị chuyện của bệnh nhân khác kéo ra ngoài.

Hạ Du Huyên trông thấy Hoàng Ngọc Oánh đã ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời khỏi phòng bệnh.

Đình nhỏ bên ngoài bệnh viện

Bầu trời tối đen như mực, Lãnh Liệt Hàn nói sẽ qua đón mình, vậy mà bây giờ đến một bóng người cũng không có. Khẳng định là đi hưởng thụ rồi. Cũng đúng, mỗi quan hệ giữa mình và anh ấy đến bây giờ là cái gì cũng không rõ ràng.

Người yêu? Vị hôn thê?

A. . . Đều không phải.

Đang mải suy nghĩ, bỗng trên đầu vai xuất hiện một chiếc áo khoác.

Vui mừng tưởng anh đến, nhanh chóng quay đầu lại.

Thế nhưng khi nhìn thấy Liệt Diễm, tia sáng trong mắt nhanh chóng vụt tắt.

"Sao vậy? Nhìn thấy tôi nên rất thấtt vọng sao?" Liệt Diễm ngồi xuống bên cạnh Hạ Du Huyên.

"Không phải." Thật ra cũng không cần nói dối a, biểu tình mất mác hiện lên trên mặt rõ ràng như vậy.

"Muộn rồi, gió thổi rất dễ bị cảm lạnh, đặc biệt là con gái." Liệt Diễm thân thiết nói.

"Cảm ơn." Hạ Du Huyên lạnh nhạt mở miệng.

Lúc này, hai người không nói gì thêm nữa, không khí trầm mặc đến đáng sợ.

Ở phía xa xa, một chiếc Bugatti Veyron 'rừ' một tiếng, dừng lại trước cửa bệnh viện.

Người đàn ông xuống xe, ánh trăng vắng lặng chiếu xuống người anh.

Mái tóc màu tím cuồng ngạo, làn da trắng nõn đến đáng ghen tị, đôi mắt màu lam luôn khiến người khác cảm thấy rơi vào vực thẳm, cánh mũi cao thẳng, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên, giống như vĩnh viễn giữ lại nụ cười trên môi, cực kỳ mê người, cũng rất nguy hiểm.

Toàn thân tây trang đen tuyền càng làm tăng thêm dáng vẻ đáng sợ như ác ma. Không, phải là so với ác ma còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Từ trong con ngươi màu lam phát ra thứ ánh sáng đáng sợ, đi tới gần đình nhỏ nơi Hạ Du Huyên đang đứng.

Nhanh chóng kéo cô vào trong lòng, thô lỗ hất chiếc áo khoác trên vai cô xuống. Mãnh mẽ quăng xuống mặt đất.

"Hạ Du Huyên, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh." Lãnh Liệt Hàn nói xong, thô lỗ khiêng Hạ Du Huyên lên vai, không thèm liếc nhìn Liệt Diễm, nhanh chóng rời đi.

Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo.

Lãnh đương gia ơi Lãnh đương gia, Lãnh Liệt Hàn luôn làm người ta vừa nghe đã sợ thì ra cũng có nhược điểm trí mạng a. . .

A. . . . .

"Lãnh Liệt Hàn, anh nổi điên cái gì, thả em xuống." Hạ Du Huyên đập mạnh xuống lưng anh.

"Chết tiệt, chớ lộn xộn." Lãnh Liệt Hàn gầm thét, ném cô vào trong xe.

Đem cửa xe đóng chặt, cho dù bên ngoài có làm thế nào cũng không thế nhìn được bên trong.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì." Hạ Du Huyên sợ hãi lùi thân thể về phía sau.

Thế nhưng cho dù có lùi như thế nào đi nữa, Lãnh Liệt Hàn đều có thể dễ dàng cởi sạch quần áo trên người cô xuống, bàn tay to lớn hung hăng chà đạp nơi no đủ của cô.

Thần tốc cởi quần mình xuống, nộ long lộ ra, không ngừng căng to.

Không chút báo trước nhanh chóng tiến vào. Đâm vào thật sâu, điều này đối với phụ nữ mà nói là vô cùng thống khổ.