"Tài xế, con đường này không phải con đường đi đến bệnh viện Đệ Nhất."
Tên lái xe không để ý tới, không ngừng gia tăng tốc độ.
"Tài xế, dừng xe. Dừng xe." Hạ Du Huyên càng ngày càng cau chặt mày, đây không phải con đường đi đến bệnh viện Đệ Nhất!
Thế nhưng, tên tài xế phía trước giả bộ như không nghe thấy gì.
Xe đột nhiên xóc nhảy lên một cái, Hạ Du Huyên theo bản năng che chở bụng mình.
Không thể để cho bảo bảo gặp chuyện không may!
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trên một ngọn núi hoang vu. Nơi đây chính là vách núi Hắc Sơn?
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, bị tên tài xế lôi xuống xe.
'Bịch' một tiếng, ngã xuống nền đất của một ngôi nhà gỗ tối om.
Vừa mới bị kéo xuống xe, hai mắt Hạ Du Huyên đã bị bịt kín.
Miếng vải đen lúc này đã được tháo ra, chớp chớp hai mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Bên cạnh nhà gỗ nhỏ, truyền đến từng đợt âm thanh vui sướng.
Không phải âm thanh của đàn ông cùng phụ nữ. Mà là. . .
Đàn ông cùng đàn ông! ! !
Hạ Du Huyên tò mò đứng dậy, từng bước từng bước đi qua, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Đập vào mắt, là hình ảnh vận động mãnh liệt của hai người đàn ông.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự sẽ không nhìn ra, người có mái tóc bạc đó, thế nhưng lại là đàn ông!
Bóng dáng của người đưa lưng về phía Hạ Du Huyên, có phần quen thuộc. Giống như. . .
Liệt Diễm xoay người lại, hai tròng mắt lạnh băng nhìn Hạ Du Huyên.
Kéo chăn che chắn trên người Liệt Hỏa, còn mình lại cầm khăn tắm quấn quanh hông.
Liệt Diễm lúc này, người đàn ông đẹp trai luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp trước đây đã biến thành một người có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng, vô cùng xa lạ. Hắn lộ ra một nụ cười nguy hiểm "Chậc chậc. . . Phụ nữ có thai tại sao lại chạy loạn như vậy a. Thật không nghe lời chút nào."
Hạ Du Huyên hít thở sâu một hơi, hai tay nắm chặt.
"Rốt cuộc anh là ai? Có mục đích gì?"
Liệt Diễm nhếch miệng cười quỷ dị. Không giống với nụ cười quỷ dị của Lãnh Liệt Hàn, của Lãnh Liệt Hàn là loại tự tin trời sinh. Mà hắn. . .
Khiến cho Hạ Du Huyên cảm thấy ghê tởm.
"Không phải cô đã sớm biết tôi là ai rồi sao?" Liệt Diễm cầm lấy ly rượu, từ từ nhấm nháp một chút rượu đỏ.
"A. . . Đúng vậy a." Hạ Du Huyên cười lạnh.
"Từ lần đầu tiên anh cứu tôi, tôi đã biết anh không đơn giản. Còn có lần đó, anh đã cứu tôi và Oánh Oánh, cũng không phải trùng hợp đi. Anh luôn tìm cách tiếp cận tôi, là vì Lãnh Liệt Hàn phải không?"
"Chậc, không hổ là người phụ nữ của Lãnh đương gia. Thông minh. Chỉ là. . . cô chỉ đoán đúng một nửa. Tôi vì tiếp cận cô, do đó tiếp cận Lãnh Liệt Hàn."
Liệt Diễm thưởng thức nhìn người phụ nữ trấn định phía trước, tiếp tục nói "Thứ tôi muốn, là toàn bộ những thứ thuộc về người đàn ông của cô. Đương nhiên, thứ tôi càng muốn, là cô."
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, Liệt Diễm hài lòng nhìn biểu hiện chấn kinh của Hạ Du Huyên, chậm rãi nói:
"Thứ tôi muốn, không phải thân thể của cô, mà là. . . đôi mắt của cô!"
"Anh. . ." Hạ Du Huyên không biết nên nói gì, chẳng lẽ, hắn đã biết trong mắt cô có giấu tử tinh thạch?