"Không, không có a." Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nói.
"Sao hử?" tia khó chịu trong mắt Lãnh Liệt Hàn càng thêm rõ ràng.
"Cái đó, thiếu gia, anh xem hiện giờ cũng muộn rồi, anh không đói bụng sao?" Hạ Du Huyên nháy mắt, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Cô đói bụng?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
"Ừm" Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Hạ Du Huyên khẽ gật đầu.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, sau khi ôm Hạ Du Huyên lên xe, phi thẳng ra khỏi học viện.
"Hở? không ăn ở trong trường sao?" Hạ Du Huyên nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.
"Ăn không ngon." Lãnh Liệt Hàn cau mày.
"Nhưng tôi thấy hôm qua anh ăn vô cùng ngon miệng a." Hạ Du Huyên nhớ tới ngày hôm qua anh ta còn ở trước mặt mình say sưa ăn uống.
Lãnh LiệtHàn dừng xe trước cửa của một nhà hàng cao cấp, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô. Hạ Du Huyên còn tưởng rằng anh ta là đang tức giận chuyện ngày hôm qua mình đoạt đồ ăn của anh ta, ngón tay nắm chặt mép áo "Tôi, tôihôm qua cũng không phải cố ý cướp đồ ăn của anh, tôi sẽ trả lại tiền cho anh."
Lãnh Liệt Hàn khẽ cười một tiếng, ngồi vào bên cạnh Hạ Du Huyên, ôm lấy cô đi vào nhà hàng.
Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Liệt Hàn trong lơđãng lộ ra vẻ cưng chiều, cúi đầu nhìn vẻ mặt mèo con thèm ăn của nhóccon kia.
Một nhân viên phục vụ nam đi tới, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất thần của Hạ Du Huyên.
Lãnh Liệt Hàn khó chịu liếc người phục vụ một cái. Hạ Du Huyên ngẩng đầu, ngón tay nhỏ bé tuỳ tiện chỉ loạn trên thực đơn.
Người phục vụ kinh ngạc há to mồm "Cái đó, tiểu thư cô xác định gọi nhiều như vậy sao?"
"Nhiều sao?" Hạ Du Huyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dù sao cũng là tên ác ma kia trả tiền, không ăn cũng uổng phí a.
"Vậy . . . . ." Hạ Du Huyên khổ sở vùi đầu vào thực đơn.
Khi người phục vụ cho rằng cô muốn gọi thêm một vài món nữa, Hạ Du Huyênnâng lên khuôn mặt tươi cười "Vậy mang tất cả lên cho tôi, mỗi thứ mộtphần."
Người phục vụ âm thầm nuốt nước miếng một cái, nhìn nhìnLãnh Liệt Hàn, toàn thân đều là bộ dạng quý công tử, chắc không phải làtrả tiền không nổi đi.
Lãnh Liệt Hàn cau mày, dường như biết được người phục vụ đang nghĩ cái gì, cầm ví tiền rút ra một tấm thẻ đen. Đây là tấm thẻ chỉ có ba đại gia tộc hàng đầu thế giới mới có, đến đâu chitiêu cũng đều là miễn phí. Hạ Du Huyên kinh ngạc nhìn tấm thẻ đen trênbàn, có chút tức giận nghĩ: Hừ, mẹ cũng không cho cô loại thẻ đen này.
Người bán hàng càng sợ ngây người, vội vàng cầm lấy thẻ rời đi. Chỉ chốc látsau, tất cả mọi thứ đều được bày trên bàn. Thế nhưng tất cả đều là đồngọt. Nói thật, Lãnh Liệt Hàn nhất định không thích đồ ngọt.
Chỉnhìn cô bé vui vẻ ở trước mắt, trên mỗi một món đồ ngọt đều ăn mộtmuỗng. Sau đó ngẩng đầu nâng lên một khuôn mặt tươi cười vô hại hỏi"Thiếu gia, anh không ăn sao?"
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, chính bảnthân cô biết rõ mỗi một món ăn đều bị cô đụng qua, vậy mà còn cố ý đợiđến lúc đụng hết toàn bộ mới nhớ tới mình có ăn hay không. Người này. . . . . .
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, ngón tay thon dài mơn trớn vếtkem trên khoé miệng Hạ Du Huyên, đưa đầu lưỡi ra, dáng vẻ yêu nghiệt,liếm liếm kem trên đầu ngón tay, tà mị nói "Ừ, thật ngọt."