Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 157: Ngoại truyện



Editor: M. Nyoko

——— —————— —————— —————— —————— ————

Đường Sâm ai oán kêu lên. Gắt gao đi sát lại, đi theo sau mông Mộc Y Sương “Bà xã, anh không có. Thật không có...”

Khó lòng giãi bày. Thanh Long, Ngân Long cười trộm.

Lãnh Dạ Tước nhìn Thanh Long Ngân Long, gương mặt vô tội “Thanh Long thúc thúc, Ngân Long thúc thúc, các ngươi cười cái gì?”

“Éc...” Thanh Long, Ngân Long chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng...

Tiểu thiếu gia lại muốn làm cái gì???

“Chị Linh, chị nhớ không lúc đi toilet không có khăn giấy, đi lấy một cuộn khăn giấy đi vào, nhưng bởi vì quên mang điện thoại di động, lại đi ra ngoài, lúc trở lại. Ngồi ở trên bồn cầu chơi điện thoại, nhưng bất ngờ rằng, khăn giấy không có. Cái gì cũng không có. Lúc đi ra không người nào thừa nhận là người đã cầm sao?” Lãnh Dạ Tước cắn ngón trỏ, hỏi.

Hề Linh dĩ nhiên nhớ! Cái người chết tiệt kia, làm cho cô đi hết mà không có khăn giấy lau!!! Tên khốn kia!

“Dạ Tước biết là ai không? Ngoan, nói cho chị.” Hề Linh cười nói.

Thanh Long đã biết, mình chết chắc!

“Là chú Thanh Long nha. Sau khi chú ấy thấy chị đi, cầm khăn giấy đi ra ngoài, còn cười thật vui vẻ đấy.” Lãnh Dạ Tước nhìn Thanh Long.

“A... A.. bà xã. Không phải như vậy, anh cho là em đã xong rồi, vừa lúc tài liệu bị ướt, anh liền tiện tay cầm khăn giấy.” Thanh Long bị Hề Linh kéo lỗ tai lên lầu, vừa đi vừa kêu a a vì đau.

“Chú Ngân Long.” Lãnh Dạ Tước khéo léo kêu một câu.

Ngân Long mồ hôi lạnh chảy ròng “Tiểu, tiểu thiếu gia có chuyện gì?”

“A, là như vậy. Lần trước chú Ngân Long lấy nước mà chị Linh vừa giặt xong, rót vào cái bình này là làm cái gì?” Lãnh Dạ Tước cầm trong tay một lọ nước hoa.

Mộc Nhĩ trừng tròng mắt, đó không phải là nước hoa mình tốn mấy vạn mua về sao?

“Ngân Long, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút.” Mộc Nhĩ dùng sức kéo Ngân Long vào gian phòng.

Gương mặt tuấn tú Ngân Long khóc lóc thảm thiết, chỉ có thể nhận mệnh.

Ngẫm lại xem:

Lãnh Dạ Tước một tuổi sẽ đi bộ; hai tuổi sẽ y y nha nha học nói; ba tuổi sẽ đùa bỡn vũ khí; hiện tại càng thêm không được, tính tình ác ma bại lộ. Quả thật là một cái khuôn đúc cùng Lãnh Liệt Hàn, phiên bản thu nhỏ của Lãnh Liệt Hàn.

Ở trước mặt Hạ Du Huyên diễn vai con trai ngoan ngoãn, lại cùng ba của mình Lãnh Liệt Hàn âm thầm ngươi tranh ta cướp đoạt mẹ yêu; đám người Mộc Y Sương trông nom xưng là chị, đám người Đường Sâm trông nom liền xưng là chú. Thế nào đều có một loại cảm giác trâu già gặm cỏ non.

Cố tình, người phụ nữ của bọn hắn chỉ thích tiểu thiếu gia này, cưng chiều vị Tiểu Thiếu Gia này.

Bọn họ thật đúng là hâm mộ Hắc Xà, Độc Xà.

Đi theo Sở đương gia cao bay xa chạy đi Anh quốc, cũng là bởi vì nhận hết ‘ hành hạ ’ từ tiểu thiếu gia.

Khi bọn hắn đi Anh quốc, nhân tiện mang theo Hồng Nguyệt cùng Lạc Tinh.

Hắc Xà, Độc Xà cảm giác sâu sắc đồng tình nhìn lại mấy người đàn ông “Người anh em, vĩnh biệt.”

“Bảo trọng, không hẹn gặp lại.”

Nhìn bóng lưng bọn họ tiêu sái vừa đi ra sân bay, vừa lên máy bay.

A! Rốt cuộc thoát khỏi công kích của thiếu gia ác ma.

Tiếp nhận ít lời ‘công kích’ của Dạ Tước. Quả thật còn khó khăn hơn so với bọn hắn phải liều mạng!

Ngoại truyện: Không bao giờ

——— —————— —————— —————— —————— ————

Trên mặt Lãnh Dạ Tước lúc này, khuôn mặt tà mị giống Lãnh Liệt Hàn như đúc.

“Tước, như vậy chúng ta sẽ không có đồ chơi.” Đường thiếu thở dài một tiếng nói, mọi người đi hết, chỉ có hai người bọn họ.

“Đúng vậy, Hắc Xà còn có Độc Xà đều không ở đây.” Lãnh Dạ Tước cũng đi theo thở dài một tiếng.

“Ah? Chiếc moto Hắc Xà cùng Độc Xà bọn họ đã sửa chữa lại vẫn còn chứ?” Đường thiếu phấn khích chân nhỏ nhảy đến trên đất.

“Phải ha. Chúng ta đi vui đùa một chút?” Lãnh Dạ tước đứng dậy, sau khi nhìn Đường thiếu nói gật đầu, hai bóng người bé nhỏ hấp ta hấp tấp chạy đến bên ngoài nhà để xe của Thủy Tinh cung.

Bắt đầu cầm công cụ lên, vội vàng, một người một chiếc!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Lầu năm

( lầu năm, chỉ có lãnh liệt hàn cùng Hạ Du Huyên một gian phòng, những người khác ở lầu ba; gian phòng của Dạ Dạ cùng Thiếu Ngôn ở lầu bốn;)

Trong phòng ngủ, hai cỗ thân thể đã sớm lăn lộn với nhau, lúc này vẫn vận động ở chỗ cũ.

“Ừ... Hàn...” Hạ Du Huyên khẽ rên.

“Bảo bối.” Lãnh Liệt Hàn to lớn đột nhiên đâm mạnh vào, dừng lại ở bên trong, bất động. Mắt màu xanh dương sâu thẳm nhìn người phụ nữ dưới thân.

“Hàn?” Hạ Du Huyên nghi ngờ, tại sao đột nhiên dừng lại?

“Ách... Được rồi, em sai lầm rồi, Hàn....” Hạ Du Huyên biết, người đàn ông này keo kiệt, ngay cả dấm của con trai mình đều ăn đấy.

“Sai lầm rồi?” ngừoi đàn ông nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.

“Em không nên ngủ chung cùng Dạ Dạ, không nên thân ái cùng Dạ Dạ.” Hạ Du Huyên uất ức nói.

Lãnh Liệt Hàn vẫn bất động như cũ.

“Em không nên cùng Dạ Dạ cùng nhau tắm rửa.” Thấy anh vẫn bất động, Hạ Du Huyên nóng nảy:

“Ôm Dạ Dạ vẫn có thể đi.”

Lãnh Liệt Hàn trầm tư một hồi, hạ thân mới động.

“Ừ....”

“Tiểu gia hỏa, nhớ lời của em nói. Nếu có lần sau nữa, anh để cho em một tháng không ra khỏi phòng.” Lãnh Liệt Hàn hung hăng nói.

“È hèm... Hàn...”

“Để Dạ Dạ ở lại đây đi.” Hạ Du Huyên ôm cổ của anh, nhẹ nhàng thổi khí nóng trên cổ hắn.

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên “Bảo bối, xem ra là anh ra sức không đủ, em còn có thể nói chuyện.”

Nói xong, hạ thân Lãnh Liệt Hàn mạnh hơn.

“Ừ.... Hừ hừ...” giờ phút này Hạ Du Huyên, hoàn toàn bị va chạm đến mê muội.

Nhưng trong đầu còn nghĩ “Hàn, anh sẽ để cho Dạ Dạ.... A....”

Anh ôm lấy Hạ Du Huyên, ngồi ở trên chân mình, hung hăng xỏ xuyên qua.

“Đau.” Trong mắt Hạ Du Huyên hơi hồng lấp lánh hơi nước, uất ức nhìn Lãnh Liệt Hàn.

“Em còn biết đau? Hả? Chúng ta ân ái em lại phân tâm? Hả?” Lãnh Liệt Hàn nói xong, ngậm nơi đẫy đà của Hạ Du Huyên, chợt khẽ mút.

“Ha...” toàn thân Hạ Du Huyên run rẩy, cả người giắt trên người anh.

Lãnh Liệt Hàn kéo cái mông của cô, bóp mấy cái.

Ôm cô lật người, để cho lưng cô đối với mình.

“Bảo bối, chỉ có thể nghĩ tới anh nha.” Lãnh Liệt Hàn nói xong, từ sau lưng nữ nhân xuyên qua mà vào.