Đường Sâm bất đắc dĩnhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, người đàn ông này, một khi đã bá đạo thật đúng là muốn chết mà, thật muốn thương thay cho con mèo hoang nhỏ đó,tự cầu nhiều phúc đi. Sau đó xoay người hướng về phía Thanh Long, NgânLong nói "Ở lại đây trông chừng, có điều gì bất thường thì trực tiếp nói với tôi. Không cần làm phiền tên Hàn kia."
Nói xong, xoay người đi vào đại sảnh.
Bên trong đại sảnh.
Một ông cụ có mái tóc bạc phơ, mặc dù tuổi không còn thấp, thế nhưng hai mắt lại lấp lánh có hồn.
"Lão già, tin tức đống hàng đó của Sở Thiên Ngạo là do ông nói cho Hàn?" Đường Sâm vẻ mặt méo mó.
"Cháu, tên nhóc này, tại sao cùng ông cháu nói chuyện như thế?" Đường lão gia giận đến phát run.
"Hử?" Đường Sâm mặc dù vẻ mặt không để ý, nhưng hai mắt cũng lạnh lẽo một mảnh.
"Cháu... Được, ông nói, là ông nói ra tin tức. Nếu như không làm như vậy, tênnhóc như cháu sẽ quay về sao?" Đường lão gia rất tức giận.
"Người có biết hay không, sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức phải xử lý?" Đường Sâm cau mày.
"Hừ. Tiểu tử cháu còn nói, vị hôn thê của cháu đâu? Tìm được chưa?" Đường lão gia giận đến sắc mặt xanh mét.
"Hừ." Ai ngờ Đường Sâm quay ngoắt gương mặt tuấn tú đi, trực tiếp trở về phòng.
Đường lão gia tử tức giận không tìm được nơi phát tiết, không thể làm gì khác hơn là đặt mông ngồi trên ghế sofa, lầm rầm nói: " Thôi bỏ đi, dù saosau này Đường gia do cháu tiếp nhận, coi như là phiền toái cũng khôngtới phiên ông quản."
Tầng hai, bên trong một căn phòng.
Lãnh Liệt Hàn ôm cô gái vào lòng, ngay sau đó là một hồi ** hôn mãnh liệt.Cho đến khi anh cảm thấy thân thể người trong ngực xụi lơ, mới ôm lấy cô đi về phía giường ngủ.
Hạ Du Huyên tức giận trừng mắt liếc nhìnngười đàn ông, ở trong mắt của anh, điều này chính là điểm hấp dẫn không tiếng động đối với anh.
Trong nháy mắt cởi xuống toàn bộ ràngbuộc trên cơ thể hai người. Vóc người tuyệt mỹ không một mảnh vải chethân bại lộ trước mắt người đàn ông. Lãnh Liệt Hàn thoải mái thưởng thức thân thể hoàn mỹ này.
Làn da trắng noãn giống như da của trẻcon, xúc cảm mềm mại lập tức làm cho anh có phản ứng. Khi cảm thấy vậtkhổng lồ phía dưới chống đỡ ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên thành công ửng hồng.
Lãnh Liệt Hàn vẻ mặt tà mị, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, hung hăng hút lấy món ăn ngon thuộc về mình.
Bàn tay to cũng không nhàn rỗi, tự do đi đến nơi đẫy đà của người con gái,nhẹ nhàng vê nặn. Trêu chọc khiến cho cô gái phía dưới không ngừng rênkhẽ.
"Ừm...Hàn..."
"Bảo bối, biết sai rồi hay chưa?" Thanh âm khàn khàn khêu gợi động lòng người của người đàn ông vang lên.
"Ừ hừ... Cái gì?" Con ngươi Hạ Du Huyên lúc này bị nhiễm một tầng mơ màng, làm cho người ta say mê.
Cảm nhận được người phía dưới đã bắt đầu động tình, người đàn ông cũng cũng không vội vã đi vào, nhiệt tình hôn lên người cô, thẳng một đường từ cổ đi xuống, dừng lại chỗ quả ô mai nhỏ đã sớm ngẩng cao đứng thẳng. Mútlấy nơi đẫy đà.
"Ừm... "
Hạ Du Huyên ưỡn người, giống nhưmuốn nhiều hơn thế, nhưng người đàn ông không theo ý cô, tiếp tục trêuchọc từng sợi dây thần kinh của cô.
"Bảo bối, nói cho anh biết, em có sai hay không? Hử?"
"Ừm..." Lúc này Hạ Du Huyên không nghe được rõ người đàn ông đang nói cái gì,cô chỉ biết, người đàn ông này đối với cô mà nói chính là một loại độcdược, làm cho người ta hãm sâu trong đó.