Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 69: Cà phê



Hạ Du Huyên cười xấu xa "Sương Sương thân mến, các cậu bao giờ thì đính hôn? Lúc đó mình cùng Hàn nhất định sẽ đến chúc phúc a."

Đường Sâm chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, những điều từ trong miệng Hạ Du Huyên nói ra vốn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Còn Mộc Y Sương vẫn cố tình cười như một kẻ ngốc "Được a được a, một tuần sau, cậu nhất định phải đến nha."

"Nhất định nhất định." Hạ Du Huyên nhíu mày nhìn Đường Sâm.

Đường Sâm chỉ cảm thấy một hồi gió lạnh thổi qua. Quả nhiên, bên cạnh tên yêu nghiệt kia đã lâu, con mèo nhỏ cũng sẽ biến thành sói đội lốt cừu.

"Ặc, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, bái bai." Nói xong, Đường Sâm lập tức lôi kéo Mộc Y Sương rời đi. Nếu như còn tiếp tục ở lại, cũng không biết hai người nham hiểm kia sẽ lừa gạt cái gì đây.

Đường Sâm và Mộc Y Sương vừa rời đi, thư ký Phác Cận Huệ đã cầm văn kiện đi vào.

"Tổng giám đốc, nửa giờ nữa có một cuộc hội nghị." Phác Cận Huệ một thân trang phục đơn giản, áo váy trắng đen mặc trên người của cô, tóc vàng gợn sóng tùy ý xõa xuống, cả người thoạt nhìn vừa thành thục vừa không mất đi sự quyến rũ.

Chỉ tiếc là, trong mắt của người đàn ông chỉ có một mình Hạ Du Huyên.

Thấy Lãnh Liệt Hàn không trả lời, Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ "Ừ, biết rồi. Nói này, tiểu thư Phác Cận Huệ thật đúng là chuyên nghiệp nha, mới được chọn làm thư ký, đã bắt đầu công việc."

"Thư ký luôn ở bên cạnh tổng giám đốc, mà ở gần một vị tổng giám đốc hoàn mỹ như vậy, không phải luôn cần một thư ký toàn năng hay sao?" Hai bàn tay Phác Cận Huệ âm thầm nắm thành quyền, nhắc nhở mình: Đây chỉ là một cô nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, còn chưa đủ để đem ra uy hiếp mình. Tổng giám đốc đối với cô ta cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi.

"Hả? Toàn năng sao? Nếu là toàn năng, vậy sao một ly cà phê thậm chí một chén nước trà cũng không mang tới?" Hạ Du Huyên nhíu mi.

"Cái này...?” Phác Cận Huệ không nói được lời nào.

" Còn không đi." Lãnh Liệt Hàn cau mày, gầm nhẹ nói.

"Dạ, tổng giám đốc." Phác Cận Huệ không cam lòng nhìn Hạ Du Huyên một cái, đạp giày cao gót đi ra ngoài.

"Bảo bối, tâm tình không tốt?" Lãnh Liệt Hàn vuốt vuốt mái tóc Hạ Du Huyên, cưng chiều nhìn cô.

"Hử? Không có, chỉ là có chút nhàm chán." Hạ Du Huyên nhu thuận như một con mèo nhỏ úp mặt vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn, con ngươi trong nháy mắt đỏ lên.

Đôi môi mỏng khêu gợi của người đàn ông bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi tiến nhanh vào bên trong, thật chặt ở chung một chỗ dây dưa.

"Cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Du Huyên đẩy người đàn ông đang động tình hôn mình ra, người đàn ông bị đẩy ra, sắc mặt đen lại, bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng, lạnh lùng nhìn Hạ Du Huyên.

Cô ủy khuất nhìn anh "Hàn, có người tới."

" Vào đi." Hạ Du Huyên nói thay Lãnh Liệt Hàn. Ngoài cửa Phác Cận Huệ bưng một ly cà phê phẫn uất nắm thành nắm đấm, tổng giám đốc còn chưa lên tiếng, cô ta tại sao phải thay thế anh nói chuyện?

Thế nhưng, một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ biểu hiện một chút khác thường nào ra ngoài, bưng cà phê vào. Khom người, đem cà phê đặt lên bàn "Tổng giám đốc, cà phê của ngài."

Cảnh xuân lộ ra ngoài, khe rãnh thật sâu hoàn toàn đập vào mắt anh, Phác Cận Huệ còn đắc ý kéo kéo quần áo, mới đứng lên.