"Được rồi. Anh ra ngoài, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ vào đó." Lãnh Liệt Hàn cười nhẹ, rồi tham lam hôn xuống cánh môi của Hạ Du Huyên thêm một lần nữa, mới chịu rời đi.
Hai má Hạ Du Huyên đỏ ửng, không ngừng nghi hoặc, lần này người đàn ông đó lại tốt như vậy sao? Có lẽ do 'mẫu thân đại nhân' sắp đến, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu thay quần áo. . .
Bên trong cánh tủ là một bộ váy rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hạ Du Huyên không để ý nhiều lắm, nhanh chóng thay quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng. Lúc này cô mới phát hiện ra, người đàn ông này không biết từ lúc nào cũng đã thay xong một bộ quần áo mới.
"Oa? Hàn, chúng ta mặc lịch sự như vậy, gặp mặt 'mẫu thân đại nhân' cũng không cần như vậy nha." Hạ Du Huyên nhíu mày.
"Tí nữa em sẽ biết." Lãnh Liệt Hàn cố ý nói mập mờ. Nắm tay Hạ Du Huyên xuống lầu.
Dưới lầu, hai vị phu nhân cao quý xinh đẹp đã ở bên dưới đợi sẵn. Khi nhìn thấy hai người bước xuống, lại càng thêm kinh diễm.
Cô gái mặc trên người một chiếc váy dài thuần trắng hở vai, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, chất liệu vải trắng của chiếc váy gần như trong suốt, tựa như đôi cánh thiên thần, hơi hơi phản chiếu, nhưng không hề hở hang. Dưới vạt váy là những đường cong cắt may tinh tế, thanh nhã bồng bềnh, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc của cô thiếu nữ tuổi đôi mươi, mép váy được đính rất nhiều hạt kim cương, tầng tầng lớp lớp kim cương, tựa như vô số những giọt sương lấp lãnh buổi sớm mai.
Mái tóc dài màu rượu đỏ hơi hơi xoăn, được thả bồng bềnh trên đầu vai, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên. Đôi mắt tím hồng đẹp đến mức khiến cho người ta phải say mê, cánh mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn như cánh hoa anh đào. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết, hai bên gò má hơi hơi phiến hồng, vô cùng mê người.
Mái tóc màu tím bạc hơi hơi phủ xuống, khiến cho ánh sáng màu lam ngọc bích bên trong đôi mắt như ẩn như hiện, thứ ánh sáng mê người ấy trong veo, bên trong hàm chứa vô vàn những tia ôn nhu dịu dàng. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn tựa như ngọc cổ ngàn năm, không một chút tỳ vết lại chứa đựng một loại cảm xúc lạnh băng. Bên khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười cưng chiều vô cùng đẹp mắt.
Những khuy áo tinh tế được đính gọn gàng trên chiếc áo sơ mi màu trắng theo phong cách Anh, làm toát lên tác phong nghiêm nghị trầm ổn, vừa vặn tôn lên dáng người hoàn mỹ. Tuy không thắt caravat, thế nhưng trên cổ lại có đeo một chiếc vòng hình chữ thập rất tinh xảo, mang đến một loại khí tức vô cùng thần bí.
Hai người đẹp đôi đến mức khiến cho người ta không mở nổi hai mắt, làm lu mờ mọi cảnh vật xung quanh.
"Mẹ, dì Lệ. Hai người đến rồi a." Hạ Du Huyên mỉm cười ngọt ngào.
"Mẹ, dì Mẫn." Lãnh Liệt Hàn không có nhiệt tình như Hạ Du Huyên, nhàn nhạt chào hỏi.
Lười biếng ngồi xuống chiếc ghế sofa, Hạ Du Huyên ngồi trên đùi. Trong ánh mắt kiêu ngạo chỉ dung nạp duy nhất một mình bảo bối đang ngồi trước mặt.
Hai vị phu nhân nhìn nhau, lắc đầu không nói gì. Hàn, cái thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi, thế nhưng, sự kiêu ngạo này lại toát ra từ bản chất một cách vô cùng tự nhiên, chứ không phải loại cố tỏ ra kiêu ngạo.
"Mẫn nhi, nhìn đôi vợ chồng trẻ này xem, ngọt ngào như vậy, xem ra chúng ta cũng sắp có cháu trai cháu gái rồi a." Ngả Lệ cười nói.
"Đúng a, không biết cục cưng do hai đứa nhóc này sinh ra sẽ thông minh đẹp trai như thế nào a." Tạ Mẫn hùa theo nói.
"Mẹ, dì Lệ, hai người nói gì vậy a. Cái gì cục cưng, bọn con còn chưa kết hôn mà." Hạ Du Huyên ngượng ngùng nói.