Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 93: Em là Vương



"Ưm. . ." Lãnh Liệt Hàn rời khỏi môi cô, để cô thoải mải kêu thành tiếng, anh rất thích nghe tiếng kêu kiều diễm của bảo bối.

"Ưm hừ. . ." Hạ Du Huyên thắt chặt vòng eo người đàn ông, chỉ sợ người đàn ông cuồng mãnh này nhất thời 'đánh bay' cô ra ngoài.

"Bảo bối, tiếp tục. . . anh thích nghe em phát ra âm thanh." Âm thanh tà mị du hoặc lòng người của Lãnh Liệt Hàn vang lên.

"Ưm. . . A. . . Hàn, đau, nhẹ chút." Hạ Du Huyên cầu xin tha thứ.

Thế nhưng người đàn ông này vẫn mặc kệ, hạ thân càng ngày càng chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn.

"Bảo bối, đau, thì cắn anh."

"Ưm. . ." Đôi môi anh đào của Hạ Du Huyên cúi xuống gần bả vai anh, mở miệng ra, hung hăng cắn xuống.

Nhưng cô không biết rằng, điều này lại càng khơi dậy dục vọng của người đàn ông, không ngừng một lần lại một lần muốn cô.

Cho đến khi cô vô lực hét to mới dừng lại, đau lòng hôn xuống khóe mắt ngấn lệ của Hạ Du Huyên.

Ôm lấy cô, đi lên lầu.

Phòng tắm

Lãnh Liệt Hàn lau rửa toàn thân cho cô, Hạ Du Huyên chỉ có thể mệt mỏi tựa vào lồng ngực Lãnh Liệt Hàn, tùy ý anh ăn đậu hũ của mình.

"Hàn, em muốn tới công ty anh chơi." Hạ Du Huyên nhẹ nhàng nói.

"Được." Lãnh Liệt Hàn sảng khoái đáp ứng.

Người đàn ông này tốt như vậy sao? tại sao lại sảng khoái đáp ứng như vậy? Quả nhiên. . .

"Tối về em phải chủ động." Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị, hôn lên khóe môi cô.

Cô biết ngay người đàn ông này không có tốt như vậy mà, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể không lợi dụng đây?

"Được." Hạ Du Huyên nghiến răng nghiến lợi gằn ra một chữ.

Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhếch môi, ôm cô dậy, thay cho cô một bộ quần áo rộng rãi màu đen.

Thế nhưng Hạ Du Huyên lại không thuận theo "Em không muốn mặc quần áo rộng thùng thình như vậy."

"Hử? Bảo bối muốn mặc cái gì?" Lãnh Liệt Hàn nguy hiểm nhíu mày, nếu như cô nhóc này dám chọn bộ quần áo hở hang, anh nhất định sẽ để cho cô ba ngày không xuống được giường.

Hạ Du Huyên khôi phục lại thể lực, chạy về phía tủ quần áo, cuối cùng ánh mắt rơi vào một bộ tây trang nữ.

Gỡ xuống, thần tốc khoác lên người. Sợ hãi nếu không cẩn thận sẽ bị người đàn ông bá đạo nào đó áp đảo lần hai!

Lãnh Liệt Hàn hơi hơi nhíu mày, hai tay chắp sau lưng "Bảo bối, gấp như vậy để chạy đi đầu thai sao?"

"Đúng vậy. nếu không sẽ bị đại sói xám ăn tươi nuốt sống mất." Hạ Du Huyên nghiêm túc gật đầu.

"Ha ha ha. . ." Người đàn ông thoải mái cười to, bảo bối nhà anh quá đáng yêu.

"Vậy em chính là con cừu nhỏ?" Lãnh Liệt Hàn đứng dậy, ôm cô đi ra ngoài.

"Mới không phải, con cừu nhỏ mềm yếu như vậy." Hạ Du Huyên bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Ừ. . . cũng đúng." Lãnh Liệt Hàn thuận theo gật đầu.

"Vậy anh cảm thấy em là cái gì?" Đôi mắt tím hồng của Hạ Du Huyên lóe lên ánh sáng chờ mong.

"Em a. . . em chính là tiểu yêu tinh luôn luôn quyến rũ anh."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ ửng "Mới không phải. Em là sư tử, em chính là Vương."

Lãnh Liệt Hàn cười sủng nịnh "Đúng đúng đúng, bảo bối nhà anh là Vương."

Nói xong, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Sau khi đặt cô ngồi lên đùi mình, mới khởi động xe thể thao, chạy về hướng công ty.