Máy bay trực thăng đi ngược hướng sóng ở độ cao thấp, liên tục tìm kiếm một điểm hạ cánh an toàn gần đó.
Hãm Đan ở một bên cười: “Không biết đi đâu sao?”
Vẻ mặt tràn đầy dụ hoặc, cười cười như muốn cùng mọi người thương lượng giao dịch.
Tu La và Thương Hải đang lái máy bay, họ không chú ý đến chuyển động trong cabin, Crystal cúi đầu, không biết anh ấy đang nghĩ gì, những người khác một phần định hướng lộ trình và một phần cố gắng bình tĩnh cảm xúc của hai người nước ngoài.
Trong số đó, Triệu Thắng Nam được chăm sóc nhiều hơn, bởi vì cô ấy bị trói, còn người kia thì không.
Nam Tương Uyển không hiểu tại sao người nước ngoài kia lại là Hộp nhạc, người này không nói được tiếng Anh hay tiếng Trung nên cô cũng không thể giao tiếp với anh ta trong một thời gian dài.
Vì vậy, trong khoang máy bay cực kỳ bận rộn này, người duy nhất nghe thấy những lời của Hãm Đan là Vô Song.
Hãm Đan nhìn sang, kiên nhẫn dụ dỗ: "Tôi có nên cho mấy người chút gợi ý không?"
Vô Song nhìn anh chằm chằm, tức giận mắng: "Tôi mới là tay súng bắn tỉa! Tại sao anh lại đưa súng bắn tỉa cho Bình Đầu Ca?"
Hãm Đan: “???”
Hắn sửng sốt, hiện tại thoát thân không phải quan trọng nhất sao? Tại sao đứa trẻ này lại chỉ chăm chăm nghĩ về vấn đề kia?
Ai cầm súng bắn tỉa mà chẳng được? Hạ được đối phương là xong mà
Điều hắn không biết là đây là lần thứ hai Vô Song bị Bình Đầu Ca cướp đi vị trí bắn tỉa, anh có rất nhiều oán hận!
Thấy liên lạc không có kết quả, Hãm Đan lập tức quay đầu lại, định tìm người khác để lừa, lần này hắn nhắm vào Crystal.
Màn trình diễn của Crystal trong Nhà tù số 13 rất tốt, ổn định và trưởng thành, nhuần nhuyễn mọi hướng và biết tiến biết lùi, Hãm Đan rất ngưỡng mộ anh.
Nhưng điều mà Hãm Đan không ngờ tới là khi anh mỉm cười nhìn Crystal, người bên kia đột nhiên hỏi một câu.
Crystal: "Thưa ngài, đồng chí của ngài trong nhà tù số 13 là Trang Hà?"
Hãm Đan:" !!!"
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Crystal biết mình đã đoán đúng, chậm rãi nói: “Nhà tù số 13 rất quan trọng, Hoa Hạ chúng ta không thể vì nhiệm vụ này mà từ bỏ tất cả các nội thám, cho nên ngoại trừ ngài trốn trong đó, nhất định còn có người khác.
Làm cai ngục cũng không an toàn"
Hãm Đan: "..."
Crystal:" Ngoại trừ cai ngục, những người duy nhất có thể ở bên trong và tìm hiểu về tất cả các thông tin của tù nhân là chính tù nhân."
Sau khi phân tích, tất cả đều đúng.
Hãm Đan nhướng mày: “Vậy ngươi làm sao có thể khẳng định người đó là Trang Hà?”
Crystal: “Trang Hà ngụy trang rất tốt, ngay cả vết chai trên tay cũng được tẩy sạch mỗi ngày, nhìn qua cũng không giống như từng dùng súng , nhưng càng sạch sẽ càng dị thường, xin hỏi ở nhà tù số 13, trong số những tù nhân có năng lực từ trung cấp trở lên, có ai chưa từng đụng đến súng không? "
Hãm Đan đột nhiên nhận ra rằng họ đã ngụy trang quá nhiều.
Crystal lại nói: “Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, có mấy đại ca quanh năm lượn lờ trên tầng cao nhất, xung quanh cũng không thiếu côn đồ và vệ sĩ, có thể ra tay với bất kì kẻ nào nổi bật.
Nhưng có điều gì đó kỳ lạ ở Trang Hà.
Anh ấy rõ ràng có thể giấu mình sâu hơn.
Nhưng trong buổi hòa nhạc, anh ấy đã chủ động đứng lên và nói rằng anh ấy có thể chỉ huy một dàn nhạc"
Hãm Đan: " Không phải hắn tự nhận mình hộp nhạc sao, tại sao không mang hắn đi?"
Đây là cái hố lớn, chỉ cần họ dẫn đi nhầm người, nhất định sẽ bị tiền bối cười nhạo cả năm.
Crystal: "Tôi đã hỏi vài người.
Trang Hà đã đến Nhà tù số 13 được ba năm.
Khi mới đến đây, anh ấy thậm chí còn không biết một nốt nhạc nào.
Thưa ngài, đừng đánh giá thấp khả năng thu thập thông tin tình báo của chúng tôi, mặc dù chúng tôi không chuyên về khía cạnh này."
Bị thuyết phục, Hãm Đan lại chỉ vào người nước ngoài đang sợ hãi bên cạnh: "Nhưng làm thế nào anh xác định được anh ta chính là người anh đang tìm?"
Nam Tương Uyển cũng rất tò mò, đây là điều cô không hiểu.
Đối với cô, toàn bộ nhiệm vụ cô đều không tham gia.
Crystal mỉm cười: "Rất đơn giản, chỉ cần quan sát ngược lại.
Sau khi chúng tôi chắc chắn thân phận của Trang Hà, chúng tôi phát hiện ra rằng anh ta nhìn người nước ngoài này 8 lần trong vòng một giờ.
Mặc dù không rõ ràng, nhưng người của chúng tôi vẫn luôn theo dõi anh ta! "
Hãm Đan: "Các ngươi vẫn luôn phân chia công việc? Ngay cả khi đã quan sát kĩ như vậy, nhưng ngươi vẫn không thể chắc chắn! "
Phân tích này đơn giản là không hợp lý.
Nam Tương Uyển đột nhiên hỏi: "Có phải Trang Hà đã nhìn anh ta mỗi lần đánh nhầm nốt không?"
Crystal: "Đúng! Cô quả nhiên là một sinh viên âm nhạc, cô hiểu đúng rồi đó!"
Nam Tương Uyển nhận ra Trang Hà không phải là người thật.
Vì vậy, anh sẽ lo lắng rằng bản thân múa rìu qua mắt thợ, nên anh sẽ bất giác nhìn người am hiểu âm nhạc nhất này khi anh mắc lỗi.
Cô thực sự bỏ lỡ một nhiệm vụ thú vị!
Lúc này Bình Đầu Ca hối hận đủ kiểu, biết vậy thì cô đã cải nam trang trà trộn vào.
Cô đành đặt hi vọng vào Triệu Thắng Nam, một kẻ buôn lậu đang bị trói, không biết nếu giao nộp cô thì có thể đổi thêm điểm hay không?
Triệu Thắng Nam phấn khích chớp mắt khi thấy Nam Tương Uyển nhìn sang.
Lão đại, cởi trói cho tôi đi!
Ah! ! !
Đáng tiếc Nam Tương Uyển căn bản không nghe thấy tiếng lòng, cô nhanh chóng tiến vào giai đoạn tiếp theo
Sàng lọc vùng đất và tìm đường trở về nhà!
Hãm Đan lại tới: “Phân tích xong rồi, hiện tại có muốn giao dịch
không?”
Crystal liếc hắn một cái: “Không, ta đã gọi bằng hữu tới đón, trực tiếp lái thuyền tới cảng Hoa Hạ đi, chỉ cần có thể tiến vào lãnh thổ Hoa Hạ, chúng ta sẽ bình an vô sự.”
Hãm Đan kinh ngạc: “Bằng hữu ngươi từ nơi nào đến?”
Crystal không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Mấy đồng đội ở gần đó đang bận rộn, trong vòng năm phút đã nhanh chóng giải mã một thiết bị liên lạc không dây rồi giao nộp.
Crystal nhanh chóng liên lạc nhận được đồ, sau khi gỡ lỗi một số kênh, anh liên lạc với một chiếc thuyền đánh cá ở vùng biển gần đó.
Hãm Đannhìn toàn bộ quá trình, trong lòng thở dài.
Hiện tại thật quá yên bình, anh không có lợi ích gì, những người mới này có cần tài giỏi như vậy không?
Vô Song nhìn Hãm Đan và hỏi: "Nhưng Hãm Đan, ngài là ..."
Anh thực sự muốn hỏi, làm thế nào mà anh lại có thể vào khoa tác chiến đặc biệt khi đen như vậy?
Hãm Đan: "Nói đúng ra, ta là đàn anh của các ngươi, học khoá 18 và đã tốt nghiệp rồi."
Nam Tương Uyển kinh ngạc: "Trường chúng ta có nhận người nước ngoài???"
Không thể nào!
Hãm Đan đảo mắt: "Cái gì mà người nước ngoài! Cô chưa bao giờ nghe nói về di truyền màu da sao?"
Nam Tương Uyển: "Không, ang có đôi môi đỏ mọng và đôi mắt to, thoạt nhìn không thể là người Trung Quốc chính gốc.
Triệu Thắng Nam vội vàng: "Ưmmm! Woooo!"
Hãm Đan: "Tôi thực sự là người gốc Hoa, chỉ là thiểu số! Chết tiệt!"
Nam Tương Uyển: "Ồ..."
Triệu Thắng Nam hưng phấn, ở bên cạnh điên cuồng gật đầu: "Ưm! Ưm!"
Nam Tương Uyển quay đầu lại: "Muốn làm làm gì? Còn kêu nữa, ta ném ngươi xuống cho cá mập ăn."
Triệu Thắng Nam: "..." Nàng thật khổ mà!