Nửa Đời Phù Hoa

Chương 82: Nhẹ nhàng



Đúng như nàng suy nghĩ. Về đến sảnh chính nơi tổ chức tiệc. Nàng đã thấy Tứ

gia nhanh chân đi đến bên cạnh nàng nhíu mày hỏi.

Nàng đi đâu mà lâu vậy. Có làm sao không ? "

Sau đó chàng nhìn nàng một vòng xác định không sao mới thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt kia.

Phù Hoa nói nhỏ để chỉ hai người nghe thấy :

' Thiếp không sao. Tí nữa thiếp kể cho chàng nghe. "

Rồi sau đó Tứ gia cũng cáo biệt với Bát gia và những người khác để ra về. Nàng cũng vậy nhanh chân hành lễ rồi đi theo chàng ấy.

Về đến phủ, chàng ấy lột bỏ con người lạnh lùng của mình. Dang tay ôm lấy nàng vào lòng nói.

Nàng biết không lúc không thấy nàng ta lo lắng biết nhường nào. Nhưng vì đang ở phủ Bát đệ lên ta biết nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ sợ nàng rời bỏ ta mà đi thôi. "

Nàng vỗ nhẹ vào lưng chàng an ủi nói :

'Thiếp đi tìm một vị tỷ tỷ thân thiết hiện đang làm việc ở Bát phủ nói chuyện. Lâu lắm cả hai mới gặp lại lên mới lâu như vậy."

Bấy giờ Dận Chân mới thả nàng ra. Nắm lấy tay nàng cả hai cùng đi về phía Tứ nghi đường.

'Tại sao nàng lại trở về cùng Bát đệ ? "

'Thiếp gặp ngài ấy trên đường trở lại. Nói dối là lạc đường lên ngài ấy đưa trở lại. "

" Vậy à. Mà người tỷ tỷ của nàng tên là gì ?

" Tỷ ấy tên là Bích Nguyệt . Là một trong hai người thân thiết như ruột thịt với thiếp. Người còn lại tên Phúc nhi đang làm việc ở phủ của Thập Tam gia."

' Ta biết rồi. Hôm nay nàng đã giúp ta một việc lớn đó nha. Muốn thưởng gì nào."



'Chàng nói việc của Tiểu thư Phú Sát thị kia sao. Đúng là giúp việc lớn thật. Vậy chàng định thưởng cho thiếp cái gì ? "

" Khố phòng hay tài sản đều cho nàng rồi. Chắc còn cái thân ta. Thôi thì tặng nốt cho nàng."

Phù Hoa nghe đến đó thì đỏ mặt, buông tay nàng ra chạy về phía phòng mình đóng cửa lại. Nàng đứng sau cánh cửa phòng, mặt đỏ bừng. Không nghĩ được rằng Tứ gia của nàng,con người lạnh lùng uy nghiêm đó lại nói ra những lời xấu hổ như vậy. Nhất định lần này nàng sẽ giận chàng thật lâu vì đã trêu ghẹo nàng.

Dận Chân cũng đuổi theo nàng. Đứng trước cửa căn phòng đã đóng. Chàng gõ cửa nhỏ giọng nói :

" Phù Hoa nàng nhanh mở cửa ra chúng ta nói chuyện tiếp nào.

' Thiếp không mở đâu. Ai bảo chàng trêu ghẹo thiếp. Từ giờ thiếp sẽ giận chàng. Không muốn nói chuyện với chàng nữa. "

" Thôi mà ra đây đi. Ta uống nhiều rượu lên giờ đau đầu quá. "

Sau đó vài tiếng rên rỉ đau đớn truyền qua khe cửa. Phù Hoa nhớ đến lần trước chàng say rượu làm loạn bèn mở hé cửa ra xem tình hình.

Ai mà ngờ đâu, chàng ấy lại đang giả bộ để lừa nàng cơ chứ. Dận Chân nhanh chóng chen vào, mở toang cánh cửa đang hé đó ra. Tiến vào ôm chặt nàng nói." Phù Hoa tha thứ cho ta đi mà. Lần sau ta nhất định sẽ không như thế nữa. "

" Còn có lần sau sao ???"

Không... không có lần sau đâu mà.

Được rồi tha thứ cho chàng đó.

Sau đó nàng dắt tay chàng trở về phòng chính để chàng ngồi xuống giường rồi nói :

Chàng vừa nãy kêu đau đầu rốt cuộc là bị làm sao.

Dận Chân thấy nàng bị lừa thế mà vẫn lo lắng cho mình liền tiếp tục nói :

' Ta mắc chứng đau đầu kinh niên. Vậy nên uống rượu, mất ngủ hay áp lực đều khiến đầu ta đau như búa bổ. "



' vậy để thiếp kêu Ngô đại phu tới.

'Không cần đâu. Căn bệnh này của ta đã bị nhiều năm rồi. Uống thuốc không đỡ. Cũng không cách nào chữa khỏi hẳn. Duy chỉ có lần đó ta thấy bệnh tình thuyên giảm. "

" Rốt cuộc thì làm cách nào mới giúp được chàng đây. "

'Nàng hát cho ta nghe đi. Lần đó ta yêu cầu nàng hát ru cũng là vì lí do này đó."

' Thì ra là vậy. Vậy chàng đi thay y phục ngủ trước đi. Thiếp lấy nước nóng lại đây cho chàng rửa mặt. Rồi sẽ hát ru cho chàng. "Cảm ơn nàng. Ta đi thay y phục ngay .

Sau đó Dận Chân tiến về tủ lấy y phục để thay. Còn Phù Hoa thì đến phòng bếp nhỏ phía tây lấy một chậu nước nóng mang về.

Quay trở lại phòng ngủ, thấy chàng đã thay xong quần áo, phù Hoa liền lấy khăn nhúng nước ấm vắt khô rồi giúp chàng lau mặt.

Làm xong mọi thứ thì Phù Hoa để chàng nằm xuống giường gối đầu lên chân nàng nghe hát ru. Tay thì đặt ở trên đầu chàng mát xa bấm huyệt giúp chàng giảm đau đầu.

Bây giờ em biết vì sao

Gặp nhau biển xô sóng trào

Ngồi nghe bình yên đến lạ

Giữa muôn vàn hoa

Đi về đâu cũng là thế

Buồn kia còn trong dáng ngồi

Thiên đường xưa khép lại

Từ muôn năm rồi

Khi nàng hát xong thì bàn tay cũng dừng lại. Nàng nhìn người đàn ông đang ngủ say trong lòng với ánh mắt dịu dàng trìu mến. Nhẹ nhàng nhấc đầu chàng dậy đặt lên gối. Sau đó chỉnh lại chăn cho chàng. Rồi Phù Hoa mới trở về phòng mình tắm qua, thay y phục rồi đi ngủ. Giấc ngủ của nàng hôm nay thật mộng mị. Nó khiến nàng sợ hãi những gì đã xảy ra trong giấc mơ . Đến khi tỉnh lại nàng vẫn nghĩ điều đó đang xảy ra.