Lời vừa dứt, Đoàn Hoài Ngạn dừng động tác rút khăn giấy.
Xung quanh ồn ào, nhưng giữa họ như có một ranh giới rõ ràng với mọi thứ xung quanh, yên tĩnh đến lạ thường.
Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng mày, nhìn Hoài Niệm. Cô thản nhiên như thật sự là một người phụ nữ vô cùng trách nhiệm, không chỉ trách nhiệm, mà còn rất chu đáo hỏi ý kiến của anh.
- "Anh đồng ý không?"
Đôi mắt đen láy của Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô chằm chằm.
Sau khi nói xong, trong lòng Hoài Niệm vô cùng bất an, nhất là hành động chỉ nhìn cô mà không nói gì của Đoàn Hoài Ngạn, càng khiến cô hoảng sợ hơn.
"Vì là do em gây ra, nên em chịu trách nhiệm cũng không sao. Hơn nữa em là bác sĩ, trong mắt bác sĩ không phân biệt nam nữ, nên anh cũng không cần phải sợ tiếp xúc cơ thể với em." Hoài Niệm lúng túng tìm lý do, càng nói đầu óc cô càng rối loạn, có cảm giác không biết mình đang nói gì.
"Tiếp xúc cơ thể?" Đoàn Hoài Ngạn thong thả cắt ngang lời cô, "Nói đúng ra, là em đơn phương chạm vào cơ thể của anh, hơn nữa còn chạm vào… chỗ nhạy cảm."
"Em là bác sĩ," Hoài Niệm lắp bắp lặp lại, "trong mắt bác sĩ, không phân biệt nam nữ."
Đoàn Hoài Ngạn nhìn vào mắt cô, vài giây sau, anh nở nụ cười hiểu rõ: "Anh hiểu rồi."
"..."
"Vừa đổ rượu, vừa lấy danh nghĩa bác sĩ ra." Đoàn Hoài Ngạn ngồi tư thế thoải mái, ung dung nói, "Vòng vo tam quốc một hồi, chẳng phải chỉ muốn tìm cớ để sờ mó anh sao?"
Hoài Niệm biết rõ trong mắt Đoàn Hoài Ngạn, cô chính là một người vừa muốn tìm một góc nhỏ để hôn anh, vừa muốn đưa anh về nhà cởi đồ cho anh - một người phụ nữ trưởng thành, không trong sáng, háo sắc, đầy tò mò và ham muốn chiếm hữu thân thể của anh.
Im lặng vài giây, cô gật đầu: "Đã biết em muốn sờ anh, vậy bây giờ chúng ta tìm một chỗ không có ai, anh để em sờ cho đã."
"Cái "lần sau" mà em âm mưu từ lâu chính là bây giờ sao?" Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng mày, ý vị sâu xa.
Câu nói này ngay lập tức gợi lại ký ức của Hoài Niệm.
- "Lần sau tay em không phải cởi cúc áo của anh, mà là cởi cúc quần của anh."
"..."
Cô thật sự đã hao tâm tổn trí để chứng minh mình thật sự muốn cởi quần của anh.
Để tỉnh táo lại, Hoài Niệm quyết định vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Ngay sau đó, cô đột nhiên đứng thẳng dậy.
Trong điểm mù, một nhân viên phục vụ đang bưng khay rượu đi tới, cô đột nhiên đứng dậy khiến phục vụ kêu lên một tiếng, không kịp thu tay lại, khay rượu trên tay nghiêng sang một bên. Rượu trong khay đổ ra ngoài.
Hoài Niệm giật mình.
Trong chớp mắt, Đoàn Hoài Ngạn đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Rượu lẫn đá lạnh đổ hết lên người Đoàn Hoài Ngạn.
Trong không gian thư giãn của sober bar, tiếng động này khá lớn, thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong tầm mắt của họ, Đoàn Hoài Ngạn đứng trước mặt Hoài Niệm, người bị đổ rượu, chiếc áo sơ mi trắng bị rượu làm ướt trở nên nửa trong suốt, quần áo dính chặt vào da, phác họa đường nét cơ bắp ẩn hiện.
Hứa Phù và Trì Kính Đình nhìn nhau.
Hứa Phù nhỏ giọng hỏi: "Bạn anh làm gì mà bị bạn tôi hắt rượu vào người vậy?"
Trì Kính Đình trả lời chắc nịch: "Chắc chắn là làm chuyện gì trơ trẽn rồi, không chừng là muốn sờ tay bạn cô, bị bạn cô ngăn cản một cách chính nghĩa."
Hứa Phù: "Vậy chúng ta có nên qua đó không?"
Trì Kính Đình: "Không sao, bạn tôi bây giờ thay đổi rồi, không chơi trò cưỡng chế yêu nữa, cô yên tâm đi. Nếu Hoài Niệm thật sự không muốn, Đoàn Hoài Ngạn chắc chắn sẽ không ép buộc cô ấy."
Nói rồi, Trì Kính Đình vẫy tay với đám người đang hóng chuyện: "Được rồi, chưa thấy đôi trẻ cãi nhau bao giờ à? Tối nay là để mấy người đến gặp vị hôn thê của tôi, mấy người cứ dán mắt vào Đoàn Hoài Ngạn là sao?"
Nói đến nước này, mọi người không tiện làm mất mặt Trì Kính Đình, cười gượng gạo, thu hồi ánh mắt.
Khu vực ghế ngồi lại trở nên ồn ào náo nhiệt.
Còn khu vực ghế ngồi bên kia…
Nhân viên phục vụ gây ra họa vừa dọn dẹp những ly rượu bị đổ, vừa xin lỗi hai người họ.
Đoàn Hoài Ngạn làm như không nghe thấy, anh cau mày, nhìn Hoài Niệm: "Em có bị rượu đổ vào người không?"
Hoài Niệm định nói không có, nhưng nhìn kỹ lại, cô thấy một mảng rượu lớn ở eo mình.
Hôm nay cô mặc áo màu hồng phấn chất voan, phần dưới là chân váy, bị rượu làm ướt, quần áo dính sát vào eo, gần như lộ da thịt.
Đoàn Hoài Ngạn cũng để ý thấy, nếp nhăn giữa trán càng sâu hơn. May mà lúc nãy anh thấy nóng, đã cởi áo vest ra. Anh nhặt chiếc áo vest đặt bên cạnh khoác lên người Hoài Niệm.
"Là do tôi đột nhiên đứng dậy, nên mới đụng vào anh." Hoài Niệm nói với người phục vụ, "Trách nhiệm chính là ở tôi, không liên quan đến anh."
Nhân viên phục vụ lo lắng đến mức mặt mày tái mét: "Thực sự xin lỗi."
Hoài Niệm liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn, thấy mặt anh sa sầm, cô đẩy anh: "Là em không cẩn thận."
Khuôn mặt căng thẳng của Đoàn Hoài Ngạn mới dần giãn ra, anh nói với nhân viên phục vụ: "Cậu đi đi, bảo người đến dọn dẹp chỗ này, rượu chưa uống thì mang đến bàn của ông chủ cậu."
Đoàn Hoài Ngạn ôm Hoài Niệm, rời khỏi sober bar.
Đầu tháng Tư, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm khá lớn, ban ngày hơi nóng, ban đêm lại lạnh.
Chiếc áo vest của Đoàn Hoài Ngạn rất rộng, Hoài Niệm được bao bọc bởi hơi thở của anh, cũng được anh ôm vào lòng.
Đi không bao lâu đã đến bên cạnh xe của Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Anh uống rượu, phải phiền em làm tài xế rồi."
Hoài Niệm khó xử: "Em lấy bằng lái xong, chưa lái xe bao giờ."
Đoàn Hoài Ngạn không mấy quan tâm: "Lấy xe của anh mà tập."
Hoài Niệm vẫn do dự: "Hay là chúng ta gọi tài xế?"
Đoàn Hoài Ngạn cười: "Người anh ướt thành thế này rồi, Hoài Niệm, đợi tài xế đến chắc tới tết Công-gô quá, anh đứng đây bị gió thổi, chắc chắn sáng mai sẽ bị cảm lạnh."
"..." Hoài Niệm thành thật nói, "Xe anh đắt quá, em không dám lái."
Đoàn Hoài Ngạn bật cười: "Hỏng thì có bảo hiểm, sợ gì?"
"Nhưng mà…"
"Không có nhưng nhị gì hết." Đoàn Hoài Ngạn trực tiếp mở cửa ghế lái, chống một tay vào cửa xe, khóe mắt hơi cong lên, nở nụ cười nhạt, "Lên xe đi, công chúa của anh."
Đến nước này rồi Hoài Niệm không thể từ chối nữa, không thể để Đoàn Hoài Ngạn lái xe trong tình trạng say rượu, cô vừa ngồi vào xe vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng là tài xế mà."
Đoàn Hoài Ngạn không nghe thấy lời cô nói, anh đóng cửa xe lại, rồi vòng ra ghế phụ, ngồi vào.
Sau khi lên xe, Hoài Niệm không khởi động xe ngay mà do dự một lúc, rồi quay sang hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Chúng ta đi đâu?"
"Hửm?" Đoàn Hoài Ngạn lơ đãng, "Nhà anh."
Trong xe bỗng chốc lặng im.
Hoài Niệm mím môi, nói: "Em muốn về nhà."
Đoàn Hoài Ngạn nói giọng lười biếng: "Anh không bảo em không được về nhà, sau khi đưa anh về, em có thể tự lái xe về nhà."
"..." Hoài Niệm im lặng, "Là em đã hiểu lầm."
Cô cứng đờ quay đầu lại, lông mi khẽ run, đột nhiên có cảm giác ấm áp trên má.
Bên tai vang lên tiếng cười của Đoàn Hoài Ngạn, anh nói: "Em không hiểu lầm, anh quả thực muốn đưa em về nhà anh."
Hoài Niệm lại quay đầu lại, như nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi: "Anh không sợ em… cởi đồ của anh sao?"
"Anh sợ?" Đoàn Hoài Ngạn khịt mũi cười, giọng điệu gần như khiêu khích, "Em dám sao?"
Nhà của Đoàn Hoài Ngạn cách quán bar của Trì Kính Đình không xa, chỉ mười lăm phút lái xe.
Hoài Niệm vừa run sợ vừa lóng ngóng lái xe, may mắn đến được hầm để xe của khu chung cư mà Đoàn Hoài Ngạn ở.
Sau khi tháo dây an toàn, Đoàn Hoài Ngạn không xuống xe, anh cong môi: "Nhắc nhở em một chút, từ đây đến nhà em, về cơ bản anh phải đi mất bốn mươi lăm phút. Em chắc chắn tối muộn thế này, vẫn có thể lái xe về nhà thuận lợi chứ?"
Hoài Niệm sững ra: "Xa vậy sao?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Em cũng xem Nam Thành rộng lớn thế nào đi."
Hoài Niệm suy nghĩ một chút: "Vậy em bắt xe về được rồi."
Cô tháo dây an toàn, khi mở cửa xe, cô nhận thấy có gì đó khác thường.
Đoàn Hoài Ngạn không nhúc nhích.
Hoài Niệm quay đầu lại, đối diện với góc nghiêng của anh, mí mắt hơi rũ xuống, mang theo chút mệt mỏi, "Sao vậy? Không nỡ xa anh à?"
"Không phải," Hoài Niệm hỏi anh, "Sao anh không xuống xe?"
"Anh uống rượu nhiều quá, không đi nổi." Khóe mắt Đoàn Hoài Ngạn ánh lên nụ cười, nụ cười có chút bất cần đời, "Cần có người đỡ anh xuống xe."
Diễn xuất giả tạo khiến Hoài Niệm không mảy may rung động, cô tự mình xuống xe, đóng cửa xe lại mà không chút lưu luyến.
Đi được vài bước, cô dừng lại, im lặng vài giây, rồi vẫn quay lại, đi đến cửa ghế phụ.
Đoàn Hoài Ngạn rất kiêu ngạo, còn hạ cửa kính xe xuống.
Hai người nhìn nhau không chút trở ngại.
Cô đứng, anh ngồi, anh ngẩng đầu lên, giọng điệu trêu chọc: "Sao lại quay lại? Không sao đâu, anh không đi nổi, cùng lắm thì ngủ một đêm trên xe. Chỉ là chân anh dài quá, không duỗi thẳng được, sáng mai tỉnh dậy sẽ bị đau lưng mỏi chân."
Hoài Niệm bất đắc dĩ mở cửa xe: "Xuống xe đi."
Đoàn Hoài Ngạn vẫn giả vờ không biết gì: "Hửm?"
Hoài Niệm nói thẳng hơn: "Em đưa anh về nhà."
Đoàn Hoài Ngạn: "Đây không phải đã về nhà rồi sao?"
Hoài Niệm thở dài: "Em đưa anh lên lầu."
Đoàn Hoài Ngạn: "Sau đó em xuống lầu."
"..." Hoài Niệm dừng lại, nghiêm túc nói, "Em muốn ngủ lại nhà anh, có tiện không?"
Lời vừa dứt, Đoàn Hoài Ngạn sải chân bước xuống xe, sau đó đứng im tại chỗ. Với tư thế của một ông chủ, anh ngoắc tay với Hoài Niệm: "Không phải muốn đưa anh lên lầu sao? Qua đây đỡ anh."
Hoài Niệm nhất thời không phân biệt được anh đang say thật hay giả vờ say.
Nhưng cô vẫn bước tới, đứng bên cạnh anh, có chút lúng túng: "... Đỡ thế nào?"
"Nhóc lùn." Anh nói, "Cho mượn bờ vai."
Hoài Niệm vừa định cãi lại, sao mình lại là nhóc lùn?
Kết quả chưa kịp nói ra lời đã bị hành động của Đoàn Hoài Ngạn chặn lại.
Là tư thế còn thân mật hơn cả lúc vừa ra khỏi sober bar.
Gần như nửa người Đoàn Hoài Ngạn đều dựa vào người Hoài Niệm, Hoài Niệm chớp mắt, nhìn vào đôi mắt không mấy tỉnh táo của anh, cô theo bản năng quay mặt đi, hít sâu một hơi, nhưng hơi thở toàn là mùi hương trên người anh.
Vừa có mùi tuyết tùng lạnh lẽo, lại có mùi rượu nồng nặc.
Hoài Niệm kéo Đoàn Hoài Ngạn đi về phía trước, cơ thể anh rất nặng, phần lớn trọng lượng đều dồn lên người cô.
Lúc này, cuối cùng Hoài Niệm cũng cảm nhận được anh say thật.
"Chỉ vì có đàn ông bắt chuyện với em mà anh uống nhiều rượu như vậy?" Hoài Niệm không hiểu, "Anh không biết tửu lượng của mình sao? Sao một mình mà lại có thể uống say? Đồ ma men."
Đoàn Hoài Ngạn cười, hơi thở ấm áp phả vào má cô, "Bình thường cũng không có ai khiến anh không vui."
Hoài Niệm không nhịn được hỏi: "Vậy sao?"
Đoàn Hoài Ngạn áp mặt vào chỗ nhận dạng khuôn mặt ở lối vào thang máy, nhận dạng thành công, cửa kính trong suốt từ từ mở ra, họ bước vào thang máy ở hầm để xe.
"Trong mắt em, anh xấu tính lắm sao?" Giọng Đoàn Hoài Ngạn không chút độ ấm.
"Cũng không phải là rất xấu tính." Hoài Niệm thành thật nói, "Nhưng đúng là không tốt."
Đoàn Hoài Ngạn lấy điện thoại ra, quẹt thẻ vào chỗ quẹt thẻ của thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra.
Hoài Niệm lặng lẽ đỡ anh vào trong.
Khi thang máy từ từ đi lên, Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nói: "Trước đây, có phải anh đã đối xử với em rất tệ không?"
Ở khoảng cách gần gũi quá mức với anh, đầu óc Hoài Niệm rối loạn, phản ứng chậm một nhịp, "... Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Anh đã muốn hỏi từ lâu rồi, thực ra anh cũng biết câu trả lời." Trọng lượng của Đoàn Hoài Ngạn đè trên người Hoài Niệm dần giảm bớt, anh nói, "Anh luôn ép buộc em, ép em lên lầu, ép em gặp anh. Lúc đó, anh quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, không nghĩ đến việc em đối với anh không phải là thích, mà chỉ là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ."
Thang máy đến tầng Đoàn Hoài Ngạn ở.
Khi cánh cửa kim loại mở ra, Đoàn Hoài Ngạn cũng rời khỏi người Hoài Niệm.
Anh đứng thẳng dậy, ánh mắt trong veo, giọng nói bình tĩnh: "Anh biết hôm nay em cũng đang thỏa hiệp."
"Có phải anh đã hiểu lầm gì không?" Hoài Niệm đi theo anh, cùng ra khỏi thang máy.
Nhà mới của Đoàn Hoài Ngạn là kiểu căn hộ có thang máy riêng, ra khỏi thang máy là đến sảnh vào nhà. Đèn ở sảnh là đèn cảm ứng âm thanh, sẽ được bật sáng theo tiếng động của họ.
Đoàn Hoài Ngạn hơi mím môi, nhìn cô với vẻ nửa ngờ vực nửa hoang mang.
"Đúng là em đã từng thỏa hiệp, nhưng bất đắc dĩ và thỏa hiệp là không giống nhau." Hoài Niệm nói giọng bình tĩnh, chậm rãi, "Hơn nữa hôm nay không phải em đang thỏa hiệp, là em không yên tâm để một con ma men như anh ở một mình."
Không liên quan đến anh, tất cả những gì em làm đều xuất phát từ ý muốn của em.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Đoàn Hoài Ngạn hơi sững sờ.
Khó khăn lắm mới bộc lộ tình cảm thật một lần, không ngờ Đoàn Hoài Ngạn lại phản ứng như vậy, Hoài Niệm hơi mất tự nhiên quay mặt đi, cô lúng túng chuyển chủ đề: "Nhà anh không có dép nữ sao?"
"Có." Đoàn Hoài Ngạn hoàn hồn, mở tủ giày ra, trong tủ giày toàn là giày nam, chỉ có một đôi dép nữ màu vàng nhạt.
Hoài Niệm do dự nhìn đôi dép này.
"Yên tâm, chưa ai mang qua đâu." Đoàn Hoài Ngạn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chậm rãi nói, "Đây là mua riêng cho em."
"..." Hoài Niệm cúi đầu, biểu cảm cứng nhắc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Em không có ý đó."
"Anh có ý đó."
"..."
"Chính là ý em nghĩ đó," Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ, "Anh không có bạn khác giới, càng không đưa đồng nghiệp về nhà, ngoài em ra, sẽ không có người khác giới thứ hai nào ở đây. Yên tâm."
Im lặng vài giây, Hoài Niệm thay dép.
Trong lúc cô thay dép, Đoàn Hoài Ngạn cũng đã thay dép xong.
Cô để ý thấy, là dép đôi.
Đoàn Hoài Ngạn dẫn cô vào nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng cô hỏi sau lưng: "Vậy là anh không say?"
Anh dựa vào tường, thờ ơ nhìn cô: "Ừ."
"Vậy chắc hẳn anh nhớ rất rõ những chuyện anh giả vờ say để làm với em." Hoài Niệm chỉ ra từng "tội lỗi" của anh khi say rượu, "Ôm em, nắm tay em, còn trơ trẽn dựa cả người vào em."
"..." Đoàn Hoài Ngạn khẽ tặc lưỡi, nói một cách còn trơ trẽn hơn, "Lát nữa anh còn cố tình giả vờ say rượu, rồi hôn em."
Vừa dứt lời, trước mắt Đoàn Hoài Ngạn tối sầm lại.
Bờ môi có cảm giác ấm áp.
Chạm nhẹ rồi rời đi.
Hoài Niệm ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: "Không cần giả vờ say, cũng có thể hôn."