Nửa Thập Kỷ

Chương 3



Đau quá. Minh ca?! Văn ca...?

Xung quanh tối mịt không nhìn thấy gì. Cứ gọi cứ chạy, chạy đến chân mỏi nhừ, gọi đến khàn giọng.

Cố Như Sơ không biết mình đang ở đâu nhưng cậu rất sợ. Cậu sợ bóng tối, sợ khoảng không vô định. Tiếng giày cao gót cứ vang vang bên tai khiến cậu tận lực sợ hãi mà tiếp tục chạy. Chạy đến một lúc lâu Cố Như Sơ mới thấy được bóng lưng quen thuộc, cậu gọi lên hai tiếng anh ơi nhưng không ra tiếng. Cậu gọi mãi, cậu cố gắng gọi nhưng người kia không nghe, Cố Như Sơ cũng không lên tiếng được. Cứ vậy Cố Minh bỏ đi xa thật xa.

Không còn ai cứu được đứa trẻ bị bỏ rơi.

Có phải vì cậu mà ba mẹ mới chia tay nhau không? Thật đáng sợ. Sao cậu lại xui xẻo đến vậy chứ.

Tít.......tít.......tít

Âm thanh thật giống máy thở trong bệnh viện. Xung quanh thật nhiều người. Là ai đang nằm trên giường bệnh vậy? Là cậu sao? Cố Như Sơ chết rồi sao?

Mẹ!! Mẹ đừng khóc. Con không sao

"Bối?! Bối!!! Bảo Bối!!! Tỉnh lại đi Bối."

Ai vậy... con không phải bảo bối. Con tên là xui xẻo.

"CỐ NHƯ SƠ ĐỪNG NGỦ NỮA MAU TỈNH LẠI!! LÀ MƠ THÔI EM MAU TỈNH LẠI!!"

Là giọng của anh hai. Giọng của Cố Văn.

Cố Như Sơ mở mắt chậm rãi nhìn xung quanh. Xung quanh là phòng của cậu ở nhà mẹ, không phải bệnh viện, xung quanh cũng không có đông người như vậy. Cố Văn bên cạnh giường ánh mắt lo lắng toát lên. Anh ôm lấy cậu thật chặt giống như vừa vụt mất em trai nhỏ của mình.

"Bối em làm anh sợ chết mất. Em mơ thấy gì, ngủ sâu đến vậy.... Anh....anh xém chút nữa.... Anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện. Gọi mãi em không tỉnh lại. Anh sợ em sẽ không tỉnh lại mất." Cố Văn không khóc nhưng giọng cứ nghẹn lại run run.

Cố Như Sơ vỗ vỗ vai xoa dịu cơn sợ của anh trai mình, cậu gọi gọi ra hiệu cho anh: [Anh hai!! Em tỉnh rồi không sao đâu]

Thì ra chỉ là mơ thôi. Cậu có thể chết ngay trong mơ không?

Cố Văn ôm một lúc bình tâm lại, vừa vuốt tóc cậu vài cái vừa nói: "Đến ăn sáng rồi anh đưa em đến trường."

Cậu không muốn ăn. Trước giờ quên mất việc thói quen ăn sáng, cả nhà cũng chiều ý cậu, không muốn ăn cũng sẽ không ép. Bác sĩ nói trước mắt cậu có thể rất sốc và không quen với bản thân khi không thể nói được. Tốt nhất chiều ý Cố Như Sơ một chút, đừng bắt ép, cậu muốn làm gì thì làm đó.

Cả nhà chiều cậu chiều được 2 năm gần 3 năm rồi. Dần dần cũng hình thành thói quen, gọi miệng theo như vậy nhưng thật ra không cần cậu ăn.

[Anh ăn đi, ăn xong chúng ta đi đến trường]

Cố Văn ngậm ngùi đồng ý nói cậu cũng từ từ không cần gấp. Nhìn em trai mình trong bộ quần áo rộng thùng thình, anh có cảm giác hình như Cố Như Sơ lại ốm hơn lúc trước rồi.

Lúc trước cổ tay của cậu anh nắm một cái tràn ra khỏi bàn tay, cả người rất có sức sống, có da có thịt, mặt mũi hồng hào tươi tắn. Bây giờ nhìn lại, cổ tay Cố Như Sơ còn thua một đứa trẻ, thân hình gầy ốm tưởng chừng chút gió xuân thổi đến cũng đủ mang cậu đi xa, trên mặt cũng vô cùng mệt mỏi thiếu sức sống. Mắt của cậu nhìn thấy quầng thâm rõ rệt, chứng mất ngủ này đã bị anh phát hiện từ lúc cậu chuyển về đây sống.

Cố Văn cứ không ngừng suy nghĩ đứa trẻ nhà mình rốt cuộc là như thế nào. Anh còn nghĩ đến việc Cố Như Sơ có lẽ bị quỷ ám, có nên tìm thấy cao tay giải giúp cậu không. Lúc trước tình trạng của cậu rất tệ, so với bây giờ thì thật sự vô cùng tệ.

Một đứa trẻ chỉ mới 13 tuổi, điều đầu tiên nó phản ứng khi tỉnh dậy chính là xin lỗi mọi người. Nó xin lỗi vì đã gây phiền phức, nó nằm viện và khiến tất cả lo lắng chăm sóc nó, nó không dám ăn không dám uống vì sợ. Cố Minh dỗ cậu rất lâu, ăn vào cái gì lập tức ói ra cái đó, suốt lúc dưỡng bệnh chỉ truyền chất dinh dưỡng vào người mà duy trì. Bác sĩ cũng nói có thể do thanh quản ở cổ họng bị thương nên chưa quen tiếp xúc với đồ ăn, chờ cậu từ từ hồi phục là được. Sau đó là những lần thức trắng đêm không ngủ được, liên tục mơ thấy ác mộng gọi mãi không tỉnh dậy. Biểu hiện của Cố Như Sơ còn có chút sợ xã hội. Lúc về nhà không gặp ai, như con rùa rụt đầu vào trong chiếc mai của mình.

Cố Văn đưa cậu đến trường, tận mắt nhìn em trai mình đi vào khuất bóng lưng sau cánh cửa kính rồi mới quay người đi đến tiệm bánh. Anh hoàn toàn không biết phía sau khung cửa kính kia, Cố Như Sơ bị đánh thảm đến mức nào.

Hôm nay lại là một ngày âm u. Tôi ước mình chết đi sớm một chút.

Cố Như Sơ nằm trên sân bóng rổ điều chỉnh nhịp thở. Đồng phục bẩn rồi. Cậu phải đi mượn đồng phục khác thôi. Hay đi giặt sạch nó nhỉ?

Cậu bước vào lớp rất cẩn thận nhẹ nhàng giống như không khí vậy. Lướt qua mọi người, thân hình gầy trơ xương trong bộ thể dục của trường, cậu cúi đầu cúi người thấp bé bước đến bàn mình. Giáo viên Toán trên bảng vừa hay lại xoay xuống bắt gặp được: "Cố Như Sơ!!!" Giáo viên gọi cậu. Cố Như Sơ giật mình dừng lại, vẫn không dám ngẩng đầu lên, trong lòng sợ hãi nên mắt cứ nhìn đến lui suy nghĩ.

"Em làm gì vậy? Có thấy các bạn đồng đều đồng phục không mà em lại dám mặc đồ thể dục đến đây!! Em gây chuyện gì nữa rồi. Bây giờ mới vào lớp, tiết tôi đổ chuông từ mấy giờ hả!?!"

Cố Như Sơ cúi thấp nhắm chặt mắt lại nghe chửi. Giáo viên tiếp tục nói: "Em chỉ có ăn rồi đi gây chuyện thị phi thôi, người bị câm ai lại hư hỏng như em chứ!! Đã bị câm thì nên ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đúng là, suốt ngày gây chuyện thiên hạ là giỏi. Mau về chỗ!!"

Cố Như Sơ cúi gập người mấy cái liên tục bày tỏ cảm ơn và xin lỗi đến giáo viên sau đó mới ngồi vào bàn. Cậu đau đến cánh tay không cử động nỗi nhưng vẫn cố cầm bút lên ghi bài.

Ai cũng đều nhận xét Cố Như Sơ là đứa trê không ngoan, hư hỏng và.... vô dụng? Bởi vì cậu bị câm mà.

Nó là sự thật, cậu biết. Bản thân mình bị câm không thể chữa được cậu đã biết từ lâu rồi nhưng không hiểu sao cứ thấy đau ở tim như vậy. Rõ ràng cậu bị câm mà. Nếu đau thì phải đau ở cổ chứ.

Cố Như Sơ không dám đến căn tin ăn trưa. Cậu chạy đến sân thượng của trường ngồi đón gió. Trên đây rất tuyệt nhưng lại không ai biết đến. Ở đó có bàn có ghế, còn có một chậu cây nhỏ mà cậu đã thay ai đó chăm sóc nó. Có một chiếc ô đứng to đủ che nắng được góc đó. Cố Như Sơ đoán là anh chị tiền bối lúc trước dựng sau đó kết thúc khoá học nên truyền lại đàn em.

Cậu ngủ quên ở đó, nơi có nắng sưởi ấm, có chiếc bàn kê cao vững chắc để cậu tựa vào, có chiếc ghế được đệm ngồi thật thoải mái. Sự ồn ào của thế giới ngoài kia được tách biệt ra khỏi nơi này. Giống như hương vị sự sống cuối cùng để bản thân mình xem như là được níu kéo.

Chết? Không chết?

Chết hay không chết?

Hay vẫn là nên chết đi. Sớm một chút càng tốt. Bởi vì có cảm giác như trước sau gì cậu cũng phải chết, sớm thì không còn ai phải chịu đựng cậu nữa.

Thật thoải mái.

Âm thanh ting ting của điện thoại vang lên. Là của hệ thống ngân hàng thông báo đến thẻ tiết kiệm của cậu đã vừa đến mức 43000 nhân dân tệ.

Tốt quá!!

Cố Như Sơ thầm reo hò trong lòng. Cậu đủ tiền trả cho mọi người rồi. Sắp có thể thoải mái ngủ một giấc rồi.

Có lẽ đây là điều vui nhất trong cả ngày hôm nay mà cậu nhận được. Ông trời nhớ đến cậu rồi, vui quá đi mất, vui chết đi được.

Ngay buổi chiều hôm đó Cố Như Sơ ra khỏi trường, đến trụ ngân hàng rút hết tiền từ trong tài khoản của mình ra, đếm đi đếm lại cẩn thận sau đó chia ra từng cọc nhỏ.

Bất thình lình phía sau cậu có người, lên tiếng doạ cho Cố Như Sơ hồn bay phách lạc: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Lý Yên từ ở cổng trường âm thầm đi theo Cố Như Sơ lại phát hiện người này không chịu về nhà, tan học cứ thích đi lung tung khắp nơi khiến anh lo chết đi được. Truyện mới cập nhật

[Sao...anh lại ở đây?]

Người này theo dõi cậu sao? Có phải Cố Văn nói bậy lại trúng rồi không, cậu gặp phải người xấu rồi?

Lý Yên nhìn từng xấp tiền nhỏ được chia lẻ ra sau đó đưa mắt xoáy thẳng vào mắt Cố Như Sơ: "Cậu không về nhà? Tan học thích đi lung tung vậy sao?"

Anh không trả lời câu hỏi của cậu, trục tiếp đánh trống lãng hỏi ngược lại khiến người này bối rối. Cố Như Sơ sợ sệt lùi về ba bước cúi đầu không dám nhìn. Cảm giác áp bức này thật khó tả.

[Tôi có việc phải làm mà]

"Có cần tôi giúp không?"

Lý Yên vẫn dịu giọng kiên nhẫn với cậu. Nếu là người khác chắc chắn đã bị anh làm cho quỳ khóc xin tha rồi kể hết những gì anh muốn biết. Cố Như Sơ lắc lắc đầu cười mỉm híp mắt.

Lý Yên lại nói: "Xong việc chưa? Tôi đưa cậu về."

"....."

Sao người này, dư xăng đến vậy à? Mỗi lần gặp đều là muốn đưa cậu về. Sợ cậu xảy ra chuyện sao?

Cố Như Sơ lắc lắc đầu. Nhà cậu cũng rất gần ở đây, không nhất thiết phải ngồi xe người khác đưa về. Huống hồ gì hôm qua còn bị Cố Văn và Cố Minh dạy dỗ, không cho cậu đi theo người lạ.

[Không cần phiền anh như vậy, tôi đi bộ về là được, nhà cũng rất gần.] Biết đâu người ta thấy mình bị câm nên muốn giúp đỡ thì sao? Cố Như Sơ lại dùng thủ ngữ: [Anh không cần phải lo. Tôi đã bị câm từ 2 năm trước rồi, một mình đi về cũng sẽ không sao]

Lý Yên vẫn nhìn chằm chằm, sau một hồi mới nói: "Cậu không phải bị câm."

Đó chỉ là tổn thương thanh quản, không phải bị câm. Anh không cho phép ai nói cậu như vậy, cậu cũng không được tự nhận bản thân mình như vậy.

Cố Như Sơ nghe thấy thì ngây người ra. Lần đầu tiên sau 2 năm trời hơn có người nói với cậu rằng cậu không phải bị câm. Khác với những người khác, xem cậu như người bình thường.

Nhưng cậu đâu được bình thường?

Lý Yên đưa cái mũ bảo hiểm to đến cho Cố Như Sơ: "Còn nhớ cách đội không?"

Cố Như Sơ gật gật đầu sau đó nghĩ gì lại lắc lắc đầu mang mũ trả lại cho anh: [Thật sự không cần phiền như vậy.]

Lý Yên thở dài một cái. Anh leo lên xe nhìn cậu nói hai chữ chờ tôi sau đó vụt một cái liền biến mất. Tốc độ này thật sự khác hoàn toàn so với tốc độ khi trước chở theo cậu trên đó.

Cố Như Sơ thật sự ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ Lý Yên. Anh đi đến bên cạnh, chiều cao vượt trội lần nữa che nắng giúp cậu.

"Tôi đã dặn nắng thì tìm chỗ trốn. Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Nhìn thấy ai kia vẫn cứ ngây ngốc nhìn mình, Lý Yên lập tức nắm lấy cổ tay của cậu kéo đi. Trong lòng anh không ngừng đong đếm bán kính chu vi của cổ tay cậu. Có thể nhỏ đến mức này, một đứa trẻ so với cậu cũng có da có thịt hơn.

Anh nhìn cậu, cứ nhìn thật kỹ để tìm ra cái gì đó không đúng trên người cậu. Cố Như Sơ thật sự có cái gì đó khác, cái gì đó kỳ lạ trên người cậu. Anh rất muốn kề sát cậu mà ép hỏi.

"Nhà cậu mở tiệm bánh, tuy nhỏ nhưng cũng là tiệm bánh ngon. Sao cậu lại ốm thế này?" Lý Yên hỏi.

Cố Như Sơ bị hỏi đến thì lại giật mình. [Tôi không ăn bánh]

"Tay bên kia là gì vậy?"

Cổ tay phải của Cố Như Sơ đeo một miếng băng giống những tuyển thủ chơi bóng rổ. Miếng băng màu đen có cài một chiếc kim băng trên đó. Lý Yên vẫn luôn nhìn nó khó hiểu từ hôm qua đến giờ. Anh không biết nó có ý nghĩa gì, Cố Như Sơ không chơi bóng rổ.

Cậu nhận được câu hỏi thoáng giật mình tự nhìn lại miếng vải băng đó. [Là miếng băng bình thường thôi]

Lý Yên khẽ chau mày lại. Không bình thường chút nào, linh cảm của anh sẽ không sai, chắc chắn nó có vấn đề. Sợ Cố Như Sơ đề phòng né tránh mình nên anh không hỏi tiếp nữa, nhận được câu trả lời không thoả đáng cũng chỉ biết ừm ờ vài câu.

Đột nhiên rút rất nhiều tiền rồi chia thành từng cọc to nhỏ khác nhau, anh đến gần lại giật mình như bản thân làm chuyện không muốn người khác biết. Cổ tay phải đeo một miếng băng màu đen nhưng bên còn lại không đeo, cậu cũng không chơi bóng rổ. Cố Như Sơ đi trên đường cũng rất khép nép, rất ngoan. Lúc anh dặn đứng yên chờ anh cũng không dám nhúc nhích một chút nào.

Thật sự chỉ là bình thường thôi sao?

Lý Yên nhìn cậu đến toà chung cư, bấm thang máy, bước vào, đèn trên phòng bật lên sau đó mới chịu rời đi. Anh cảm thấy như vậy bản thân sẽ an tâm hơn nhiều giống như khẳng định Cố Như Sơ đã an toàn về đến nhà.

Mở điện thoại nhấn vài cái, chuông reo hai hồi đầu dây bên kia đã bắt máy. Anh mở miệng trước: "Cậu giúp tôi chút. Có phải trong tâm lý học điều trị của cậu sẽ có vài thứ như là ký hiệu gì đó dành cho những người bệnh không?"

Đầu dây bên kia Dương Hữu ồn ào đáp lại: "Có!! Nhiều lắm luôn."

Lý Yên tiếp lời: "Vậy miếng băng bằng thun là ký hiệu gì cậu biết không?"

Dương Hữu bên kia không nghe rõ cứ hả hả vài cái hỏi lại rồi nói anh có gì đến chỗ hắn, bây giờ căn tin bệnh viện đông quá anh nói gì cũng không nghe rõ. Lý Yên gác máy rồi nhanh chóng quay lại chỗ đỗ xe của mình. Bệnh viện Dương Hữu làm là bệnh viện tư quốc tế Annie, nhìn thôi cũng đủ thấy bắt mắt, tiền viện phí cũng không rẻ chút nào.

Anh vừa đi đến, thang máy mở ra lại nhìn thấy hắn đang bê theo một chồng hồ sơ cao gần bằng hắn. Nhìn thấy Lý Yên như nhìn thấy vị cứu tinh của mình mà reo lên: "A tốt quá tốt quá, mau bê phụ tôi một nửa đến quầy lễ tân với."

Lý Yên đen mặt đưa tay bê hết cả chồng hồ sơ. Quỷ tha ma bắt cái tên bác sĩ này, bạn trai đâu lại gặp được liền nhờ vả người ta như thế.

Dương Hữu giao xong toàn bộ hồ sơ nhìn anh cười hê hê vui vẻ liền bị anh tát một cái vào gáy: "Tôi không đùa với cậu."

Bị đánh một cái đau điếng người, trước giờ lực tay của Lý Yên không phải là hắn chưa từng thử. Lúc học cấp 3 còn từng cùng anh đánh nhau một trận cuối cùng Lý Yên thì tiêu sái, một vết bẩn trên áo sơ mi cũng không có mà đứng từ trên nhìn Dương Hữu như nhìn kẻ thất bại. Cho dù có là đại ca của bọn họ cũng không dám đánh nhau 1:1 với tên này.

Vang danh sử sách nhất chính là lúc lớp 12, cuối cấp là thời điểm ôn thi căng thẳng, sơ sót chút thôi sẽ bị hạ hạnh kiểm và cấm thi nên chẳng đứa học sinh nào dám táy máy tay chân nữa. Vậy mà không biết giáo viên ngoại ngữ đã nói câu gì khiến Lý Yên nổi giận đùng đùng cầm cả cái ghế ngồi, từ bàn dưới cùng phóng lên chỗ bàn giáo viên khiến người giáo viên đó phải vào bệnh viện cầm máu. Dương Hữu vừa hay chuyện đã đặt biệt danh cho anh là "Tên điên Lý Yên không sợ chết"

Đánh với ai cũng được tuyệt nhiên không đánh với tên điên này. Dương Hữu xoa xoa cái gáy của mình: "Làm cái gì? Còn muốn hỏi chuyện tôi không đó?"

Lý Yên nhìn hắn đầy sự coi thường: "Tôi có tiền."

À, cái này thì khác. Dương Hữu lại cười vui vẻ xoa xoa tay nhấn thang máy mời anh vào phòng làm việc của mình. Có tiền thì có quyền, tư bản muôn năm.

"Nói đi cậu muốn hỏi gì?"

Lý Yên lấy ra tấm ảnh miếng băng của Cố Như Sơ đưa cho Dương Hữu xem: "Cái này, có ý nghĩa gì không?"

Hắn cau mày suy nghĩ, khó khăn nhớ lại sau đó đáp: "Không có, nhìn bình thường mà. Chơi bóng rổ ai cũng sẽ đeo cái này."

Lý Yên lắc đầu vẫn là câu trả lời không thoả đáng như anh nghĩ. Nó không bình thường. Anh dám chắc chắn như vậy.

Dương Hữu lại nói tiếp: "Tôi đoán cậu bị overthinking rồi, nó cũng là một loại bệnh đó có cần tôi khám cho không?"

Bị Lý Yên liếc một cái liền ngậm miệng lại không dám chọc anh nữa. Hắn chuyển đến nói về những ký hiệu: "Thật ra ký hiệu người bệnh tâm lý rất nhiều, tôi thấy sẽ đa số nằm ở người bị trầm cảm tuỳ độ nặng nhẹ. Bệnh này không xem thường được đâu, có rất nhiều người vừa hôm nay cậu nhìn thấy họ cười nói vui vẻ hôm sau đã rơi nước mắt trước di ảnh rồi."

Hắn vừa nói vừa soạn tìm vài thứ trong hộc tủ của mình.

"Để tôi nhớ thử xem. Tôi có vài bệnh nhân, à ừm, đâu nào. Đây!! Có người xăm hình BlackDog để như lời cầu cứu với người khác họ đang bị trầm cảm, có người là dấu chấm, có người dấu chấm phẩy. Hai thứ này một cái là chấm dứt sinh mạng mình, cái còn lại là đã vượt qua được, gác chuyện quá khứ ở phía sau tiếp tục sống. Có người đeo dây vòng cổ để che dấu vết lúc trước từng tr.eo cổ. Nhiều lắm, cậu muốn thì tôi đưa cậu mượn sách của tôi để tham khảo?!!"

Lý Yên càng nghe càng mờ mịt. Những thứ này cũng là biểu hiện của một căn bệnh sao? Lúc trước anh không biết đến cũng không tìm hiểu về nó. Nhận lấy cuốn sách từ tay Dương Hữu. Nó dày cộm hơn cả xấp tài liệu ở công ty của ba anh. Lý Yên bắt đầu than trách, lúc trước lẽ ra anh phải học tâm lý chứ, bây giờ học trường công nghệ rồi cũng không giúp theo đuổi được Cố Như Sơ.

Thật khiến người khác bực mình.

Tối về Lý Yên vừa nhai mấy phần bánh lần trước mua ở nhà cậu vừa đọc sách. Thì ra trong tâm lý học cũng có nhiều cái hay phết, mọi thứ đều ẩn ý chứ không phải cái gì cũng đều bộc lộ ra rõ ràng, phải tinh ý mới nhìn thấy được. Đối với kẻ cảm xúc vô thường vô định như anh thì đúng là mở ra một vùng trời mới.

Mắt anh lướt lướt được hơn nửa quyển sách đã chịu không nổi. Hai mắt mỏi nhừ, xoa xoa bóp bóp nơi mi tâm tự thư giãn bản thân mình. Gấp một nếp gấp để làm dấu trang sau đó tìm tòi lại mớ hồ sơ báo cáo khi trước của Cố Như Sơ. Lý Yên đọc đi đọc lại gần như sắp thuộc rồi, anh ghi chép ra một cuốn sổ nhỏ chi tiết từng cái giống như nghiên cứu thứ gì đó rất nghiêm túc