Núi Lửa Ngủ Say - Chu Vãn Dục

Chương 29: Nhưng Tần Chi lại lật thuyền hai lần trên dòng sông Lý Kinh Châu



Có người nói, bạn phải cảm ơn những kẻ không giết được bạn, vì chính họ đã làm bạn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tần Chi nghĩ rằng những người có thể nói ra câu này hoàn toàn đều là đồ ngốc.

Khi cơ thể bạn đầy vết thương, vinh quang trở về từ địa ngục, trở thành chiến thần mà ai ai cũng khiếp sợ, nhưng lại mãi mãi mất đi khả năng cảm nhận niềm vui, vậy thì có bao nhiêu vinh quang đi chăng nữa cũng còn ý ích gì?

Vương Chi Nam bị cái tát bất ngờ của Tần Chi làm cho sững sờ.

Cô ta trừng mắt, khó tin thốt ra một câu: “Cậu điên rồi à?” Câu vừa dứt, bên má còn lại cũng bị Tần Chi tát một cái.

Ngay sau đó, Tần Chi nắm chặt tay Vương Chi Nam, cười lạnh: “Dù sao cũng bị cậu tính kế rồi, tôi không thể cắt nát quần áo của cậu, tát cậu mấy cái để xả giận cũng chẳng thiệt thòi gì.”

Vương Chi Nam lùi lại một chút, nhưng nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo nhìn Tần Chi. Cắt quần áo của Tần Chi không phải là ý định ban đầu của cô, cô biết đó là việc không đáng để làm, nhưng chính khoảnh khắc ấy đã thay đổi suy nghĩ.

Lúc đó cô chợt nhớ đến màn biểu diễn của Tần Chi trong cuộc thi sơ tuyển, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi khó chịu, khi tỉnh táo trở lại thì hai tay đã dùng kéo tỉa lông mày làm hỏng trang phục múa của Tần Chi.

Ban đầu cô có chút áy náy, nhưng nhìn thấy Tần Chi hoàn thành buổi biểu diễn, thậm chí còn tỏ vẻ muốn ăn tươi nuốt sống mình, chút áy náy trong lòng Vương Chi Nam cũng tan biến.

Chuyện này cô sẽ không thừa nhận.

Cô không thể để Tần Chi cao ngạo như vậy.

Cô nghiến răng: “Tôi không động đến quần áo của cậu.”

“Tôi tỏa sáng có cản trở cậu tỏa sáng sao?” Tần Chi hỏi cô như vậy.

Vương Chi Nam nắm chặt tay lại.

Tần Chi lạnh lùng liếc mắt: “Cậu nhảy múa cao quý là thế, nhưng hành xử lại như kẻ thấp hèn, vì một gã đàn ông tầm thường mà không cần đến lòng tự trọng, toàn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, không thấy xấu hổ sao?”

Vương Chi Nam trừng mắt nhìn Tần Chi, lửa giận bùng lên trong mắt cô, trán nổi gân xanh, lúc này bị lời nói của Tần Chi làm cho tức tối: “Cậu buông tôi ra! Cậu định làm gì? Đây là trường học, không phải nơi cậu làm loạn!”

“Trường học?” Tần Chi cười, “Cậu chưa từng làm việc ác ở trường sao?”

Vương Chi Nam khựng lại, nụ cười của Tần Chi khiến cô cảm thấy quen thuộc, giống như trước đây cũng từng có người chế nhạo cô như vậy. Trong mắt cô thoáng qua một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng chuyển thành sự đối đầu mãnh liệt.

Cô hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Tần Chi nghiêm túc suy nghĩ hai giây về câu hỏi này.

Từ khi theo Vương Chi Nam vào trường đại học này, cô luôn tự hỏi mình rốt cuộc muốn gì. Ban đầu cô chỉ muốn đơn thuần mà trả thù, cô ta trân quý thứ gì thì cô sẽ lấy đi thứ đó.

Nhưng những gì xảy ra trong nửa năm qua đã thay đổi câu trả lời trong lòng cô.

Tần Chi buông Vương Chi Nam ra.

Cô lùi lại nửa bước, đối diện với Vương Chi Nam với tư thế ngang hàng. Rồi từng chữ từng chữ nói: “Tôi muốn cậu nhớ rằng, cái tên Tần Chi sẽ mãi là cái bóng đè lên cuộc đời cậu.”

Vương Chi Nam bất động, hai tay nắm chặt, cô ta ghìm lòng bàn tay, kiềm chế xúc động muốn rơi nước mắt.

Tần Chi lặng lẽ nhìn cô ta, những lời còn lại sẽ Tần Chi không nói ra, nhưng cô biết Vương Chi Nam chắc chắn đã hiểu.

Dù sau này cô đi đến đâu, làm gì, trở thành người như thế nào, có cuộc sống rực rỡ thế nào đi nữa.

Cô cũng phải nhớ rằng, cô từng thua một người tên Tần Chi.

Cô sẽ mãi ở dưới cô ấy.

Cô ấy là ngọn núi mà cô không bao giờ có thể vượt qua, là đại dương mà cô không thể băng qua.

Sự kiêu ngạo, tính toán và quyết tâm của cô.

Đối với cô ấy, chẳng đáng một đồng.

Tần Chi đã ghim vào lòng Vương Chi Nam một chiếc gai.

Vương Chi Nam đứng lặng giữa khoảng đất trống, lòng như tro tàn, để mặc cho niềm tin tự mình lừa dối sụp đổ từng chút một.

Tần Chi quay lưng rời đi, cảm thấy như trút được gánh nặng.

Bởi vì từ khoảnh khắc đó, cô đã không còn có ý định trả thù Vương Chi Nam nữa.

Cô không phải là không còn hận cô ấy, càng không phải đã tha thứ cho cô ấy, nhưng ngay khoảnh khắc này, cô không còn cố chấp với sự trả thù đơn thuần nữa.

Điều đó quá trẻ con, cũng không đáng chút nào.

Oan oan tương báo đến bao giờ mới chấm dứt?

Khi trả thù, chẳng phải cô cũng kéo mình vào nỗi đau vô tận sao?

Người ta không thể nhìn chằm chằm vào vực thẳm quá lâu.

Và quan trọng nhất, từ lúc này trở đi, cuối cùng cô có thể thoải mái mà thích Lý Kinh Châu rồi. Hôm đó Trì Tuyết hỏi cô, liệu cô tiếp cận Lý Kinh Châu là vì trả thù Vương Chi Nam, hay vẫn còn nhớ nhung anh?

Lúc đó cô không trả lời được.

Nhưng thực ra câu trả lời luôn nằm trong lòng cô.

Cô đã từng thích anh, nhưng cô rất rõ, khi đó còn nhỏ, tình cảm của cô không sâu đậm, sau này chuyển trường cũng dần dần cũng buông bỏ được.

Cho đến ngày cô gặp lại anh.

Cô đã mất ngủ.

Nhà triết học nói, con người không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông.

Nhưng Tần Chi lại lật thuyền hai lần trên dòng sông Lý Kinh Châu.

Vậy nên trả thù Vương Chi Nam là thật.

Nhớ nhung Lý Kinh Châu cũng là thật.

Cô luôn nghĩ rằng hai việc này không mâu thuẫn với nhau, vì vậy từ đầu cô đã coi hai việc này như một.

Giành được Lý Kinh Châu, tự nhiên sẽ trả thù được Vương Chi Nam.

Còn nếu không giành được, cô cũng có thể tự lừa dối mình rằng cô chưa từng động lòng, mọi thứ chỉ là để trả thù Vương Chi Nam mà thôi.

Trong quá trình theo đuổi Lý Kinh Châu, Tần Chi luôn cảm thấy mâu thuẫn. Cô giống như hầu hết các cô gái nhạy cảm và rụt rè khác, khi thích một người không thể với tới, sẽ vì sợ bị tổn thương mà giữ lại một phần tình cảm thật lòng, dự định đợi đối phương thích mình rồi mới trao đi phần tình cảm kia.

Vì vậy ngay từ đầu, cô đã toan tính với anh.

Nhưng không ngờ, cuối cùng lại tự đưa mình vào tròng.

Nếu đã như vậy, cô không thể tiếp tục nghĩ đến việc một mũi tên trúng hai đích nữa.

Từ khoảnh khắc trao đi tấm chân tình, cô muốn ở bên Lý Kinh Châu, chỉ đơn thuần là vì bản thân cô.

Hoàn toàn không phải vì bất kỳ ai khác.

*

Tần Chi đi đến cầu thang của phòng thu thì đụng phải Lý Kinh Châu.

Cô bước tới, anh cởi áo khoác choàng lên người cô, nhàn nhạt nói: “Nhớ lần đầu gặp em, em cũng đang tát người.”

Tần Chi ngẩn ra, rồi cúi đầu: “Anh đều nhìn thấy à?”

“Động tĩnh vừa rồi không nhỏ, nếu không phải anh ở cửa ngăn lại, chắc hẳn có nhiều người kéo đến xem náo nhiệt.”

“Vậy em còn phải cảm ơn anh?”

“Em cảm ơn anh đâu chỉ vì việc này.”

Im lặng vài giây, Tần Chi thu ánh mắt lại: “Em tát cô ta, anh không thấy đau lòng sao?”

“Cô ta không đáng để anh đau lòng.” Lý Kinh Châu lạnh lùng nói.

Tần Chi bĩu môi, rất muốn hỏi: “Anh và cô ta, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Mẹ cô ta là bạn thân của mẹ anh.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Vậy em còn muốn anh với cô ấy có chuyện gì nữa?”

“……”

Tần Chi mím môi, lẩm bẩm nói nhỏ: “Vậy mà anh vẫn luôn để cô ấy theo anh.” Lý Kinh Châu khựng lại, mặt trầm xuống.

“Á!”

Tần Chi hét lên như chuột đồng.

Bởi vì đột nhiên cô bị Lý Kinh Châu – tên khốn này – nắm cổ áo và kéo lên.

Lý Kinh Châu dùng giọng như dạy dỗ người khác: “Nhiều năm trước anh đã từ chối rồi, sau đó anh xem cô ta như không khí, nhưng chân là của cô ta, anh còn làm gì được đây?”

Tần Chi bị anh quát thì run lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang giải thích với em đấy à?”

Lý Kinh Châu có chút sững sờ, suy nghĩ một giây rồi đẩy cô ra.

Tần Chi chỉnh lại quần áo, nghĩ một lát rồi nói: “Lát nữa về nhà cùng nhau nhé?”

Lý Kinh Châu lấy từ túi ra điếu thuốc, kẹp trong tay nhưng không châm lửa, lười nhác liếc cô một cái, giọng không vui: “Vậy sao em không mau đi thay đồ đi.”



Tần Chi cởi áo khoác của anh đưa lại, rồi chạy nhanh về hậu trường.

Anh cầm điếu thuốc bước ra ngoài sảnh. Vương Chi Nam đứng trước cửa trong dáng vẻ u sầu, mặc cho mọi người nhìn ngắm.

Cô vẫn mặc bộ đồ biểu diễn, khuôn mặt bị gió lạnh làm tái nhợt. Lý Kinh Châu đi ngang qua nhưng không nhìn cô.

Vương Chi Nam gọi: “Anh.”

Lý Kinh Châu dừng lại: “Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy.”

Nước mắt Vương Chi Nam tức thì trào ra.

Vừa nãy bị Tần Chi sỉ nhục cô không khóc, nhưng bây giờ cô lại rơi lệ.

Cô như không thể tin được nhìn Lý Kinh Châu: “Anh chán ghét em đến vậy sao.”

Lý Kinh Châu châm lửa điếu thuốc, nhưng không hút, ánh mắt lạnh nhạt: “Chán ghét.”

Vương Chi Nam cảm thấy một cơn nghẹn đắng dâng lên trong tim, cô nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng cũng không cảm nhận được đau đớn, cơ thể và trái tim đều đã tê dại vì lạnh.

Hai chữ đó khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Cũng là một mùa đông cuối tháng mười hai, anh gọi cô ra ngoài hành lang, nói với cô rằng “Anh đã thấy hết mọi thứ”.

Thấy gì cơ chứ?

Chẳng qua chỉ là mấy bạn học trong lớp bắt nạt một người mà ai cũng ghét.

Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô?

Cô là người duy nhất không ra tay, vậy đã đủ tử tế rồi, nhưng chỉ vì cô đứng đó mà anh cho rằng cô là kẻ ác ư.

Anh đã nói rằng, kẻ đánh người nhất định là kẻ bạo hành, nhưng kẻ bạo hành không nhất thiết phải trực tiếp ra tay.

Cô chính là kẻ chủ mưu, là người đứng sau kích động, dù không đánh ai nhưng bản chất còn tệ hơn. Cô gái kia sau này ghét ai nhất, chắc chắn là cô.

Nếu ghét thì cứ ghét đi, cô không quan tâm.

Nhưng tại sao anh lại ghét cô vì chuyện đó?

Mối quan hệ giữa họ bắt đầu thay đổi hoàn toàn sau cuộc trò chuyện đó.

Chỉ vài ngày sau, mẹ của anh đã nhảy lầu tự sát.

Anh đột ngột thay đổi hoàn toàn.

Không còn quan tâm đến bản thân mình, cũng không còn chú ý đến cô.

Họ đã lớn lên cùng nhau, dù anh không có tình cảm nam nữ với cô, nhưng trước đây cũng không lạnh nhạt như vậy. Nhưng sau đó, anh bắt đầu từ chối cô, quát thẳng vào mặt cô. Dù cô bám lấy anh không buông, anh cũng coi cô như không khí.

Nếu không phải vì mẹ của cô và mẹ của anh là bạn bè, có lẽ cô đã không có cơ hội liên lạc với anh nữa.

Tất cả đều vì cái sự việc nực cười đó.

Nhưng có đáng không?

“Lý Kinh Châu, đã bao nhiêu năm rồi.” Vương Chi Nam không hiểu, “Giờ chúng ta đã trưởng thành, mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Lý Kinh Châu vẫn đang hút thuốc.

Nghe thấy Vương Chi Nam run rẩy nói xong câu cuối cùng, anh biết những cuộc đối thoại như thế này sẽ không bao giờ cần thiết nữa.

Chuyện khi xưa chỉ là điểm bùng phát của nhiều mâu thuẫn tích tụ.

Anh đã không chỉ một lần phát hiện ra, cô đã lén lút bắt nạt những cô gái thích anh.

Lúc đó, khi hai nhà họ còn thân thiết, anh vẫn là Lý Kinh Châu của ánh sáng. Khi thấy ai phạm lỗi, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là trừng phạt mà là giúp đỡ.

Anh đã âm thầm an ủi những cô gái bị cô làm tổn thương, còn kể chuyện này cho mẹ cô nghe, hy vọng gia đình có thể giúp cô. Anh cũng từng nói chuyện riêng với cô, thậm chí giới thiệu bác sĩ tâm lý để mong cô sửa đổi.

Nhưng cô chẳng hề hối cải, quen thói đổ lỗi cho người khác, luôn có lý lẽ hay ho để biện minh cho những hành động xấu xa của mình và cố chấp coi việc làm tổn thương người khác chỉ như trò đùa.

Nhưng cô có vẻ quên rằng, dù chỉ là một trò đùa, chỉ khi người bị trêu đùa cảm thấy vui vẻ thì mới được coi là đùa, nếu không đó chỉ là bạo lực ngôn từ được ngụy biện.

Huống chi đây thực sự là việc bắt nạt?

Có những thứ đã ăn sâu vào bản chất con người nên không thể thay đổi được.

Với những người như vậy, anh không có nghĩa vụ phải lo lắng hay chăm sóc nữa.

Sau khi mẹ mất, ngay cả chính anh cũng suýt buông bỏ bản thân mình, thì làm gì còn thời gian để cứu rỗi ai khác.

Những năm gần đây anh lạnh nhạt với cô, lý do quan trọng hơn cả là anh nhận ra cô đã vô tình dùng đạo đức để trói buộc anh.

Cô luôn có thể thân thiết với nhiều người xung quanh anh, phần lớn những người này là những chàng trai khờ dại, họ cho rằng tính cách của cô rất tốt, gia đình giàu có, lại còn si tình. Thấy anh đối xử lạnh nhạt với cô, họ không thể không đứng ra bênh vực, nói giúp cô vài lời, thậm chí có vài người còn sẵn sàng làm tai mắt báo cáo hành tung của anh cho cô.

Chiêu này của Vương Chi Nam đủ để đối phó với hầu hết đàn ông trên đời.

Nhưng Lý Kinh Châu là người chỉ có thể thống trị, tuyệt đối không phục tùng.

Cô càng làm thế, anh càng không chấp nhận.

“Có lẽ cô gái đó đã quên từ lâu rồi, có thể cô ấy đã sống một cuộc sống mới.” Vương Chi Nam vẫn đang liên tục giả định.

Lý Kinh Châu không muốn nghe nữa.

Anh bước đi.

Thậm chí một lời khuyên như “hãy tự lo cho mình” anh cũng không muốn nói ra.

*

Tần Chi thay quần áo xong bước ra, nhưng đã không thấy Lý Kinh Châu đâu nữa.

Cô vừa gọi điện vừa bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô thấy Vương Chi Nam đang ngồi xổm ôm gối dưới đất.

Tần Chi thở dài, nhưng không có chút thương xót nào.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tần Chi vừa đi vừa hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Lý Kinh Châu đáp: “Quảng trường đài phun nước.”

Tần Chi chạy nhanh đến.

Từ xa cô đã thấy Lý Kinh Châu ngồi trên bệ đài phun nước hút thuốc. Cô dừng lại một chút, rồi mới tiến lại gần.

Khi đến gần, anh ngước mặt nhìn cô một cái.

“Em sẽ giặt sạch áo khoác rồi trả lại cho anh.”

Anh “ừ” một tiếng, hỏi: “Rồi sao nữa?”

Rồi sao?

Tần Chi nghiêm túc suy nghĩ: “Em mời anh ăn cơm nhé?”

Lý Kinh Châu liếc cô một cái, lạnh lùng và thờ ơ.

Rõ ràng là không hài lòng.

Tần Chi bất đắc dĩ: “Vậy anh nói xem phải làm sao.”

“Cho anh kỳ nghỉ Tết Nguyên đán của em.”

Lý Kinh Châu nói vậy, khiến Tần Chi thực sự không ngờ.

Cô có một buổi chụp ảnh vào Tết Nguyên đán, lần đầu tiên cô nhận được đơn hàng từ một ngôi sao nhỏ, một bức ảnh có giá hàng nghìn tệ, chưa kể các khoản khác.

Nhưng rõ ràng, sức hấp dẫn của Lý Kinh Châu lớn hơn một chút.

Tần Chi nở một nụ cười quyến rũ: “Được thôi.” Cô thở ra, dịu dàng nói: “Thậm chí em cho anh tất cả cũng được.”

Lý Kinh Châu nhìn cô chăm chú, không nói gì, xoay người bước ra ngoài trường.

Tần Chi chạy theo: “Xe máy đỗ ở đâu?”

“Trong thành phố không được đi xe máy.” Anh không dừng bước, “Gọi taxi đi.”

Tần Chi vội vàng chạy theo gần anh, giống như một chú chó nhỏ: “Vậy để em mời anh nhé.”

“Tùy.”

“Đúng rồi, anh có xem em múa không?”

“Không.”

“Nói dối, Hàn Mân vừa gọi điện nói rằng anh nhìn đến ngây người.”

“…Không.”

“Hôm nay em có xinh không?”

“……”

“Thân hình em rất đẹp đúng không, đặc biệt là vòng eo, rất mềm mại. À đúng rồi, em nhảy sai một động tác, anh có phát hiện ra không?”

“……”

Dưới màn đêm tĩnh lặng, bầu trời sâu thẳm không thấy đáy, những đám mây xám lơ lửng, thỉnh thoảng che khuất mặt trăng, rồi lại bị cơn gió cuồng loạn xé tan.

Dưới bầu trời bao la, có hai bóng người bước dưới ánh trăng, dần dần cùng sánh vai rời xa.

_

Tác giả có lời muốn nói:

Kiểu người như Vương Chi Nam, lặng lẽ dùng đạo đức để trói buộc người khác, mọi người có gặp ngoài đời thực chưa? Còn tôi thì từng gặp. Một người mà bạn không thích lại đối xử với bạn rất tốt, còn chơi thân với bạn bè của bạn, khiến ai cũng nghĩ rằng người đó thật lòng với bạn, điều kiện của người ta cũng không tệ, vì thế mọi người xung quanh đều cho rằng bạn nên đồng ý. Nếu không thì trông bạn có vẻ thật vô ơn. Nhưng trong trường hợp này, tôi chỉ cảm thấy càng ghét người đó hơn…